ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 417

“Cái gì? Sẽ dọa chúng tôi sợ chết khiếp? Ha ha!

Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh cười ha hạ lần hai.

“Bạn học Lâm Vân, vậy cậu nói thử xem, rốt cuộc là cậu lái xe gì, mà có thể dọa chúng tôi sợ chết khiếp.” Kiều Thanh Bình cười nói.

“Lamborghini Aventador.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Cậu lái xe Lamborghini Aventador? Ha ha, vậy chúng tôi lái siêu xe Batman đấy!” Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh cười ha ha, giống như nghe được chuyện rất buồn cười..

“Tôi nói này Lâm Vân, cậu tiến bộ hơn lúc trước không ít đâu, một tên lưu lạc tới mức phải đi phát tờ rơi, cũng dám khoác lác nói mình lái xe Lamborghini.

Cậu đúng là không biết xấu hổ” Kiều Thanh Bình cười nói.

Triệu Tiến Minh tiến lên vỗ bả vai Lâm Vân, cười nói: “Lâm Vân, cậu chậm rãi phát tờ rơi tới khi mặt trời lặn đi.

Bây giờ chúng tôi phải đi tắm rửa mát xa bảo vệ sức khỏe, mà cậu ấy à, chỉ sợ cả đời chỉ có thể phát tờ rơi thôi.”

Sau khi nói xong, Triệu Tiến Minh và Kiều Thanh Bình lập tức cười đắc ý, nghênh ngang rời đi.

Lâm Vân nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cười mỉa nói: “Đây gọi là tiểu nhân đắc chí đúng không?”

Ngay sau đó, Lâm Vân nhanh chóng thu hồi tâm tư, tiếp tục phát tờ rơi.

Lâm Vân tin tưởng, sẽ có lúc cho bọn họ biết tay.

Lúc này, lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới.

“Hai vị, đây là dự án mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi, mời hai vị xem.”

Lâm Vân đưa tờ đơn tuyên truyền cho hai bọn họ xem.

“Á!”

Lúc người phụ nữ trẻ tuổi nhận lấy tờ rơi, cốc trà sữa trong tay cô ta không cầm chắc, vì thế làm đổ lên quần áo của cô ta, cô ta lập tức thét chói tai.

“Anh, cái tên phát tờ rơi đáng chết này! Làm hại quần áo của tôi bị bẩn, anh có biết bộ quần áo này đất cỡ nào không? Vẻ mặt người phụ nữ tức giận kêu to với Lâm Vân.

“À, thật sự xin lỗi.” Lâm Vân mở miệng nói.

Người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh xông thẳng tới chỗ Lâm Vân hét to: “Xin lỗi có tác dụng không? Bồi thường tiền đi.

Ít nhất cũng phải ba mươi lăm triệu, anh đừng có nghĩ bỏ trốn.

Lâm Vân nhưởng mày: “Anh này, là tự cô ấy nhận lấy tờ đơn, sau đó làm nghiêng cốc trà sữa trong tay, không cẩn thận đổ trà sữa lên người, tôi đã nói xin lỗi là tận tình tận nghĩa lắm rồi, muốn tôi bồi thường tiền, còn bồi thường ba mươi lăm triệu sao? Anh hơi quá đáng rồi đấy?”

Lâm Vân không phải người phách lối ương ngạnh, chẳng phân rõ phải trái, nếu thật sự là Lâm Vân hất đổ cốc trà sữa, Lâm Vân tuyệt đối sẽ bồi thường tiền.

Nhưng vấn đề là, trà sữa là người phụ nữ này tự mình làm đổ, lại còn bắt Lâm Vân bồi thường tiền.

Còn bồi thường ba mươi lăm triệu? Chuyện này có thể sao? “Cái tên phát tờ rơi đáng chết này, còn dám mạnh miệng à? Loại phế vật tầng lớp cấp thấp nhất trong xã hội như anh, chồng tôi có thể bóp chết anh rất dễ dàng” Người phụ nữ hung hãn quát to với Lâm Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc