DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ BÓI TOÁN THIÊN TÀI

Woa, Tiểu Cường, bạn lợi hại tới vậy sao? Cầm lên một cái đã bóp nát viên gạch được luôn à?

Có người kêu to.

- Không phải là mình làm đâu, mình mới chạm vào thì viên gạch này đã nát rồi. 

Trần Tiểu Cường giật mình nhìn về phía Dương Tử Mi:

- Là khi nãy Tử Mi đã đạp nát nó đấy.

Ánh mắt của tất cả mọi người lại nhìn về phía Dương Tử Mi, mang theo vẻ bội phục, thậm chí là cả kính sợ. 

Chỉ đạp một cước thật nhẹ nhàng như thế mà đã có thể khiến viên gạch vỡ nát rồi, nhưng bên ngoài viên gạch thoạt nhìn trông vẫn còn nguyên vẹn, trình độ cỡ này đúng là chỉ có thể thấy ở trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, thế mà Dương Tử Mi lại có thể biết được, đúng là kinh khủng quá.

Không ít người âm thầm cảm thấy may mắn vì trước kia mình không ngu dốt đắc tội Dương Tử Mi.

Lỡ như cô ấy mà tức giận, tiện tay gõ đại một cái lên đầu mình thì chẳng phải đầu của mình cũng sẽ bị nát bấy ra à? 

Đúng là đáng sợ mà.

Mọi người nghĩ thế đều bất giác lùi về chỗ ngồi của mình.

Trông thấy cảnh tượng này, Dương Tử Mi lại cảm thấy ảo não vì mình đã làm màu hơi quá. 

Chắc là sau này sẽ khó mà làm thân với mấy bạn học cùng lớp rồi.

Tần Khải Văn vội vàng bước vào phòng học, gọi Dương Tử Mi đi ra ngoài, trên mặt đầy vẻ bối rối hoảng hốt.

- Trò Tử Mi ơi, em gây họa lớn rồi. 

Tần Khải Văn nhìn cô đầy vẻ lo lắng rồi nói.

- Gây họa lớn á? Em có gây họa gì đâu?

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi lại. 

- Haiz, em đến phòng hiệu trưởng với thầy, bây giờ hiệu trưởng cũng đang đau đầu lắm kia kìa.

Tần Khải Văn thở dài một hơi, dẫn cô đi tới phòng hiệu trưởng.

Dương Tử Mi còn tưởng rằng đây là chuyện về tin đồn sinh con lần trước, hoặc là chuyện về Mộ Dung Nghiên gây nữa kia. 

Nào ngờ, cô vừa mới bước vào phòng hiệu trưởng thì lập tức trông thấy hai người đàn ông mặc vest, mặt mày đanh lại vô cùng nghiêm túc.

Một người là người cô hay nhìn thấy trên tin tức địa phương, là phó thị trưởng Lý Thắng của thành phố A, một người khác thì thoạt nhìn có vẻ như là người Nhật.

- Thị trưởng Lý, đại sứ Fujiki, đây chính là học trò Dương Tử Mi của trường tôi. 

Hiệu trưởng nhìn thấy Dương Tử Mi đi đến thì như được đại xá, vội vàng chỉ vào cô giới thiệu.

- Cô chính là Dương Tử Mi à?

Lý Thắng trước nay chưa từng quen biết hay gặp qua Dương Tử Mi, ông ta vừa mới được điều tới đây nhậm chức từ nơi khác, nên không biết, cũng chưa từng nghe nói về cô, thế cho nên giọng điệu của ông ta nghe chẳng tốt đẹp gì, mang theo vẻ chỉ trích. 

- Đúng.

Dương Tử Mi thản nhiên đáp lời:

- Bây giờ đang là giờ học, không biết các ông tìm tôi có việc gì hay không? Làm trễ giờ đi học của tôi như thế không tốt lắm đâu. 

- Bốp!

Lý Thắng thấy bộ dạng hờ hững như thể không hề liên quan gì tới mình của cô thì tức giận đập mạnh lên mặt bàn:

- Con ranh này đúng là không biết lễ phép là gì, không biết cha mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì nữa! 

Nghe nói thế thì Dương Tử Mi cũng nổi giận, lạnh lùng nói:

- Cha mẹ tôi dạy tôi rất tốt, nên không có cái thói tùy tiện giở giọng nạt thẳng vào mặt rồi đập bàn đập ghế với người ta.

Lý Thắng nghe xong thì tức giận tới mức toàn thân run mạnh lên. 

Mặc dù ông ta chỉ tới đây để kiếm chút thành tích, làm một phó thị trưởng, nhưng ông ta xuất thân từ nhà họ Lý hiển hách ở Hoa Hạ, bình thường ngay cả thị trưởng và bí thư tỉnh nhìn thấy ông ta cũng không dám vênh váo lên mặt, mà phải cúi người ân cần thăm hỏi nịnh nọt ông ta.

Nhưng thật không ngờ nay lại bị một con oắt con xem thường như thế này.

- Trò Dương Tử Mi, đây là thị trưởng Lý, em nói chuyện cẩn thận một chút. 

Hiệu trưởng sợ Dương Tử Mi không biết thân phận của Lý Thắng, thấy cô như thế thì vội vàng nhắc nhở.

- Em biết rồi, nhưng thế thì đã sao? Là do ông ta nói chuyện quá đáng trước.

Từ khi mới nhìn thấy Lý Thắng thì cô đã cảm thấy đặc biệt ghét ông ta. 

Cảm giác chán ghét này đến từ đời trước.

Ở đời trước, cô nghe theo lời đề nghị của một người khác, cố gắng đi xin phúc lợi thấp nhất để bảo đảm cuộc sống, nên mới chạy đến trung tâm hành chính để đi tìm người chuyên phụ trách mục này là phó thị trưởng Lý Thắng.

Cô bước vào phòng làm việc của ông ta, còn chưa kịp nói gì thì đã bị ông ta sai người kéo cô ra ngoài, hơn nữa còn khinh khi mắng cô là đồ ăn mày, làm dơ chỗ của ông ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc