ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN SỐNG SÓT


Mùa xuân, năm Nguyên Thú thứ hai mươi lăm.
Thiên Đô Trại Kinh Châu, Kinh Nguyên, tỉnh Thiểm Tây, Tây Bắc.
Gió lạnh thổi ào ào trong đêm đen bao la, dãy núi bị phủ một màu xanh đen, đỉnh Duy Sơn được tuyết trắng tô điểm trông vô cùng bắt mắt, lúc này, Thiên Đô Trại tọa lạc tại đây với tư cách là phòng tuyến đầu tiên ở biên giới Đại Cảnh đã đốt đuốc sáng rực, đuốc trong lều chỉ huy nổ lách tách, tướng thủ Ngạc Đan vuốt v e chòm râu đã được tết thành đuôi sam, tỏ vẻ thích thú nhìn người đàn ông bị áp giải vào trong lều.
Khuôn mặt bình thường, trông giống như người Khương, vóc dáng nhỏ gầy, ánh mắt đảo loạn, vẻ mặt lộ ra sự chột dạ.
"Ngươi là kẻ đã ném cái bao này ở gần Thiên Đô Trại à?" Ngạc Đan ném một cái bao ra, bên trong là cẩm bào của công khanh Đại Hạ, vải lụa và thư từ, thư đã bị mở ra xem, "Thư này để tên của bổn tướng quân, may mà nơi ngươi ném thứ này lại là nơi Giám quân Lý Mẫn Học sẽ đi qua, nếu như để đám Giám quân Đại Cảnh nhìn thấy được mấy món trong bao này, báo cáo lên trên kia...!Các ngươi muốn dùng kế phản gián, đổ cho Ngạc Đan ta tội danh thông đồng với địch à, Ngạc gia quân có nhiều thế hệ lương tướng trấn thủ Kinh Nguyên, cữu phụ ta Ngạc Khắc Thiện lại là Nguyên soái Kinh Nguyên, thủ lĩnh phiên binh Thiểm Tây, đến cả Hoàng đế Đại Cảnh cũng phải nhún nhường vài phần, không dám tùy tiện phán cho ông ấy hình phạt tử hình, chỉ sợ đám người Đại Hạ các ngươi gian xảo quỷ quyệt, tham lam thành thói đã tính kế sai người mất rồi!"
Ngạc Đan đập mạnh lên bàn, hừ lạnh một tiếng: "Đẩy ra chém đi! Treo đầu lên cổng trại cho ta, để cho người Đại Hạ nhìn mà xem đắc tội với Ngạc Đan này thì sẽ phải chịu kết cục gì!"
Binh sĩ dẫn binh đẩy tên gian tế kia ra ngoài chém đầu.
Ngạc Đan thả lỏng mặt mày, vẫy tay lệnh cho người đưa rượu và thức ăn vào, chắp tay nói với Giám quân Lý Mẫn Học đang đứng ở góc đối diện: "Đa tạ Lý đại nhân đã tin tưởng Ngạc mỗ chú không tin vào kế ly gián của tên giặc kia."
Lý Mẫn Học cũng chắp tay đáp: "Ngạc tướng quân không cần khách sáo, rõ ràng là tại lũ Đại Hạ xem thường, coi chúng ta là một đám hữu dũng vô mưu nên mới dùng kế này thôi.

Vả lại Thiên Đô Trại là tuyến phòng ngự đầu tiên của Đại Cảnh, bệ hạ phái ta tới đây là muốn ta dốc hết tài học cả đời để phò tá Ngạc tướng quân giữ vững nơi này, hơn nữa cữu phụ của Ngạc tướng quân, Nguyên soái Ngạc Khắc Thiện chính là thế gia vọng tộc ở Tây Bắc, tổ tiên có công khai quốc, lớp lớp danh tướng nối nhau xuất hiện, nhiều thế hệ trấn thủ Tây Bắc đề phòng người Đảng Hạng* xâm chiếm, tất nhiên là hạ quan tin tưởng Ngạc tướng quân hơn bất kể một người Đại Hạ gian trá nào."
(*) Đảng Hạng: một nhánh của dân tộc Khương, thời bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ.
Nói mấy câu thôi mà đã khiến cho Ngạc Đan vui vẻ ra mặt, vừa khéo thức ăn và rượu đã được trình lên, gã vội vàng mời Lý Mẫn Học đến thưởng thức, đồng thời thầm nghĩ Giám quân mới đến này thức thời và thông minh hơn Giám quân ban đầu nhiều.
Phải biết rằng Hoàng đế Đại Cảnh có hơi kiêng dè trước tướng lĩnh nắm binh trong tay, thật ra không tin tưởng phiên binh Tây Bắc trong tay bọn họ, đã nhiều lần phái Giám quân đi theo, nói là phò tá, thật ra là theo dõi, đề phòng bọn họ nắm giữ trọng binh, quyền lực quá lớn.
Vì vậy bình thường, đa số Giám quân và tướng lĩnh không hợp nhau lắm, nếu đổi lại thành Giám quân ban đầu, nói không chừng đã lập tức chạy đến chỗ Tri phủ Kinh Châu mật báo, đến lúc đó dù gã có trong sạch, hay dù cữu phụ của gã có là Nguyên soái Kinh Châu đi nữa thì gã cũng có thể sẽ bị cách chức.
Rượu đến miệng, Lý Mẫn Học khuyên nhủ: "Ngạc tướng quân, hạ quan có lời này không biết nên nói hay không."
Ngạc Đan vung tay lên: "Cứ nói không sao."
Lý Mẫn Học: "Từ ba năm trước khi Lâm An quận vương đánh bại quân Hạ, ký kết hiệp ước hòa bình trở về sau, tuy nói rằng hai nước đã mở cửa buôn bán qua lại, nhưng Đại Hạ vẫn liên tục làm chuyện mờ ám như trước, đưa gián điệp, gian tế và kỵ binh biên cảnh quy mô nhỏ đến thăm dò, thế tấn công chưa bao giờ ngừng lại, có thể thấy bản tính hung ác của Đại Hạ khó dời.

Hạ quan còn nghe nói, từ mùa đông năm ngoái Quốc quân Đại Hạ đã bị nhiễm phong hàn, các vương tử và đại thần rục rịch với nhau, lại thêm chiến bại phải bồi thường, vì dốc hết binh lực gây chiến đã khiến cho dân chúng vốn nghèo khổ đến cùng cực nay lại gặp nạn liên tiếp."
"Hầy, đến cùng là ngươi muốn nói cái gì? Đừng vòng vo nữa, đám người đọc sách các ngươi trước khi muốn nói gì đều phải đệm thêm cả tá thứ phía trước làm ta thấy phiền lắm, nói thẳng vào trọng điểm đi."
"..." Lý Mẫn Học: "Hạ quan nghi ngờ Đại Hạ chuẩn bị phát động tấn công lần nữa, lấy Thiên Đô Trại vùng Kinh Nguyên làm lỗ hỏng để đột phá."
"Cái gì?" Ngạc Đan sững người, rồi lập tức cười ha hả, vóc dáng to lớn như một con gấu mang lại cảm giác lấn áp rất lớn, "Lý đại nhân, vừa rồi ngươi cũng nói Ngạc thị ta nhiều đời danh tướng, đứng đầu phiên binh Tây Bắc, ngươi đi mà hỏi thăm xem một trăm ngàn phiên binh Tây Bắc lợi hại đến đâu! Cữu phụ ta có quyền điều động một trăm ngàn phiên binh trấn thủ các nơi, lại nói Ngạc Đan ta cũng không phải kẻ vô dụng, ngươi biết Thiên Đô Trại này của ta nổi tiếng tường đồng vách sắc mà? Cũng phải biết vì sao nó lại nổi tiếng như vậy chứ?"
Gã vỗ ngực, "Trước đây ta được gọi là Thiết Bích tướng quân.

Người Đại Hạ đánh vào ba nhánh Phu Diên, Hoàn Khánh và Hi Hà, bị ta đánh lại cho tơi bời tan tác, cho nên chúng hết lần này đến lần khác nhắm vào vùng Kinh Nguyên của chúng ta, hại ta mất đi cơ hội kiến công lập nghiệp..." Gã chuyển lời, có hơi kiêu ngạo: "Có điều đây đã chứng tỏ được rằng thanh danh nhà họ Ngạc ta đã truyền xa trong quân.

Đại Hạ không dám tùy tiện đụng vào, bây giờ chúng coi ta là quả hồng mềm, cho rằng có thể tha hồ gây khó dễ, nhưng chúng đã sai hoàn toàn rồi!"
"Quân Đại Hạ muốn tới thì tới, muốn chiến thì chiến, Ngạc Đan ta đây không sợ chiến!"
Chủ yếu là Lý Mẫn Học muốn khuyên Ngạc Đan cảnh giác một chút, nhanh chóng sắp xếp đề phòng gót sắt Đại Hạ giày xéo, nhưng từ trước đến nay Ngạc Đan tự cao tự đại, không nghe lọt lời người khác khuyên nhủ, hắn cũng bất đắc dĩ lắm mới phải nói ra mà thôi.
Nghĩ thầm nếu như là Ngạc gia quân mười năm trước thì đúng thật khiến cho người khác nghe tới là sợ mất mật, nhưng bây giờ thủ lĩnh phiên binh Ngạc Khắc Thiện là một kẻ thích việc lớn hám công to, vừa bảo thủ vừa hay ngờ vực lung tung, còn lạm sát nữa, trước đây lão từng giết vài đứa cháu trai cháu gái, nhờ là công thần, lại đứng đầu phiên binh, còn là một trong Nguyên soái của bốn nhánh quân Tây Bắc, không thể tùy tiện đổi người khác, cho nên mới được đặc xá.
Còn Ngạc Đan này là cháu trai ngoại của Ngạc Khắc Thiện, rất được ông ta yêu thương, coi như con trai ruột, trái lại có tin đồn gã là đứa con mà Ngạc Khắc Thiện và người chị kế của lão lén lút qua lại sinh ra, quả thực cũng mạnh mẽ, kiêu dũng thiện chiến, kiêu căng tự đại hơn, ngoan cố hơn, còn có hơi ngu xuẩn nữa.
Lý Mẫn Học thở dài, lời khuyên nhủ không có hiệu quả, hắn vừa quay về doanh đã viết một bức thư, lệnh cho người gửi đến Tri phủ Kinh Châu, báo việc Đại Hạ làm chuyện mờ ám và mưu tính của chúng lên, mong rằng đối phương sẽ chủ động tìm đến Ngạc Khắc Thiện.

Dù sao thì Ngạc Khắc Thiện cũng đa mưu túc trí, đáng tin cậy hơn Ngạc Đan một chút.
***
Ngạc phủ, Kinh Châu.
Mặc dù Kinh Châu không có sản vật phong phú, cũng chỉ mang trong mình vẻ đẹp hoang sơ thô cằn, nhưng quy mô của Ngạc phủ vẫn hoành tráng hoa lệ hơn tưởng tượng, ở một nơi cực kì thiếu nước như Tây Bắc, trong phủ vẫn có một hồ nước nhân tạo rộng mười trượng, giữa hồ còn có đá Thái Hồ vận chuyển từ Động Đình, Giang Tô đến.
Thật sự có thể nói là vô cùng xa hoa.
Tri phủ Kinh Châu Mông Thiên Túng liên tục suýt xoa trong lòng, rất là thán phục.
Nhìn thấy thủ lĩnh phiên binh Tây Bắc, Nguyên soái quân Kinh Châu Ngạc Khắc Thiện thì lập tức thấy sợ sệt, Ngạc Khắc Thiện này tuổi đã ngoài năm mươi, trên mặt là chòm râu quai nón, người to như gấu, vô cùng cường tráng, mùi máu tanh sinh ra từ bao năm đánh giết quấn quanh người, đầu đôi mày nắm quyền sinh sát chứa vẻ tàn bạo.
Ngạc Khắc Thiện chẳng màng nâng mắt lên: "Mông đại nhân đến thăm là vì chuyện gì?"
Mông Thiên Túng báo lại chi tiết nội dung thư mà Lý Mẫn Học đưa tới, sắc mặt của Ngạc Khắc Thiện không thay đổi, chỉ nhìn Mông Thiên Túng khẽ gật đầu, thấy gã nôn nóng muốn giấu vẻ sợ hãi đi, lập tức biết ngay đây là một kẻ trời sinh yếu đuối.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Ngạc Khắc thiện đã nảy ra ý định lôi kéo Mông Thiên Túng, thế là chắp tay nói: "Mông đại nhân, tối nay trong phủ có chuẩn bị chút rượu và món ngon, có thể ở lại uống rượu không?"
Mông Thiên Túng ngỡ ngàng trong niềm vui sướng, vội vàng đáp lại: "Đương nhiên, đương nhiên là được."
Mời Mông Thiên Túng đi xong, Ngạc Khắc Thiện mới lệnh cho người đến Thiên Đô Trại một chuyến: "Nhắc nhở Ngạc Đan đề phòng Lý Mẫn Học.

Sự tình trong quân lẽ ra nên khuyên can Ngạc Đan trước, nhưng hắn lại vượt cấp tấu bẩm lên trên, học đám Giám quan trước đây làm trò lố bịch!"
***
Đầu mùa hè cùng năm.
Thiên Đô Trại Kính Châu.
Ngạc Đan đang đứng trước mặt Lý Mẫn Học và một đám tướng sĩ, giơ tay lên chém đầu Lai sứ Đại Hạ, sau đó lớn giọng nói: "Người này là Lai sứ Đại Hạ, hắn mang theo lời nhắn của Nhị vương tử Đại Hạ vào trong lều ta, dùng lợi dụ dỗ, đồng ý cho ta quyền cao lộc hậu để ta mưu phản Đại Cảnh, hướng về Đại Hạ! Chưa nói Ngạc Đan ta trung thành tận tâm, phải nói trước đây đám Đảng Hạng, Man tộc này đã từng dùng kế ly gián, bây giờ lại sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu thấp hèn, không chừng chỉ chờ ta nhảy vào hố, sau đó tố giác bổn tướng, hại chết ta!"
Chúng tướng sĩ im lặng.
Ngạc Đan bèn nói thêm: "Treo đầu hắn lên cửa trại đi, nói với người Đại Hạ, hoặc là đến đây đánh cho đàng hoàng, đừng xài mưu kế khiến người ta mắc ói nữa."
Vừa dứt lời, các tướng sĩ đã giơ cao giáo mác gào lên một tiếng chấn động trời đất, khiến cho đàn chim vỗ cánh bay ra khỏi núi rừng.
Ngạc Đan đi qua bên cạnh Lý Mẫn Học nói: "Lý đại nhân, ngài vẫn còn lo lắng rằng ta không thể đề phòng âm mưu quỷ kế của Đại Hạ sao?"
Lý Mẫn Học không biết vì sao gã lại cố tình hỏi câu này, chỉ cho rằng Ngạc Đan đang đáp lại lời khuyên của hắn mấy tháng trước mà thôi, lúc này mới nói: "Tất nhiên là tướng quân luôn suy nghĩ chu toàn."
Ngạc Đan bỗng dưng lạnh mặt xuống: "Vậy thì về sau Lý đại nhân không cần phải trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, cũng đừng quay người bỏ chạy đến chỗ Tri phủ Kính Châu mật báo nữa đấy."
Sắc mặt Lý Mẫn Học đột nhiên thay đổi, hai cánh môi mấp máy cả buổi trời mà không nói được gì.
Ngạc Đan đắc ý bỏ đi.
Lý Mẫn Học cười khổ, ý của hắn vốn là muốn nhờ Tri phủ Kinh Châu mở lời nói ra tình hình nơi này, để Ngạc Khắc Thiện có thể chuẩn bị trước, nếu như lão mở miệng, Ngạc Đan không dám không nghe theo, nào ngờ Ngạc Đan lại cứng đầu như vậy, nghĩ là hắn không vừa lòng nên mới tự tiện chạy đi mật báo.
E là hắn đã đắc tội Ngạc Đan rồi.
Lý Mẫn Học thở dài nặng nề, những nguyên soái tướng quân khác không ai dám làm mất lòng Giám quân, duy chỉ có Giám quân phiên binh Kinh Châu là luôn phải cẩn thận, tại hắn không may thôi.

Nhưng chỉ mình hắn xui xẻo thôi thì cũng được, có thể giúp cho Ngạc Đan biết cẩn thận hơn mới là chuyện tốt.
***
Cuối hè cùng năm.

Đại Hạ phái ba ngàn kỵ binh tấn công mạnh mẽ vào Thiên Đô Trại Kính Châu, binh bại bị bắt lại, bấy giờ Nhị vương tử Thác Bạt Minh Châu phái Lai sứ tới cầu đàm phán hòa bình, nhưng ba ngàn kỵ binh bị bắt sống lại tự tuyên bố rằng bọn họ sẵn lòng quy thuận phiên binh Tây Bắc.
Ngạc Đan nhíu mày, dứt khoát từ chối, chuẩn bị đưa bọn họ về phương nam giải quyết, không ngờ thủ lĩnh của ba ngàn kỵ binh kia quỳ xuống đất thật tình tha thiết nói: "Cầu xin Ngạc tướng quân chứa chấp ta và các anh em ta, bọn ta nguyện dốc sức ngựa chó hiến dân cho tướng quân và Ngạc gia quân, dù cho đầu rơi máu chảy cũng không tiếc! Tướng quân có điều không biết, tuy nói bọn ta là người Đảng Hạng, nhưng trong huyết mạch có một nửa dòng máu người Khương, lòng luôn hướng về phía người trong tộc, cũng chính là tộc Tây Bắc, nếu như không phải năm xưa Đại Hạ đánh cướp tộc Tây Bắc ta, hãm hiếp phụ nữ, làm sao bọn ta có thể sinh ra ở cái nơi thối nát đã vấy bẩn tổ tiên của mình chứ? Hơn nữa mấy năm gần đây Quốc quân Đại Hạ hiếu chiến hiếu thắng, đã gần ba năm rồi dân chúng khổ không tả nổi, quân tư bị trì hoãn, tham ô, lương thảo thì cứ mãi đi đường chậm chạp không đến, các anh em thật sự không sống nổi nữa rồi mới đến tìm ngài để nương tựa."
"Ngạc tướng quân, bọn ta ở nước Hạ thường nghe nhắc đến ngài và Ngạc nguyên soái, cùng với uy danh trăm trận trăm thắng của Ngạc gia quân, đã sinh lòng ngưỡng mộ từ lâu, chỉ hận không thể đầu thai lần nữa vào Ngạc gia quân.

Ba ngàn anh em bọn ta không đi cậy nhờ Đại Cảnh, mà là hướng về phía ngài, hướng về Ngạc gia quân, hướng về phía phiên binh Tây Bắc của bọn ta!"
Ngạc Đan hơi thích thú hỏi: "Sao nào, các ngươi cũng biết đến thanh danh của Ngạc Đan ta à?"
Thủ lĩnh kỵ binh Đại Hạ trợn to mắt, vô cùng khiếp sợ và tôn sùng nói: "Ngài là Thiết Bích tướng quân, quân đội Đại Hạ không ai không biết! Chính là nhờ có ngài trông coi lạch trời Thiên Đô Trại này, mấy chục năm qua Đại Hạ không dám đụng chạm vùng Kinh Nguyên, vì vậy dân chúng năm châu Kinh Nguyên này mới được hưởng thụ ngần ấy năm yên bình! Đó đều là công lao của ngài và Ngạc gia quân, làm sao có thể không biết đến uy danh của ngài cơ chứ?"
"Ha ha ha..." Những lời này khiến cho Ngạc Đan vốn ưa việc lớn công to nghe mà thấy vô cùng sung sướng, hắn đã hơi động lòng, chỉ là vẫn còn do dự.
Thủ lĩnh kỵ binh nhận ra hắn đang đắn đo thì vội vàng hiến kế: "Tướng quân có thể chia rẽ ba ngàn kỵ binh bọn ta ra, phân vào ba mươi sáu trại trong quân doanh, từ đó, dù bọn ta có ý nghĩ gian dối thì lực lượng yếu kém cũng chẳng làm nên tích sự gì.

Huống chi ngài thu nhận bọn ta có thề đề cao tính chỉ dùng người tài, có lòng bao dung của ngài, chẳng phải phiên binh Tây Bắc sẽ càng kính trọng ngài hơn hay sao? Một bộ phận Đảng Hạng ở Đại Hạ có ý quy thuận, người Khương nghe được thanh danh của ngài cũng sẽ kéo theo gia đình, người sau tiếp bước người trước tìm đến chỗ ngài nương tựa, nói không chừng vì thấy ngài đức hạnh hơn người mà ủng hộ ngài trở thành thủ lĩnh phiên binh nữa đấy."
Nghe đến mấy chữ thủ lĩnh phiên binh, ánh mắt Ngạc Đan khẽ động, quả thật đã bị thuyết phục rồi.
Nhưng gã vẫn muốn giả vờ giả vịt một phen, lệnh cho người lui xuống, đợi hắn suy nghĩ rồi nói tiếp, mà thủ lĩnh kỵ binh kia cũng thấy tốt thì nhận.
Ba ngày sau, quả nhiên Ngạc Đan đã thu nhận ba ngàn kỵ binh Đại Hạ, chia đều ra ba mươi sáu trại quân doanh, mà lúc hắn làm xong hết việc, Lý Mẫn Học mới biết có chuyện gì đang xảy ra.
Hắn vô cùng sợ hãi, yết kiến Ngạc Đan, trình bày lợi hại: "Người Đại Hạ gian xảo ác ôn, không thể hoàn toàn tin tưởng, chia bọn chúng vào các quân doanh rất có khả năng tin tức bài binh bố trận và tình hình biên phòng sẽ bị moi móc ra, nếu như hô ứng với ngoài kia chưa biết chừng sẽ đánh cho chúng ta không kịp trở tay, mà Thiên Đô Trại còn ở gần Kinh Châu, một khi hạ chiếm cứ được Thiên Đô Trại là có thể đánh thẳng xuống vùng Kinh Nguyên.

Một trăm ngàn phiên binh chỉ có hai mươi ngàn đóng quân ở Kinh Châu, Cấm quân Đại Cảnh cũng đang đóng ở Nguyên Châu, việc binh quý ở thần tốc, nếu như không kịp thời thì lâm nguy ngay trước mắt.

Kính mong tướng quân hãy nghĩ lại, mau chóng triệu hồi kỵ binh Đại Hạ lại, áp giải về hậu phương."
Ngạc Đan lại cảm thấy Lý Mẫn Học chỉ đang khoe khoang tài học, tự cho là mình đúng, phủ nhận uy danh kiêu dũng thiện chiến của hắn và Ngạc gia quân, cố tình thổi phồng lực chiến của Đại Hạ nên thấy không vui, tùy tiện tìm một lý do đuổi Lý Mẫn Học đi.
Lý Mẫn Học bị đuổi ra khỏi lều chỉ huy hồn bay phách lạc: "Họa lớn đến nơi rồi mà còn không tự biết."
Hắn bình tĩnh tập trung tinh thần, chuẩn bị tìm cầu viện binh hỗ trợ.
Chỉ tiếc rằng Lý Mẫn Học chưa kịp khởi hành, giữa mùa thu, ba ngàn kỵ binh ở ba mươi sáu quân doanh bỗng nhiên nổi loạn đánh phá tan tác, nội ứng ngoại hợp với Đại Hạ do Thác Bạt Minh Châu giữ chức chủ soái, nguyên tể tướng Cao Di Sơn giữ chức phó tướng, dẫn đầu mười ngàn binh mã tấn công Thiên Đô Trại một cách mạnh mẽ.
Binh của Ngạc Đan chiến bại, bỏ trại mà chạy.
Lý Mẫn Học lâm nguy chịu khổ, tiếp nhận quyền chỉ huy, phái người đến Ninh An Trại gần nhất cầu xin sự trợ giúp, Ninh An Trại là phòng tuyến thứ hai, bất thình lình nhận lệnh, cũng vội vàng triệu tập ba ngàn kỵ binh ra chống cự.
Tướng thủ Ninh An Trại cũng là danh tướng, liều chết tranh đấu cùng với Lý Mẫn Học và không đến mười ngàn binh lực, kiên cường chống cự với một trăm ngàn binh mã Đại Hạ ròng rã mười ngày, cuối cùng thất bại thê thảm, không còn ai sống sót.
Một trăm ngàn binh mã Đại Hạ đánh thẳng xuống dưới, chiếm được liên tiếp hai phòng tuyến Thiên Đô Trại và Ninh An Trại, bao vây Kinh Châu, tình thế hết sức nguy cấp, tuy nhiên phe mình cũng tổn thất nghiêm trọng không kém, lại thêm Quốc quân bệnh nặng, cuộc phân tranh trữ vị cũng vô cùng kịch liệt, một vài triều thần còn dùng cớ hiếu chiến để tấn công Thác Bạt Minh Châu.

Thác Bạt Minh Châu chỉ đành khải hoàn hồi triều, trước đó, hắn đã gửi lời mời Ngạc Khắc Thiện tham gia đàm phán hòa bình.
Ngạc Khắc Thiện đồng ý hòa đàm.
Lão bồi thường năm trăm ngàn lượng bạc trắng, trở về cấu kết với Tri phủ Kinh Châu Mông Thiên Túng làm việc xấu, Mông Thiên Túng trình sổ con lên tấu rằng: Một trăm ngàn binh mã Đại Hạ bỗng nhiên phát động tấn công, bị tướng thủ Thiên Đô Trại Ngạc Đan và Nguyên soái quân Kinh Nguyên Ngạc Khắc Thiện đuổi giết chạy trối chết, tiếc thay Giám quân Lý Mẫn Học và tướng thủ Ninh An Trại bất hạnh chết trận.
***

Điện Văn Đức.
Nguyên Thú đế nhấc bút đỏ phê tấu, có người đến bẩm báo, nói Lâm An quận vương cầu kiến, ông cũng không ngẩng đầu lên: "Truyền vào."
Hoắc Kinh Đường bước đến, vung trường bào quỳ xuống: "Thần nhận được mật báo, Nguyên soái quân Kinh Châu Ngạc Khắc Thiện và tướng thủ Thiên Đô Trại Ngạc Đan ở Thiểm Tây giấu giếm quân tình, khiến cho Thiên Đô Trại và Ninh An Trại thất thủ, tướng thủ Ninh An Trại và Giám quân Thiên Đô Trại Lý Mẫn Học, cùng với mười ngàn tướng sĩ hai trại liều chết chống cự, dùng sự hi sinh anh dũng để trả giá cho việc trì hoãn quân đội Đại Hạ, nhưng cuối cùng Ngạc Khắc Thiện lại đồng ý đàm phán hòa bình, cầm tiền của triều đình và dân chúng Kinh Nguyên để bồi thường cho Đại Hạ, quay đầu dối trên gạt dưới, đổi trắng thay đen lại còn bịa đặt chiến công để ôm hết cho mình, thật sự là tội ác tày trời!"
Mi mắt Nguyên Thú đế giần giật: "Làm sao con biết?"
Hoắc Kinh Đường: "Giám quân Ninh An Trại tìm được đường sống từ chỗ chết, tìm đường về Phu Diên, báo cáo sự việc này cho quân Phu Diên biết, rồi tám trăm dặm khẩn cấp báo lại cho thần."
Nguyên Thú đế viết xong gác bút lên nghiên mực, sau đó ném sổ con cho Hoắc Kinh Đường: "Xem đi."
Hoắc Kinh Đường cầm sổ con lên xem, không hề bất ngờ: "Bệ hạ còn định khen ngợi Ngạc Khắc Thiện và Ngạc Đan sao...!Là bổng sát hay là trấn an?"
Nguyên Thú đế: "Cả hai." Ông bước xuống dưới, nâng Hoắc Kinh Đường dậy kéo đến chiếc ghế bên cạnh: "Ngạc Khắc Thiện xuất thân danh gia vọng tộc ở Tây Bắc, cũng là thủ lĩnh phiên binh, ông ta đang có thể trấn trụ phiên binh, bên cạnh đó, phần thưởng ân huệ mà Đại Cảnh dành cho ông ta chính là thái độ đối với phiên binh.

Ông và cha của ông ta không phụ quốc gia, một lòng vì triều đình, vừa ban ân vừa đe dọa phiên binh, dù sao cũng là danh tướng, nhưng không hiểu sao lão Ngạc soái lại chết bệnh, giao vị trí đứng đầu phiên binh lại cho Ngạc Khắc Thiện.

Ban đầu Ngạc Khắc Thiện này còn luôn đặt quyền lợi chung lên lợi riêng, nhưng mấy năm gần đây Thông phán, Giám quân đưa đến đó đều ôm bệnh mà chết, chỉ còn mỗi một mình ông ta còn sống sờ sờ.

Trẫm không phải kẻ ngu, sao lại không nhìn ra vấn đề chứ?"
Bốn nhánh binh mã Thiểm Tây ngoại trừ quân Kinh Nguyên ra, thì ba nhánh khác Hoắc Kinh Đường đều đã từng đầu quân vào, vì vậy hắn biết được sơ sơ phẩm chất của tướng lĩnh ba nhánh, chỉ chưa từng tiếp xúc với Nguyên soái quân Kinh Nguyên Ngạc Khắc Thiện mà thôi.
Nhưng Thôi quốc công đã từng nói cho hắn biết chi tiết về tính cách của Ngạc Khắc Thiện này, tổng kết lại chính là không màng đến đại sự quốc gia, việc nhỏ cũng chẳng làm nên hồn, kém xa cha của lão.
Bởi vì lạm sát người vô tội mà Ngạc Khắc Thiện bị tố cáo, Nguyên Thú đế giúp lão đặc xá vì là người có công, thật ra ai cũng biết mấy chữ người có công đó chỉ là một cái cớ mà thôi, nguyên nhân thật sự nằm ở chỗ...
"Vì một trăm ngàn phiên binh Tây Bắc sao?" Hoắc Kinh Đường lạnh lùng nói ra.
Nguyên Thú đế: "Đến giờ binh lực Tây Bắc có tổng cộng sáu trăm ba mươi ngàn, chia ra bốn nhánh ở Thiểm Tây, một nhánh ở Hà Đông, chỉ riêng phiên binh đã có một trăm ngàn, còn có hai mươi ngàn con ngựa mập mạp khỏe mạnh, để cho Đại Cảnh ta sử dụng thì như hổ thêm cánh, nếu như vứt đi không dùng thì sẽ thành họa lớn, thế nhưng phiên binh và triều đình Đại Cảnh có hơi xa cách, bọn họ thích nghe theo mệnh lệnh của thế gia vọng tộc địa phương hơn."
"Ta hiểu rõ hơn ngài nhiều." Hoắc Kinh Đường gạt bỏ bàn tay đang cầm cánh tay hắn của Nguyên Thú đế ra: "Phiên binh chỉ nghe lệnh thế gia vọng tộc ở địa phương đúng là có hơi phiền phức một chút, nhưng thế gia vọng tộc không nghe lời thì đổi đi là được, Ngạc Khắc Thiện dối trên gạt dưới, coi thường triều đình và mạng sống của tướng sĩ, đã thế thì cứ đổi một thủ lĩnh phiên binh khác thôi, dù sao ở Tây Bắc không chỉ có một thế gia vọng tộc."
Nguyên Thú đế nghe vậy thì tò mò: "Tử Uyên đã chọn được người rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Phu Châu Chiết thị."
Nguyên Thú đế vỗ tay cười to: "Đại thiện.

Nghĩ giống hệt như trẫm vậy, vừa khéo Tử Uyên đang giữ quân Phu Diên, thường hay giao thiệp với Chiết thị, chi bằng nhiệm vụ thay thế thủ lĩnh phiên binh giao cho con nhé?"
Hoắc Kinh Đường đoán được Nguyên Thú đế sẽ nói đến chuyện này, nhưng hắn không già mồm cãi láo như mọi khi, chỉ đưa ra một yêu cầu: "Ta muốn tiểu lang theo quân đến Tây Bắc."
Nguyên Thú đế để lộ vẻ khó xử: "Là làm gia quyến theo quân hay là?"
Hoắc Kinh Đường: "Giám quân."
"Hoang đường!" Nguyên Thú đế liên tục phất tay: "Lý nào lại cho gia quyến làm Giám quân? Huống chi nay Triệu khanh đã là Tri phủ kinh đô, lại kiêm nhiệm Ngự sử trung thừa, con điều y đi, trẫm biết đi đâu mà tìm một công khanh đại thần tài giỏi như vậy đây?"
Hoắc Kinh Đường nhếch mép xùy một tiếng, "Thôi đi, ngài để cho y một thân kiêm hai chức, vừa làm Tri phủ quản lý trị an, hình tụng luận ngục trong phủ, vừa làm Ngự sử trung thừa hay mích lòng người, làm miệt mài suốt ba năm trời, bây giờ càng lúc càng không thể về nhà, người khác không còn dám tính toán với y, thì ngài cũng đừng chơi đùa với người ta như thằng ngốc chứ, đến cả chút thời gian riêng tư vợ chồng cũng không cho nữa."
Nguyên Thú đế: "Thế thì con nạp thiếp đi."
Hoắc Kinh Đường lập tức tặng cho ông một ánh mắt khinh khỉnh, Nguyên Thú đế nổi giận đập bàn: "Con tỏ thái độ gì đó? Còn cả cái tư thế này nữa? Có phải dáng ngồi hay không hả! Ngồi thẳng lên cho trẫm!"
Hoắc Kinh Đường đứng phắt dậy cáo lui: "Không còn sớm nữa, thần phải trở về đón tiểu lang tan làm rồi." Nói xong xoay người bỏ đi, đi được vài bước lại quay về, móc hổ phù vắt trong váy dài ra đặt xuống trước mặt Nguyên Thú đế vỗ vỗ lên, nói: "Ta đã trả lại binh quyền từ ba năm trước rồi, chuyện ở Tây Bắc không còn liên quan đến ta nữa, cả chuyện phiên binh hay Đại Hạ, chi bằng ngài đi tìm lão Lục đi thì hơn, dù sao năm đó hắn cũng là đứa con trai ngoan mà ngài coi trọng, sau này không cần phải lén lút bảo Thập thúc cố tình đánh rơi nó trong phủ của ta nữa."
"Ta..." Nguyên Thú đế nghẹn lời.
Hoắc Kinh Đường cất tay, nhàn nhã đi ra ngoài: "Ngài cũng đừng ôm mộng phá hỏng quan hệ của ta và tiểu lang, ba năm trước y đã hứa hẹn đồng sinh cộng tử với ta rồi, là do ta ép y phải hứa.

Ngài đấy, đừng phí tâm vô ích nữa."
Nhắc đến chuyện cản đao ba năm trước, cơn giận của Nguyên Thú dế đã tiêu tan sạch sẽ chẳng còn gì, không ngừng thở dài.
Đúng là ông vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đẩy Hoắc Kinh Đường lên vị trí này, nhưng chẳng hiểu sao hắn không phối hợp, luôn bày tỏ dự định sẽ ở bên cạnh Triệu Bạch Ngư đến khi đầu bạc.

Đương nhiên là ông có thể ra lệnh ép buộc hai người hòa ly, thế nhưng khỏi đến lượt ông đuối lý, đừng nói Thái hậu sẽ hành động, cũng chẳng cần phải bàn tới cái nết của Hoắc Kinh Đường chắc chắn sẽ quậy đến long trời lở đất, thì đủ loại quan lại trên triều đình, cụ thể là Triệu tế chấp cũng đã đỏ bừng mắt theo sát dốc sức liều mạng với ông rồi.
"Rõ ràng là trầm suy nghĩ vì bọn chúng, đến cả tình cảm vợ chồng bình thường cũng chỉ đậm sâu ban đầu thôi rồi sẽ nhạt dần, hai người đàn ông thì có thể hòa hợp đến chừng nào chứ? Chẳng ai hiểu được nỗi khổ trong lòng trẫm cả."
Đại thái giám gật đầu đồng ý hùa theo.
Nhưng cũng có mỗi người thân cận với Nguyên Thú đế mới có thể đồng tình với quan điểm của ông, nếu như để người khác nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ cảm thấy ông suy nghĩ vớ vẩn, bởi suy cho cùng thì việc đế vương muốn kiểm soát tất cả mọi người cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
***
Nha môn phủ kinh đô.
Ban đầu cười xởi lởi bước về phía trước: "Tiểu nhân tham kiến quận vương, ngài lại đến đón đại nhân của bọn ta à?"
Hoắc Kinh Đường: "Tan làm chưa?"
Ban đầu sẽ không ngu ngốc đến nỗi cho rằng đây là câu quan tâm hỏi thăm mình: "Đại nhân đang sửa lại công văn cuối cùng, sắp ra rồi đấy ạ." Nói xong liền nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Kinh Đường dịu xuống, thế là biết điều nói cáo từ.
Quả nhiên chỉ nửa khắc đồng hồ sau, bóng dáng của Triệu Bạch Ngư đã xuất hiện ở trước cổng Nha môn.
"Ta đã bảo chàng đừng đến đón ta mỗi ngày rồi mà, phiền lắm."
Hoắc Kinh Đường: "Dù sao cũng chẳng có việc gì, bây giờ ta đang nhờ tiểu lang nuôi mà." Hắn lấy khăn ướt ấm áp ra lau mặt và tay cho Triệu Bạch Ngư, rồi lấy chén chè bạch quả bo bo giúp xua tan mệt mỏi từ trong hộp bách bảo ra, "Mau uống một ít đi, vẫn còn ấm lắm, vừa khéo."
Triệu Bạch Ngư ngoài miệng nói Hoắc Kinh Đường đừng tới đón y mỗi ngày nữa, nhưng thật ra y đã quen thuộc với việc vươn tay ra ngước mặt lên sẵn khi đối phương lấy khăn ẩm ra lau, hưởng thụ sự phục vụ mà Hoắc Kinh Đường cung cấp cho một cách vô cùng tự nhiên từ lâu.
Ban đầu thì không có thói quen đó, nhưng góp nhặt từng ngày mãi cũng sa ngã mất rồi.
Từ ba năm trước, sau khi bị đao đâm tỉnh dậy, Triệu Bạch Ngư liền được Hoắc Kinh Đường chăm lo như thể y là một con búp bê sứ dễ vỡ, cũng không biết là sở thích đó của hắn chui từ đâu ra nữa, đến cả quần áo ăn mặc của Triệu Bạch Ngư đều do một tay hắn sắp xếp, còn làm rất vui vẻ là đằng khác.
"Ngụy bá đến Quảng Đông gặp bạn giang hồ của ông ấy, thư đã đến rồi, nói là muốn đi một chuyến ra biển về phía Đông Nam Á."
Năm ngoái, đột nhiên Ngụy bá nói nhân lúc còn đủ sức muốn trở lại giang hồ.
Tất nhiên Triệu Bạch Ngư không có ý kiến gì, trước đây Ngụy bá ở lại là để chăm sóc y, hiện tại y đã có Hoắc Kinh Đường và ám vệ tùy thân ở phủ quận vương bảo vệ, đương nhiên không thể tiếp tục giữ chân Ngụy bá.
"Tốt quá." Triệu Bạch Ngư cong mắt cười, hồi trước y nói không làm quan nữa, kết quả càng làm chức càng to, chỉ đành phải chờ đến khi lớn tuổi thêm chút nữa rồi mới từ quan.
"Nghiên Băng ở lại Lưỡng Giang vẫn ổn lắm, mấy ngày nữa là đến kì thi tỉnh rồi, tâm trạng vững vàng lắm, chắc là sẽ thuận lợi bước đến ải thi Hội thôi."
Ngày xưa đưa Nghiên Băng đến Lưỡng Giang là vì quê quán của cậu ở đó, giữa chừng lại quay về kinh, năm ngoái mới quay trở lại Lưỡng Giang, đã vượt qua được kì thi Hương, nếu như vượt qua được kì thi tỉnh nữa thì cuối năm là có thể về nhà rồi.
"Lý cô nương và Từ đại phu đã đến Nam Chiếu, sai người gửi hoa tươi và ít ngọc thạch về, cũng không biết Từ đại phu làm thế nào, đường xá xa xôi như thế mà hoa tươi và bánh đều không hỏng hóc gì."
Hai năm sau sự việc Triệu Bạch Ngư cản đao, Lý Ý Như và Từ Minh Bích đã thành thân, không lâu sau đó trở thành một đôi phu xướng phụ tùy du sơn ngoạn thủy khắp nơi, năm nay đã chạy đến tận Nam Chiếu rồi.
"Đừng nói nữa."
Càng nói y càng ao ước, muốn được đi chơi.
"Chàng mới từ trong cung ra à?" Nhìn thấy Hoắc Kinh Đường mặc công phục chỉ khi vào cung mới mặc, Triệu Bạch Ngư hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Vẫn là mấy chuyện ở Tây Bắc thôi." Hắn thuật lại ngọn nguồn sự việc một lần.
Triệu Bạch Ngư: "Nhưng quan hệ giữa Ngạc Khắc Thiện và phiên binh, phiên binh và Đại Cảnh như thế nào?"
Hoắc Kinh Đường nói gắn gọn: "Tây Bắc có rất nhiều Man tộc, mạnh ai nấy sống, vốn sống với nhau rất yên ổn, nhưng từ khi Đại Hạ lập quốc liền coi biên cảnh Tây Bắc thành sân vườn sau nhà, thường xuyên chạy đến cướp bóc, mà bọn họ vốn là dân du mục kiêu dũng thiện chiến, ngay từ đầu Đại Cảnh cũng rất đau đầu, khó mà đánh thắng được.

Về sau phát hiện Man tộc Tây Bắc nghe lệnh thế gia vọng tộc bèn tụ họp lại huấn luyện thành quân đội, quy mô tầm một trăm ngàn binh, mà hơn trăm năm trước, Man tộc và người Đảng Hạng của Đại Hạ từng là đồng tộc, cũng cực kỳ hung mãnh, vả lại chúng quen thuộc với dân tình, địa hình và cả ngôn ngữ ở vùng biên giới hai nước...!Cho nên triều đình mới ra mặt phong thưởng cho các thế gia vọng tộc, dựa vào họ để quy thuận một trăm ngàn phiên binh Tây Bắc."
Triệu Bạch Ngư gãi đúng chỗ ngứa: "Vì Ngạc Khắc Thiện tuy thống lĩnh phiên binh nhưng thật sự không có lòng trung với triều đình Đại Cảnh, cho nên mới bị Đại Hạ chọn làm lỗ hỏng để đánh phá sao?"
Hoắc Kinh Đường cười, "Tiểu lang thông minh."
Triệu Bạch Ngư đã nghe mãi thành quen, lúc được khen không còn quá mức phấn khích cũng chẳng còn thẹn thùng nữa, mặc kệ ai đó mỗi ngày đều khen ngợi y cũng không hề động lòng.
==
Min: Như đã hứa thì Min update chương mới nóng hổi sau khi các sĩ tử đã thi xong đây ~ mấy em bé làm bài có tốt hông đoá
PS: Lại thêm một chiếc drama nho nhỏ nữa, và sau biết bao nhiêu sóng gió thì cuối cùng lão Hoắc cũng được dẫn vợ đi Tây Bắc chơi rồi =))))))).


Bình luận

Truyện đang đọc