ĐỈNH CẤP THẦN HÀO



“Tôi đã nghe bảo vệ báo cáo chi tiết rồi.

Tài trợ cho hoạt động của trường học cũng là một chuyện tốt.

Đối với công ty chúng tôi thì hai vạn cũng không phải là nhiều, cho nên tôi quyết định tài trợ!”
Lưu Ba trực tiếp nói.

Vương Tuyết nghe xong những lời này liền sững sờ.

Cô vẫn chưa lên tiếng, mà vị tồng giám đốc này đã bàn về chuyện
nay roi.

Đây là… đồng ý rồi sao?
Dễ dàng như vậy sao?
Phải khó như lên trời mới đúng chứ!
“Lâm Vân, tôi… tôi đang nằm mơ có phải không?” Vương Tuyết ngây người nói.

“Không phải cậu nằm mơ, chúng ta đã kiếm được nhà tài trợ rồi.


” Lâm Vân cười nói.

Mười phút sau, Lâm Vân và Vương Tuyết cùng nhau bước ra cổng tập đoàn Hoa Đỉnh.

Trên tay họ có thêm một chiếc vali, bên trong có hai vạn tiền mặt.

Ngoài ra, còn có giấy chứng nhận đồng ý tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh cho ngày hội thể thao mùa Đông của đại học Thanh Dương, với con dấu đỏ chính thức của tập đoàn Hoa Đỉnh.

“Thật tuyệt! Lâm Vân, thật tuyệt! Chúng ta thật sự nhận được tài trợ rồi, mà còn là tập đoàn Hoa
Đỉnh nữa chứ!”
Vừa bước ra khỏi cổng, Vương Tuyết vui mừng nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Lâm Vân.

Mùi hương nhàn nhạt của Vương Tuyết lập tức chui vào trong mũi của Lâm Vân.

“ừm…”
Cái ôm đột ngột này khiến Lâm Vân có chút xấu hổ, nói thật, Lâm Vân rất ít khi tiếp xúc thân thể với con gái, huống chi là một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.

Sau khi Lâm Vân bị Vương Tuyết ôm, có lẽ là do căng thẳng, thân thể Lâm Vân cứng đờ.


Thành thật mà nói, Lâm Vân vẫn còn là một chàng trai tơ, dù đã hẹn hò với bạn gái cũ Phỉ Phỉ được hai năm nhưng chưa bao giờ hôn chứ đừng nói gì đến chuyện khác.

Lúc này Vương Tuyết cũng đã phản ứng lại.

“A!”
Vương Tuyết xấu hổ hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng buông
Lâm Vân ra, ngay lập tức mặt đỏ bừng.

“ừm… tôi… vừa rồi tôi vui quá, nên… mới vậy…”
Vương Tuyết đỏ bừng mặt muốn giải thích nhưng cô lại lắp bắp không giải thích rõ.

“Uh, tại vì vui quá thôi, mình hiểu mà.

” Lâm Vân cười khan một tiếng.

“ừ, thật sự không ngờ lại dễ dàng nhận được tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh như vậy.

Đến bây giờ tôi vẫn như còn đang mơ
vậy.

” Vương Tuyết nở nụ cười đẹp rung động lòng người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc