ĐẾ QUỐC CHIẾN THẦN

Thấy thế, Chu Hàn cũng không lên tiếng ngăn cản.

Là tự bọn A Cửu tìm chết, việc này không thể trách Chu Hàn anh được.

Vả lại, không cần biết Bạch Hổ trong đấy chỉnh bọn chúng như nào. Vì giờ đây, Tô Hàm đang ở ngoài này chẳng thể xen vào được.

Nếu vào ban ngày và có Tô Hàm ở bên cạnh thì Chu Hàn sẽ bảo Bạch Hổ không cần chỉnh chết bọn A Cửu. Còn hiện tại, cứ để Bạch Hổ ra tay.

Chu Hàn nghiêng người, ngăn cản tầm mắt của Tô Hàm để cô không thấy được những việc xảy ra trong phòng VIP, mà hành động này của anh cũng ngầm đồng ý để Bạch Hổ muốn làm gì thì làm, không cần câu nệ.

Bạch Hổ lập tức hiểu ý, cho A Cửu ăn một cái tát. Người phía sau còn chưa kịp tránh thì đã bị đá bay ra, sau một tiếng “bang” giòn vang, trên mặt A Cửu hiện thêm dấu năm ngón tay đỏ tươi. Tự nhiên bị Bạch Hổ tát mặt, A Cửu cực kỳ khó chịu, trừng mắt nhìn chăm chăm, cất giọng nói: “Cậu dám đánh tôi?”

Bạch Hổ nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Có gì mà không dám?”

Vừa dứt lời lại tiếp tục tát, vài tên đồng bọn của A Cửu chạy đến khuyên ngăn, nhưng Bạch Hổ không để ý đến bọn họ, cưỡng chế mà tiếp tục đánh A Cửu.

Đây là do A Cửu tự tìm chết, không thể trách người khác được.

Chỉ cần Chu Hàn lên tiếng thì Bạch Hổ có thể quật chết A Cửu bất cứ lúc nào.

Đồng bọn đi theo A Cửu thấy thế chỉ còn biết há to mồm, nhìn Bạch Hổ nghênh ngang rời đi như chưa hề có chuyện gì.

Bạch Hổ đi khỏi phòng VIP đến cạnh Chu Hàn, cậu cung kính nói: “Đã dạy dỗ bọn họ một trận.“

Chu Hàn nghe xong gật đầu, hơi xua tay, ý bảo Bạch Hổ lui xuống trước.

Bạch Hổ hiểu ý, lại lần nữa dấu mình vào bóng tối.

Ngay sau đó, đại hội đấu giá bắt đầu đúng giờ.

Những mặt hàng ban đầu chỉ có một ít đan dược bình thường, đến tận khi buổi đấu giá gần kết thúc, viên Liệt Hỏa Đan của Bạch gia mới được bảo vệ đưa lên sân khấu.

“Liệt Hỏa Đan của Bạch gia, giá khởi điểm là một ngàn vạn, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm vạn.”

Sau tiếng gõ búa ở trên đài, cuộc đấu giá lập tức bắt đầu. Người trên đài vừa dứt lời, mọi người lập tức ra giá.

“Một nghìn một trăm vạn.”

“Một nghìn ba trăm vạn.”

“Một nghìn năm trăm vạn.”

Bọn họ liên tục tăng giá, người sau so với người trước càng hùng hổ hơn, mang tâm lý quyết lấy cho bằng được.

Chu Hàn mặt không cảm xúc gì ngồi xem một màn đấu giá này, anh đang do dự sao?

Bạch Hoàn Tài ở một bên lại đứng ngồi không yên, lập tức nhìn Chu Hàn nói: “Chu Nguyên soái, anh tính làm gì?”

“Giờ còn chưa ra giá, vậy đợi đến khi nào?”

Bạch Hoàn Tài đã gấp đến mức đứng ngồi không yên rồi, khi nãy tán gẫu với nhau thì Chu Hàn đã nói rằng nhất định phải giành được Liệt Hỏa Đan.

Chu Hàn đây muốn đem Liệt Hỏa Đan về cho Tiết Dương Minh nghiên cứu một chút, xem rốt cuộc là nó làm từ gì mà lại có mức giá trên trời như thế.

Nếu nghiên cứu ra được chuyện gì đó không thích hợp, anh ngay tức khắc có thể nắm được nhược điểm của Bạch gia, tạo chút áp lực cho bọn họ, ép bọn họ phải thành thật giao viên Sinh Tức Đan ra.

Nhưng Chu Hàn cũng không muốn dùng biện pháp mạnh vậy, anh không định tranh đấu với Bạch gia. Dù sao thì Bạch gia cũng là gia tộc chuyên về cổ dược, không phải là một gia tộc mang tội ác tày trời. Thế nên Chu Hàn mới giữ lại cho bọn họ một đường lui, không ép Bạch gia quá, muốn đàm phán với bọn họ.

“Cậu đi đấu giá.” Sau khi Chu Hàn đưa được ra quyết định thì nhìn về phía Bạch Hoàn Tài nói: “Không cần lo nhiều hay ít, tôi trả.”

Bạch Hoàn Tài nghe xong thì hai mắt sáng rực, không ngờ rằng Chu Hàn lại là người lắm tiền nhiều của như vậy.

Cơ mà, anh ta cũng rất tò mò, thật sự rất muốn biết Chu Hàn có bao nhiêu tiền.

“Hai nghìn vạn.” Bạch Hoàn Tài lập tức như được tiếp thêm dũng khí mà mạnh dạn hô một tiếng.

Tiếng anh ta vừa dứt, mọi người ai cũng to mồm kinh ngạc.

Khi tất cả mọi người đang dồn sự chú ý vào Bạch Hoàn Tài thì một giọng khác vang lên: “Ba nghìn vạn.”

Trong lúc Bạch Hoàn Tài đang dạt dào đắc ý muốn khoe với Chu Hàn rằng một tiếng hô của mình trấn trụ toàn hội trường thì đột nhiên xuất hiện người muốn đấu với anh ta. Câu kia vừa hô ra đã làm cho Bạch Hoàn Tài cảm thấy mất hết mặt mũi, càng thêm tức giận.

“Chu Nguyên soái, vẫn tiếp tục tăng giá à?” Bạch Hoàn Tài cẩn thận hỏi ý Chu Hàn.

Dù sao thì giờ giá cũng đã ba nghìn vạn rồi.

Bạch Hoàn Tài muốn xin Chu Hàn đồng ý tăng giá, nhưng Chu Hàn lúc này vốn không thèm để ý Bạch Hoàn Tài.

Anh đứng dậy, giơ tay: “Năm nghìn vạn.”

Chu Hàn vừa nói xong, mọi người đều bị dọa cho ngu người luôn, họ vốn không nghĩ đến Chu Hàn lại giàu có như vậy.

Trực tiếp hô giá lên năm nghìn vạn, lại hô một cách nhẹ nhàng bâng quơ như nói đùa, quả thực… chấn động lòng người.

“Năm nghìn năm trăm vạn.”không đợi cho mọi người kịp phản ứng, lại một tiếng vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói phát ra, thì ra là A Cửu.

A Cửu có thể cảm nhận rõ mọi người đang nhìn mình, bầu không khí càng ngưng đọng hơn.

Dù sao thì giá khởi điểm chỉ một nghìn vạn mà tăng lên đến năm nghìn vạn đã rất cao rồi, đằng này, A Cửu lại từ đâu nhảy ra hô năm nghìn năm trăm vạn.

Chu Hàn đưa mắt nhìn A Cửu, cũng lười không muốn nhìn thêm, dứt khoát hô một tiếng: “Một trăm triệu.”

Chu Hàn vừa dứt lời, toàn bộ hội trường đều im lặng như tờ, đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi…

Một trăm triệu…

Tất cả mọi người đều ngu rồi, từ một ngàn vạn… lên đến một trăm triệu…

Không chỉ người ở đây điên rồi, mà A Cửu cũng thiếu chút nữa điên luôn rồi.

Ông ta vốn không nghĩ đến Chu Hàn sẽ điên cuồng như thế.

Một trăm triệu.

Giờ phút này, đến cả bọn người Tô Hàm cũng không thể tin mà nhìn chằm chằm vào Chu Hàn, một trăm triệu, đây là đang đùa à?

“Kiểm tra. Tôi yêu cầu kiểm tra.”A Cửu thình lình thốt lên một câu.

Thấy A Cửu chó cùng rứt giậu thì Chu Hàn cười lạnh, anh nhìn về phía Bạch Hổ, hơi nghiêng nghiêng đầu.

Bạch Hổ hiểu ý, vội vàng gật đầu.

Ngay sau đó, Bạch Hổ nhìn về phía người chủ trì.

“Kiểm tra đúng không?” Vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím, lập tức dán lên mặt của người chủ trì, lạnh lùng nói: “Kiểm đi.”

Người chủ trì vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mời chuyên viên đến kiểm tra.

Rất nhanh, một đoàn chuyên viên đã đi đến.

Không đến hai phút kiểm tra đã xong, trong đó, người đứng đầu của nhóm chuyên viên nói thầm với người chủ trì vài câu.

Sau khi nghe người nọ nói, người chủ trì nháy mắt há hốc mồm.

Ông ta gắt gao nhìn về phía Chu Hàn cùng Bạch Hổ, vể mặt không thể tin nổi.

“Thế nào?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi: “Đủ tiền không?”

Người chủ trì lúc này đã phục hoàn toàn rồi, làm gì còn dám phản bác chứ, nên không có phút do dự nào gật đầu nói: “Đủ.”

Bạch Hổ gật đầu, tỏ ý thành giao, người chủ trì sao còn dám chậm trễ.

Mà A Cửu đang đứng ở một bên cũng mở to mồm, chớp mắt đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.

Phút này đây, A Cửu đã không biết nên làm gì cho phải.

Bình luận

Truyện đang đọc