ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 1016

Bố của Ngô Thiên Cao, vài ngày trước, anh ấy có tham gia một buổi tiếp tân từ thiện, sau khi bố anh ấy trở về, anh ấy đã kể cho anh ta nghe về Lâm Vân.

“Đúng vậy, tôi là Lâm Vân.” Lâm Vân hơi hơi nheo mắt.

Sau khi Ngô Thiên Cao nghe thấy điều này, anh ta nhanh chóng thay đổi nụ cười của mình.

“Lâm… Anh Vân, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không biết là anh, nên nói ra lời xúc phạm.” Ngô Thiên Cao cười đứng lên.

Tập đoàn của gia đình Ngô Thiên Cao có giá trị thị trường lên đến vài tỷ, nhưng so với tài sản kếch xù của Tỉnh Xuyên. Rõ ràng là nó vẫn còn tệ hơn nhiều.

“Anh biết Lâm Mộc Thanh là ai sao?” Lâm Vân lạnh lùng nói, híp mắt.

“Chẳng lẽ…, các người là quan hệ chị em?” Ngô Thiên Cao sửng sốt.

Khi anh nghĩ về nó, cả hai đều có họ Lâm.

“CTập đoàn Tỉnh Xuyên mừng, anh đã trả lời đúng. Phần thưởng của anh là hãy mau cút đi. Sau này đừng quấy rối chị họ tôi nữa, nếu không… hậu quả do chính anh tự chuốc lấy!” Giọng điệu của Lâm Vân lạnh lùng.

“Vâng, vâng, tôi sẽ ra khỏi đây!”

Ngô Thiên Cao nhanh chóng gật đầu.

Ngô Thiên Cao biết rất rõ lai lịch của Lâm Vân nhất định không được xúc phạm, mặc dù là thế hệ thứ hai nhưng hắn biết ai có thể khiêu khích và ai không thể khiêu khích.

Về phần nắm đấm vừa nhận được, hắn đương nhiên không dám nhận lại, chỉ có thể dùng làm bài học.

Ngô Thiên Cao nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Sau khi người này rời đi.

“Chị Thanh!”

Lâm Vân nghiêm mặt đi tới gần Lâm Mộc Thanh nói:

“Chị Thanh, chẳng lẽ chị đi lôi kéo đầu tư đều bị đối xử kiểu này sao?”

Lâm Vân nghĩ Lâm Mộc Thanh nhất định đã chịu không ít bất bình khi đi kéo đầu tư.

Nếu Lâm Vân biết rằng chị mình sẽ bị đối xử như thế anyf khi đi kêu gọi đâù tư, anh sẽ không bao giờ để chị mình đi như vậy.

“Sao… sao vậy, hôm nay là lần đầu tiên chị gặp phải tình huống này.”

Lâm Mộc Thanh gượng cười.

Có thể thấy rằng Lâm Mộc Thanh không muốn Lâm Vân lo lắng cho mình.

“Chị nói dối em! Đồ ngốc! Chị biết không, em đang cảm thấy có lỗi với chị, tại sao không nói cho em biết sớm hơn! Không phải là vấn đề tiền bạc sao, em có thể giúp chị!” Lâm Vân đau khổ nói.

“Lâm Vân, chị xin lỗi, nhưng… là chị đã che giấu em. Đừng tức giận.” Lâm Mộc Thanh cười lắc cánh tay Lâm Vân.

Lâm Vân nhìn kỹ Lâm Mộc Thanh, nghiêm túc nói:

“Chị không được phép đi mời gọi đầu tư nữa! Về phần tiền, chị thiếu bao nhiêu, đều để em đầu tư, nghe chưa!”

“Nhưng…” Lâm Mộc Thanh muốn nói cái khác.

“Không nhưng!” Lâm Vân ngắt lời cô.

“Thôi, chị thiếu bao nhiêu tiền, từ từ ngồi xuống nói chuyện!”

Bình luận

Truyện đang đọc