ĐẸP QUÁ, TÔI NHÌN KHÔNG NỔI!

Chương 12: Chủ nợ đẹp quá tôi không dám nhìn

Edit: Ốc sên lười biếng

------------------------------------------------

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, Trương Bân nhìn chằm chằm vào cửa ra vào giống như đang nhìn vào một con quái vật siêu to khổng lồ đang chực chờ vô lấy người để ăn thịt.

Hắn mím môi, nhón chân nhẹ nhàng xoay người, muốn bơ tiếng đập vừa dồn dập không chịu dừng này đi.

Nhưng đúng lúc này giọng bà bác hắn như gai nhọn vang lên ngoài cửa: "Trương Bân, mày mau mở cửa ra! Tao biết mày không có chuyện gì chắc chắn sẽ ở nhà! Hôm nay là chủ nhật không phải đi học, nhất định mày đang ở nhà cắt rau, vót xiên! Bây giờ mày mở cửa thì tao với mày còn có thể từ từ nói chuyện. Nếu mày cứ nhất định giả bộ không có nhà, không ra mở cửa, tao sẽ dẫn người đến quán ăn tìm mẹ mày và con nhóc Tư Văn!"


Nghe thấy bà bác kia nhắc đến mẹ và em gái mình, sắc mặt Trương Bân lập tức trở nên hung dữ, thậm chí tay còn cầm lấy dao cắt rau đang để trên bàn theo bản năng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn hít một hơi thật sâu, đứng dậy chậm rãi bước về phía cánh cửa.

Hắn hiểu không thể trốn thoát khỏi đám người này, chỉ là không ngờ rằng họ hàng thân thích với nhau ra tay còn quyết liệt hơn đám cho vay nặng lãi. Hắn chậm rãi buông con dao xuống, liếc nhìn di động đang nắm chặt trong tay, chỉ hy vọng lần này có thể dựa vào độ hot của để bàn bạc lại điều kiện, có thể gia hạn thêm thời gian.

Lúc này, Mai Như Ngọc đang ngồi trong chiếc BMW sang trọng đậu ngay dưới tòa chung cư của Trương Bân, cậu đưa mắt khiếp sợ nhìn trước mắt khu chung cư hình ống cũ nát * trước mặt, trên mặt hiện rõ chữ "chưa nhìn thấy bao giờ".


(*Đây là những khu nhà có diện tích từ 4-=60m2 trong khu đô thị, được cải tạo làm nhà ở hoặc nhà tái định cư, đặc điểm chung của những khu này là cũ nát, không có thang máy, bảo vệ, ..)

Đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy một khu chung cư cũ nát đến độ trông như sắp sập đến nơi. Cậu vốn tưởng Đô thị loại một như Thành phố Tinh này không thể nào còn tồn tại những khu chung cư đổ nát kiểu này nữa, nhưng mà sự thật chứng minh kiến thức của cậu vẫn còn hạn hẹp quá.

Mai Như Ngọc khoác trên người một bộ đồ thể thao rộng rãi, khoảng 70 nghìn không chút ăn nhập nào với đôi giày thể thao hàng hiệu Adidas, cùng với anh họ trợ lý nhà mình nghiêm túc dùng ống nhòm quan sát động tĩnh bên trong của tòa chung cư trước mặt này.

Cho dù cách một khoảng xa, cậu và anh họ Ninh Hào vẫn có thể nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm của đám đầu gấu đầu mặn to con, hòa với âm thanh uy hiếp của người phụ nữ trung niên trông như hung thần ác bá kia.


Mai Như Ngọc chậc lưỡi.

"Trương Bân quả nhiên là mỹ nam vượt nghịch cảnh hàng hịn 100% không fake. Đêm qua lúc đọc tư liệu cá nhân của cậu ta, em còn cảm thấy có chút khoa trương đấy. Bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy những cái viết trong đó e là đã giản lược đi nhiều rồi."

"Đúng là cuộc đời bất công với hắn mà, rõ ràng là một thanh niên mẫu mực có tài năng trời phú, khổ cực mấy cũng chịu được, vậy mà chỉ vì cha ruột ham mê cờ bạc, vay nặng lãi khiến cả gia đình táng gia bại sản lại còn phải còng lưng gánh một món nợ to như vậy. Rõ ràng vì trả nợ mà diễn đủ loại diễn viên quần chúng, liều mạng kiếm tiền như Tam Lang*, nhưng đã vay nặng lãi thì tiền chỉ có nhiều lên lấy đâu ra mà ít đi......"

(* Liều mạng Tam lang: biệt hiệu của nhân vật Thạch tú trong Lương Sơn Bạc. Có hai nghĩa: một chỉ người dũng cảm gan dạ, không sợ chết; hai là chỉ người mẫn cán với công việc.)
Mai Như Ngọc nói tới đây nhịn không được cảm thán: "Khổ quá mà."

Ninh Hào đeo kính râm đồng tình phụ họa: "Quá khổ."

"Cho nên mới nói kẻ làm cha là phải biết chọn việc mà làm, đâm đầu vào cờ bạc thì cả đời coi như vứt, yên ổn đào quặng thì giàu ba đời, kỹ năng đầu thai của Trương Bân thật sự quá kém." Mai Như Ngọc cũng đeo kính râm lên rồi mở cửa bước xuống xe: "Đi thôi, bước lên bằng đôi giày Adidas, mang theo những xấp tiền mặt đầy màu sắc này, cứu vớt cái cây non sắp chết héo kia đi!"

"Nếu mẹ em mà biết em lại giúp công ty nhà mình tìm thêm được một hạt giống tốt, khẳng định sẽ bỏ đầy tiền thưởng vào túi của em cho coi!"

Ninh Hào nghĩ đến sắp tới lại có thêm một em trai phải làm công quần quật như cún, trong lòng nhịn không được mà thắp một nén hương cho Trương Bân. Nhưng dù sao thì vẫn còn hơn, nếu so với cái tình hình nát bét trong nhà của hắn, có khi còn phải thắp nhiều nén hương hơn.
"Phí làm vệ sĩ cho em là 4 triệu, túi tiền của anh cũng cần phải đầy đó em trai."

(* Thật ra là 1000 tệ, rơi vào khoảng 3 triệu rưỡi tiền Việt, nhưng để 4 triệu cho chẵn)

Mai Như Ngọc liếc hắn một cái đầy ghét bỏ: "Anh đúng là cái người trong mắt chỉ có tiền."

Ninh Hào đẩy gọng kính râm, từ cánh tay đến dáng người còn đô hơn mấy tên đòi nợ chuyên nghiệp, vô cùng tự tin nói: "Người một nhà cả, xêm xêm nhau thôi."

Mai Như Ngọc và Ninh Hào cũng không biết nhà Trương Bân nằm ở tầng mấy, nhưng chỉ cần nghe âm thanh là vang dội kia là có thể dễ dàng tìm được nhà hắn. Thậm chí Mai Như Ngọc và Ninh Hào còn không phải dùng đến "Nghe lén đại pháp", lúc lên đến tầng 3 bọn họ liền nhìn thấy hai thằng nhóc đang dán tai vào cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong. Hai thằng nhóc sau khi nhìn thấy cậu và Ninh Hào tưởng là bọn đòi nợ khác, hét lên một tiếng rồi chạy tót lên tầng trên.
Mai Như Ngọc liếc nhìn anh họ nhà mình: "Nhất định là trông anh quá hung dữ."

Ninh Hào tự dưng bị ụp nồi vào đầu, muốn vứt cũng vứt không nổi, liền dứt khoát không nói gì nữa.

Sau đó Mai Như Ngọc bắt đầu gõ cửa.

Nhưng cậu gõ một phút rồi mà người trong nhà cũng chẳng có phản ứng gì, giống như là người trong nhà cố tình không muốn nghe thấy vậy.

Mai nam thần còn chưa từng gặp người nào được kiêu ngạo đến mức như vậy, không thèm mở cửa cho cậu. Bỗng nhiên, đằng sau cánh cửa truyền đến tiếng gầm phẫn nộ vang dội khác thường của Trương Bân, Mai nam thần quăng bỏ hình tượng, lập tức dán tai lên cửa nghe lén giống hệt hai thằng nhóc lúc nãy.

"Tôi không đồng ý!!"

"Bà đừng có mơ hão!!" Trương Bân gầm lớn, âm thanh phẫn nộ pha lẫn run rẩy nghẹn ngào: "Tư Văn năm nay mới 21 tuổi! Nó còn chưa tốt nghiệp đại học, sao bà dám ép nó đi lấy chồng?!"
"Hơn nữa bà đừng nghĩ là tôi không biết bà định ép gả nó cho ai! Tôi đã nhờ người đi nghe ngóng rồi, thằng đó giàu nhưng đã 40 tuổi rồi! Nó lấy ba bà vợ, thì hai bà bị đánh đến mức không chịu nổi phải ly hôn. Người còn lại chết lúc sắp sinh. Bởi vì con mẹ nó không cho người ta sinh mổ, bắt người ta phải sinh tự nhiên!"

"Một thằng như vậy mà bà còn muốn gả Tư Văn cho nó! Bà là bác ruột của Tư Văn đấy! Là chị gái của bố tôi, lương tâm bà vứt cho chó gặm rồi hay sao?!"

Trương Bân ở bên trong cánh cửa nói, Mai Như Ngọc đứng ngoài cửa gật đầu lia lịa: "Quá táng tận lương tâm, đây là thân thích trần đời mới có một đấy!"

Người bị Mai Như Ngọc nói là "thân thích trần đời mới có một" - Bà bác họ Trương kia còn đang mải chột dạ, nhưng rất nhanh liền chuyển thành tức giận cay độc. Bà liếc nhìn mấy tên côn đồ đang khua cánh tay đằng sau, đứng lên chống eo: "Mày có ý gì? Sao tao phải cắn rứt lương tâm? Vì tao là bác ruột của Tư Văn mới nghĩ cách giúp cả nhà chúng mày, bằng không việc quái gì tao phải phí sức giúp mày?!"
"Tư Văn đã 21 tuổi rồi sao không thể kết hôn? Chính phủ còn mong người ta 20 tuổi kết hôn kia kìa! Tổ chức một cái đám cưới, đi đăng ký một tờ giấy kết hôn cũng không ảnh hưởng đến việc học của nó. Hơn nữa kết hôn rồi chồng nó có thể trả giúp nó tiền học. Học kỳ này, nó còn chưa đóng học phí đúng chưa?"

"Với cả, người ta bây giờ cũng không đánh vợ nữa rồi, hắn nói với tao nói chỉ cần Tư Văn đồng ý lấy hắn, hắn khẳng định về sau sẽ đối xử tốt Tư Văn! Sau này sinh con, sinh mổ hay sinh tự nhiên là do Tư Văn tự quyết định tất. Như vậy còn chưa được hay sao?"

"Quan trọng nhất chính là hắn có 3 ngôi nhà ở thành phố Tinh này! Còn có một cửa hàng bánh bao, mỗi tháng có thể thu lãi hai ba trăm triệu! Đàn ông như vậy sao lại không xứng với Tư Văn chứ? Bao nhiêu người thắp đèn tìm còn không được đấy. Người như vậy mà mày còn không muốn cho Tư Văn lấy! Người ta còn nói, chỉ cần Tư Văn đồng ý lấy, người ta có thể giúp chúng mày trả bớt 2 tỷ tiền nợ! Tuy rằng so cả chục tỷ mà bố mày đang nợ đìa cổ không thấm là bao, nhưng chỉ cần sau này Tư Văn sinh được con trai, ngoan ngoãn hầu hạ người ta, nói không chừng người ta còn bán nhà trả nợ cho đó. Một căn nhà của hắn cũng trị giá cả chục tỷ rồi biết không!"  
Bà bác họ Trương càng nói càng cảm thấy mình có lý, lại càng lớn tiếng hơn. "Đầu óc mày không minh mẫn nên mới nghĩ đối tượng tao tìm cho Tư Văn không xứng đáng! Chỉ cần Tư Văn lấy chồng,  có phải là nhà mày nhàn hơn bao nhiêu không? Hơn nữa không phải mày đang tham gia cái chương trình《 Minh tinh biểu diễn 》 hay sao? Đã làm minh tinh rồi mà nhà còn nợ nần người ta, mày không sợ fans dè bỉu à!"

"Mày không đồng ý là mày mất não rồi. Vì một thằng anh trai tốt như mày, Tư Văn nhất định sẽ đồng ý."

Bác Trương chống nạnh càng nói càng lớn tiếng, ngay lúc Trương Bân sắp không khống chế được cơn tức giận nữa, "RẦM" một tiếng, cửa nhà bị người ta đá văng.

Mọi người trong phòng đều giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa nhà, liền thấy một dáng người cao ráo, toàn thân tỏa ra khí chất "cao quý lãnh diễm" - Mai Như Ngọc. Phía sau cậu, anh họ vừa mới phụ trách đá cửa đang yên lặng xoa chân. 
Bởi vì Mai Như Ngọc đeo kính râm, Trương Bân không nhận ra cậu ngay được.

Hắn chút nữa nghĩ rằng Mai Như Ngọc và Ninh Hào cũng tìm đến đòi nợ, nhưng lại cảm thấy khí chất kia có gì đó không đúng.

Bác Trương đang nói dở thì bị cắt ngang, bực mình quay đầu nhìn về phía Mai Như Ngọc và Ninh Hào đang đeo kính râm, cho rằng bọn họ cũng đến để đòi nợ.

"Muốn vào sao không gõ cửa? Đá hỏng cửa rồi ai bồi thường?"

Mai Như Ngọc xí một tiếng: "Tôi bồi thường."

Trương Bân nghe thấy giọng nói này mới mở to mắt nhìn về phía Mai Như Ngọc, ánh mắt như nhìn thấy ... quỷ.

Bà bác vừa mở miệng đã bị đốp lại, lại càng không vui: "Kể cả mấy người đến đòi nợ thì cũng phải biết xếp hàng! Chúng tôi đến trước! Hơn nữa còn cắt ngang lời người khác nói, chúng tôi thương lượng sắp xong rồi đấy!"
Mai Như Ngọc nhìn cái người phụ nữ trung niên kiêu căng ngạo mạn này, quay đầu nhìn sang bức tường trắng tinh

"Nói mấy lời nhảm nhí thì đứng đây lải nhải. Đau mắt!"

"Nói luôn cho nó vuông, chúng ta nói chuyện ngắn gọn thôi."

"Tôi sẽ hỏi Trương Bân nhà cậu ta nợ bao nhiêu?" Giọng nói trong trẻo của Mai Như Ngọc vang lên trong phòng: "Tôi trả cho cậu ta."

Trương Bân nghe được lời này trong lòng chấn động, mắt đột nhiên cay xè. Hắn muốn mở miệng từ chối sự giúp đỡ đột ngột của cái người không thân cũng chẳng thiết này, lại không thể thốt nên lời. Không muốn nợ ân tình của người khác nhưng thực tế quá phũ phàng giằng xé trái tim hắn, hắn chỉ biết đờ đẫn tại chỗ.

Bà bác họ Trương và năm tên côn đồ xiết nợ nghe thấy thế thì kinh ngạc không nói nên lời. Lúc này người đàn bà mới nhận ra thanh niên đang đứng trước mặt mình hình như là người rất giàu có, nhưng bà ta vẫn trấn tĩnh hỏi lại theo bản năng: "Nhà nó nợ nhà tôi hơn 300 triệu, tính cả lãi là khoảng hơn 500 triệu! Còn nợ công ty của mấy đại ca đây tổng cộng là 11 tỷ, tính cả lãi ba năm qua cũng rơi vào khoảng hơn 40 tỷ rồi, cậu thực sự muốn trả giúp nó sao?!"
Mai Như Ngọc cười một tiếng giễu cợt "Tôi còn tưởng nợ nhiều lắm cơ."

"Ở thành phố này tôi có đến mấy chục căn nhà, Bán đại một căn không phải là đủ tiền rồi sao."

Người đàn bà hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.

So với ông chủ quán bánh bao thì giàu hơn nhiều!

------------------------------------------------

Đăng bù rồi tuần sau mới có nhé, tại cuối tuần hơi bận công chuyện khác nữa. Có lỗi gì thì mọi người cứ cmt nhắc để tôi sửa lại nha.

Nhớ vote và để lại dấu răng nha. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc