ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


Sau khi con bé ngoan ngoãn với đống đồ ăn vặt trên xe, Thẩm Họa Minh mới cùng với anh đi vào.

Cô có cảm giác như lần này sẽ phải đối mặt với điều chẳng lành, bởi khi mẹ chồng gọi thì không có lần nào cô yên ổn với bà ta.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng trấn an.

Thế nhưng cô nhanh chóng khước từ ý tốt đó, giật tay ra khỏi tay anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vừa vào đến phòng khách, cô đã thấy một luồng sát khí đến từ mẹ chồng.

Hít một hơi thật sâu rồi bước vào, cô cúi đầu chào thì bà ta lại mỉa mai: “Ngồi đi, tôi không có đứa con dâu tốt như cô.”
Hoắc Tiểu Hân ngồi bên cạnh thì đắc ý không thôi.

Hôm qua ả không đưa tờ giấy xét nghiệm cho mẹ xem, nhưng lại nói với mẹ rằng Thẩm Họa Minh trước khi kết hôn đã có một đứa con riêng bên ngoài khiến cho bà ta nổi trận lôi đình.

Hoắc Viễn Thành vừa về nhà đã bị bà ta bắt đi tìm cô để hỏi cho ra lẽ.

Thế nhưng anh lấy cớ rằng bản thân đang mệt mỏi nên đã làm trái lời bà ta, đi thẳng về phòng mình.


Sáng nay bà ta lại đến phòng anh gây rối lần nữa, một mực muốn gặp cô nên anh đành phải đưa cô đến đây.
“Chị dâu à, em không ngờ chị lại là người phụ nữ như vậy đấy!” Hoắc Tiểu Hân đắc ý, ngồi vắt chéo chân, mỉa mai cô.
Thẩm Họa Minh ngồi xuống vô cùng bình thản, cô cũng chẳng để tâm đến lời mỉa mai của Hoắc Tiểu Hân.

Cô mỉm cười, hỏi mẹ chồng: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Bà ta chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy, tát cô một cái thật mạnh rồi lớn tiếng: “Đừng có gọi tôi là mẹ.

Cô dám có con riêng ở ngoài, vậy mà lại dám nhận tôi là mẹ chồng sao? Xin lỗi, tôi không có đứa con dâu lăng loàn như vậy.”
Cô nghe vậy, lập tức nhận ra ý tứ trong lời nói.

Có ngu cũng nhận ra được bà ta đang đề cập cái gì.

Đôi mắt cô lén liếc qua gương mặt đắc ý của Hoắc Tiểu Hân, sau đó hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: “Mẹ à, mẹ đang nói gì vậy?”
“Đừng có giả vờ giả vịt.

Cô tưởng tôi không biết cô có một đứa con riêng bên ngoài.

Bảo sao khi ở cùng con trai tôi lại không có tin gì, thì ra là đi ngoại tình với người đàn ông khác.” Bà ta dù đang mở cờ trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giả vờ giận dữ.

Cứ theo đà này, chắc chắn có thể sớm để cô ly hôn Hoắc Viễn Thành, đẩy cô ra khỏi nhà họ Hoắc, khiến cho danh tiếng nhà họ Thẩm bị kéo xuống theo.
“Nói có sách, mách có chứng.

Không biết mẹ nghe tin này từ đâu, có bằng chứng gì để nói con?”
“Hôm qua chính mắt con nhìn thấy có một đứa bé gọi chị dâu là mẹ.” Hoắc Tiểu Hân lên tiếng tố cáo.
“Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là hai đứa nên ly hôn đi.

Danh tiếng của nhà họ Hoắc không thể bị kéo xuống bùn được.” Bà ta theo đà mà lên tiếng, không hề để ý đến sắc mặt của anh dần trở nên nghiêm trọng.
“Mẹ, chuyện này trước hết phải điều tra cho rõ đã.


Không nên vì một lời nói mà bắt tội cô ấy.

Nếu không có bằng chứng gì, con cũng không đồng ý ly hôn.”
Bà Hoắc nghe vậy thì cứng họng.

Đúng là bà ta chỉ nghe tin từ một phía, cả bằng chứng cũng không có.

Nhưng vì quá nóng vội muốn đuổi cô đi nên bà ta mới gọi cô về, xúi giục hai người ly hôn.
“Tóm lại, nếu như tin đồn này đã bị Tiểu Hân phát hiện thì chắc chắn không bao lâu nữa cũng sẽ bị người ngoài phát hiện.

Tốt nhất cô nên ly hôn với Viễn Thành đi.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì nhếch mép.

Cô cầu còn không được, bây giờ lại có người giúp cô thành toàn, trong lòng nghĩ đến mà sung sướng.

Nhưng bị đá ra khỏi Hoắc gia vì tin đồn có con riêng thì lại chính là phá hoại danh dự của chính mình.
Thấy cô không có phản ứng gì, Hoắc Viễn Thành có chút khó chịu.

Trước đây khi bị ức hiếp, cô cũng im lặng như vậy sao? Khi bị người ta khi dễ, cô không phản kháng lại sao?

“Mẹ, đang yên đang lành mẹ nghe một thông tin nhảm tới từ đâu đó rồi vu oan cho con.

Chuyện này hình như không ổn lắm?” Cô nhướn mày, đối diện với gương mặt đang lúng túng của bà Hoắc.
Ngay cả Hoắc Tiểu Hân ngồi bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

Nếu như ả đưa bằng chứng ra, chắc chắn mẹ sẽ mắng ả, đồng thời sẽ yêu thương Thẩm Họa Minh hơn khi cô đã sinh cho nhà họ Hoắc một đứa cháu.

Ả đã tự đưa mình vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không cách nào để giải thích.
Cô nhíu mày, nhìn sắc mặt của Hoắc Tiểu Hân rồi lên tiếng: “Chính mắt em thấy chị có một đứa con.

Vậy thì bằng chứng đâu? Chỉ với một đứa nhóc có thể khẳng định nó là con tôi mà không thông qua điều tra gì sao?”
“Tôi…” Ả siết chặt tay, hoàn toàn cứng họng với lý lẽ của cô.

Bây giờ có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
“Nếu như không có bằng chứng rõ ràng, đừng có buộc tội người khác.” Nói xong, cô đứng dậy, rời khỏi Hoắc gia trước ánh mắt hậm hực của Hoắc Tiểu Hân..


Bình luận

Truyện đang đọc