ĐI NGƯỢC CHIỀU GIÓ ĐẾN BÊN CẠNH EM


Hoá ra lúc sáng Lăng Nghiên đến nhà Âu Dương Việt lấy đồ giúp cậu ấy nhưng lại vô tình thấy trong góc tủ rơi ra một chiếc hộp, Lăng Nghiên muốn dọn dẹp lại cho cậu ấy thì bất ngờ cô ấy thấy có những bức ảnh của Nhậm Nhã Lâm, còn có cả ảnh ba người họ chụp cùng nhưng lại bị Âu Dương Việt cắt đi cô ấy.

Lăng Nghiên đôi tay run rẩy, một cảm giác uất ức xuất hiện, đôi mắt cô ấy rơi lệ khi thấy những bức thư tỏ tình của cậu ấy viết cho bạn thân của mình.

Lăng Nghiên u buồn, thất thần rời khỏi nhà Âu Dương Việt, lang thang đến tối thì mới tìm Nhậm Nhã Lâm ra nói chuyện, sau khi nghe thấy câu hỏi của Nhậm Nhã Lâm thì Lăng Nghiên nhìn Nhậm Nhã Lâm với ánh mắt bất ngờ.

“Hoá ra…….

.

là cậu biết chuyện này sao ?”
Nhậm Nhã Lâm có cảm giác tội lỗi lập tức nắm lấy tay Lăng Nghiên xin lỗi cô ấy.

“Nghiên Nghiên à, mình không cố ý giấu cậu đâu, mình xin lỗi, mình lo cậu sẽ buồn nên mình…….

.



“Vậy bây giờ cậu nghĩ khi mình biết mọi chuyện cộng thêm việc cậu giấu mình thì mình sẽ không buồn sao ?”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người không biết nên nói gì, Lăng Nghiên cúi mặt nói với cô ấy.

“Mình không trách cậu, mình chỉ cảm thấy không cam tâm mà thôi, bản thân mình cũng đã rất cố gắng nhưng sao lại chẳng nhận được gì cả, mình biết cậu không hề muốn chuyện này xảy ra nhưng mình lại chẳng biết đối mặt với cậu như thế nào”
Nói xong Lăng Nghiên gạt tay Nhậm Nhã Lâm ra rồi đi lướt qua cô ấy, Lăng Nghiên đi được vài bước thì dừng lại vừa đau lòng rơi lệ vừa nói.

“Mình hiểu cậu, mình cũng không muốn giữa chúng ta xảy ra chuyện thế này, chỉ là……….

việc cậu giấu diếm mình làm mình thật sự rất thất vọng”
Lăng Nghiên rời đi, trời cũng chuyển gió, mưa bắt đầu rơi, Nhậm Nhã Lâm thất thần đứng ở đó không động đậy, cơn đau ở chân cũng chẳng còn cảm nhận được nữa, sau khi cơn mưa bắt đầu lớn cô ấy mới bật khóc ngồi gục xuống.

Lục Thành ở ngoài đợi thấy trời mưa thì lo lắng vào xe lấy ô, khi thấy Lăng Nghiên thẩn thờ bước ra, anh ấy cảm giác giữa hai người đã có chuyện gì đó nên cũng không lên tiếng gọi Lăng Nghiên mà trực tiếp đi vào trong tìm Nhậm Nhã Lâm.

Anh đi hốt hoảng chạy đến thấy Nhậm Nhã Lâm ngồi gục khóc đau thương thì anh ấy mới từ từ đi đến phía sau cô ấy ân cần che ô cho cô.

Nhậm Nhã Lâm bất giác đứng dậy quay người ôm chặt lấy cô ấy, mưa ướt cả người làm cho nước mắt của cô ấy hoà lẫn vào nước mưa.

Lục Thành dịu dàng ôm lấy cô ấy xoa dịu.

“Mưa lớn lắm, sẽ không ai biết em đang khóc đâu, tôi sẽ che chắn cho em”
Anh ấy cứ thế đứng im mặc cho Nhậm Nhã Lâm khóc rất lâu, sau đó trời bắt đầu giảm mưa, Lục Thành liền gấp ô lại bế lấy Nhậm Nhã Lâm vào lại xe, còn cô ấy thì ngẩn người không nói một lời, đôi mắt của cô ấy có thể nói lên được tâm trạng nặng nề lúc này.

Họ về đến nhà Lục Thành vẫn tiếp tục bế Nhậm Nhã Lâm vào trong, sau khi lấy đồ đưa cho cô ấy anh căn dặn.

“Tắm với nước ấm, tôi ra làm cho em ít nước uống làm ấm người”
Nhậm Nhã Lâm không nói gì mà lặng lẽ cầm quần áo đi vào phòng tắm, cô ấy mở nước rồi dưới làn nước cô ngồi bên cạnh bật khóc lần nữa, Lăng Nghiên đối với cô thân thiết hơn cả bạn thân bình thường, cô ấy xem Lăng Nghiên là người nhà, là bạn và là người tri kỉ, cô ấy không thể nào ngờ hành động của mình vô tình làm Lăng Nghiên tổn thương đến vậy.

Câu nói của Lăng Nghiên cứ liên tục lẩn quẩn trong đầu cô ấy khiến cô ấy vô cùng đau lòng.

“Việc cậu giấu diếm mình làm mình thật sự rất thất vọng”
Nhậm Nhã Lâm sau khi tắm xong thì đi ra ngoài, Lục Thành thấy cô ấy đi chân trần thì lắc đầu đi đến kéo cô ấy ngồi lên ghế sofa.


“Ngồi xuống đây, để chân lên ghế đừng để dưới nền lạnh”
Lục Thành lấy dép bông đến cho cô ấy, thấy chân cô xưng đỏ thì cũng ân cần thuốc xoa cho cô ấy, Nhậm Nhã Lâm vô thức hỏi anh ấy.

“Nếu như bị người mình yêu thương giấu diếm chuyện gì đó anh sẽ thấy thế nào ?”
“Cũng phải xem thử chuyện đó mang tầm quan trọng thế nào nữa”
“Nếu là tôi nếu bị người tôi tin tưởng yêu thương giấu diếm có lẽ tôi cũng sẽ như Lăng Nghiên, đau khổ và vô cùng thất vọng”
Nghe thấy câu này Lục Thành bất giác lặng người, anh ấy nghiêm túc hỏi cô.

“Nếu có một ngày em phát hiện tôi giấu diếm em một chuyện gì đó, em sẽ tha thứ cho tôi chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm chỉ nghĩ rằng anh ấy đang ví dụ chuyện của mình nên cũng nói theo cảm nhận của bản thân.

“Anh giúp tôi nhiều đến vậy, anh làm cho tôi nhiều chuyện như vậy, nếu thật sự anh có giấu diếm tôi việc gì thì cứ xem như tôi trả ân tình lại cho anh đi, tôi không giận anh đâu”
Lục Thành tuy bề ngoài không để ý nhưng anh lại âm thầm ghi nhớ nó.

Anh ấy sau khi xoa chân cho cô xong thì đi vào bếp lấy trà gừng cho cô.

“Dầm mưa cũng khá lâu, cẩn thận bị cảm”
Lục Thành chậm rãi ngồi trước mặt Nhậm Nhã Lâm xem cô ấy uống xong trà giải cảm.

“Em và Lăng Nghiên là bạn thân lâu như vậy, có chuyện gì mà lại không thể giải quyết rõ ràng được chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm trầm mặc, buồn bã nói.

“Tôi cứ nghĩ bản thân giấu cậu ấy là muốn tốt cho cậu ấy, nhưng tôi lại vô tình làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy nói rất thất vọng về tôi”

“Thay vì cảm thấy có lỗi với cô ấy thì em có thể đứng ra giải quyết chuyện này mà, thể hiện cho cô ấy thấy rằng em không muốn chuyện này xảy ra, tôi thấy xung quanh em cũng chỉ có Lăng Nghiên là người bạn chân thành nhất, tôi không mong em sẽ đánh mất cô bạn này đâu”
Nhậm Nhã Lâm như thể đã hiểu ra nên đã mỉm cười gật đầu.

“Được”
Lục Thành thấy cô ấy vui vẻ thì xoa đầu khen ngợi cô.

“Tôi biết em thông minh nên sẽ hiểu mà”
Nói xong anh ấy đứng dậy đi vào phòng mình.

Trước khi rời đi anh dặn dò cô.

“Tôi thấy chân em xưng, đi cẩn thận và nhớ nghỉ ngơi sớm một chút”
Lục Thành đã vào phòng mà Nhậm Nhã Lâm vẫn ngượng ngùng ngồi đó nhớ đến hình ảnh anh lúc nãy, dịu dàng thu hút.

Trong giây lát mặt cô ấy đỏ bừng khiến bản thân cô như toả ra nhiệt, cảm thấy nóng vô cùng.




Bình luận

Truyện đang đọc