ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Sau khi tiến vào thang máy, Tô Yểu mới có chút hối hận.
Bởi vì cảm thấy Lương Sở Uyên ăn mì một mình có điểm đáng thương, mới mời anh đến nhà cũng nhau ăn lẩu, sao cô có thể quên, chung cư nhỏ có 50m2, loạn thành một đống.
Mà nhỏ một chút không tính gì? Rác rưởi ngày hôm qua đã nhớ vứt đi chưa? Chăn trên giường đã gấp gọn gàng hay chưa? Trà sữa trên bàn hình như còn thừa nửa ly...
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Mắt thấy con số trên thang máy đang thẳng tắp đi lên trên, Tô Yểu vội vàng giữ chặt tay Lương Sở Uyên: "Cái kia, nếu không chúng ta đi nhà anh ăn đi?"
Tô Yểu đi giày cao gót cao năm phân, Lương Sở Uyên vẫn có thể cao hơn cô một cái đầu như cũ. Thời điểm anh rũ mắt xuống, lông mi dài mà dày, có thể che lại nửa phần tâm tư.
Anh nhìn mắt Tô Yểu đang bắt lấy cánh tay mình, [làm sao vậy?]
"Nhà tôi rất nhỏ, hai người vào có điểm chật."
Lương Sở Uyên giống như nghĩ tới cái gì, anh khép mắt lại, khi mở ra Tô Yểu chỉ nghe được anh nói: [Tôi chỉ chiếm không gian một chỗ ngồi thôi.]
Đều nói đến như vậy rồi, Tô Yểu gãi gãi đầu, đơn giản là bất chấp tất cả: "Phòng ở có thể hơi loạn một chút, anh đừng để ý."
Lương Sở Uyên cười cười, giống như anh đã đoán, chỉ là sắp đến nơi rồi mới phản ứng lại có phải quá muộn rồi không?
[Đương nhiên sẽ không, khách nghe theo chủ.]
...
Tình trạng cũng không đến nỗi thảm hại như Tô Yểu nghĩ.
Hơn nữa Lương Sở Uyên rất săn sóc, vừa vào chung cư liền đưa ra yêu cầu muốn đi rửa tay.
Tranh thủ thời gian Lương Sở Uyên tiến vào toilet, cô nhanh tay đem cửa phòng ngủ đóng lại, đem tạp chí trên bàn trà chất thành một đống, nửa ly trà sữa chưa uống xong cho vào thùng rác, sau một loạt động tác chẳng qua mới chỉ nửa phút mà thôi.
Khi Lương Sở Uyên đi ra, vừa lúc Tô Yểu lấy đồ ăn trong túi nguyên liệu ra. Không gian nhà ở không lớn, phòng bếp là không gian mở, cũng may Tô Yểu không có thói quen để chén bẩn qua đêm, trên bàn bếp cũng tính là sạch sẽ.
[Có cần tôi hỗ trợ không?]
"A?" Tô Yểu ngẩn người, "Được, anh tới rửa rau đi."
Có việc làm dù gì cũng tốt hơn ngồi không.
Tiếng nước rào rạt, Tô Yểu thập phần tự nhiên mà tiếp nhận tần ô đã rửa trong tay Lương Sở Uyên, thành thạo đến giống như đã trải qua vô số lần, an tĩnh, lại ăn ý.
Thế cho nên động tác làm được một nửa, Tô Yểu hoảng hốt một lát.
Lương Sở Uyên là người đàn ông đầu tiên tiến vào chung cư của cô. Cô cũng không biết vì cái gì lại tín nhiệm anh như vậy, thậm chí thân cận.
Nói đến thời gian hai người quen biết cũng không đến hai tháng, số lần gặp mặt cũng không nhiều lắm, rất nhiều lần còn phải do trùng hợp mới có cơ hội tiếp xúc. Ví dụ như có thể dùng đôi mắt đọc ra suy nghĩ, như một ngày ngẫu nhiên gặp được ba lần, tỷ như gặp nhau ở triển lãm tranh, một cái ví dụ gần nhất, chính là vừa rồi, bọn họ gặp mặt ở siêu thị.
Giống như vận mệnh đã định sẵn bọn họ sẽ có một sợi dây liên kết, tồn tại giữa hai người họ, một kéo một đẩy, khiến cho bọn họ có vô số lần tiếp xúc.
[Thịt này có cần mang ra bàn trước không?]
"..." Tô Yểu trở về hiện thực, "Không cần, chúng ta đem tất cả đồ lên bàn là có thể bắt đầu ăn."
Ăn cơm với Lương Sở Uyên là một việc rất thư thái.
Từ trong ánh mắt của anh, Tô Yểu có thể thấy được đánh giá của anh đối với mỗi món ăn, ngon hoặc không ngon, đặc biệt chân thật, phối hợp với gương mặt kia của anh, ngay cả khi kinh ngạc cảm thán tôm he còn tươi sống cũng đều có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Ăn no thỏa mãn, Tô Yểu đưa ra ý muốn ra ngoài tản bộ tiêu thực, Lương Sở Uyên vui vẻ đồng ý.
[Lần trước đã nói muốn mang cô đến phòng vẽ tranh để xem một lượt, nếu không lát nữa tiện đường chúng ta qua đó một chút?]
"Được."
Phòng vẽ tranh cách khu tây của Bích Nhai Loan rất gần, từ cửa hông đi ra ngoài, lại rẽ phải một chút là đến.
Thuê nửa tầng lầu của một tòa nhà văn phòng cao cấp chỉ để làm phòng vẽ tranh tiêu khiển, Lương Sở Uyên nói, anh không xa hoa như vậy, đây là việc làm của anh trai anh.
Tô Yểu không khỏi tràn ngập tò mò đối với người anh trai này.
"Hai người tình cảm cũng thật tốt. Tôi là con gái một, từ nhỏ hâm mộ nhất chính là những người có anh chị em làm bạn."
[Kỳ thật thời gian chúng tôi ở cùng nhau cũng không nhiều, hơn nữa khả năng có thể ở gần nhau có khi cả năm không có lấy một cơ hội, nếu không phải anh ấy thường xuyên bay đến nước F thăm tôi, không chừng tôi...]
Thanh âm bên tai đột nhiên im bặt, Tô Yểu nhìn Lương Sở Uyên: "Không chừng cái gì?"
Lương Sở Uyên một lần nữa nhìn về phía cô: [Không có gì. Chúng ta tới rồi.]
Tô Yểu: "...À."
Phòng vẽ tranh rất khác biệt so với tưởng tượng chật chội chen chúc của Tô Yểu, trừ bỏ trên tường treo hơn mười bức họa, giá vẽ bên cửa sổ cùng với trên bàn phủ kín giấy vẽ, không gian còn lại giống như là chưa kịp bố trí, vô cùng trống trải.
Lương Sở Uyên kéo một cái ghế đến cho cô, [Thời gian về nước quá ngắn, rất nhiều đồ vật còn chưa kịp đem đến đây."
"Trên tường đều là tác phẩm của anh sao?"
Lương Sở Uyên gật đầu.
Cách dùng màu sắc thật lớn mật. Tô Yểu nói trong lòng.
Có lẽ tính cách con người cùng phong cách vẽ tranh dưới ngòi bút xác thật là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Ấn tượng Lương Sở Uyên tạo cho Tô Yểu là ôn nhu nội liễm, giống như một cái đầm nước yên ả, khoáng đạt mà trầm ổn. Nhưng tranh của anh thì không như vậy, trương dương đến tận cùng, sắc thái rõ ràng, Tô Yểu lại nhìn ra một tia hương vị áp lực.
[Không thích sao?]
"Thích." Tô Yểu cười cười, "Tôi rất thực tế, chỉ cảm thấy những bức tranh trên tường kia, rất quý."
Lương Sở Uyên cũng cười theo, anh chỉ chỉ cửa sổ sát đất, [Khi trời mưa, từ nơi này nhìn ra ngoài cảnh sắc cũng rất đẹp.]
Nhưng Ôn thành hiếm khi có mùa mưa.
"Xem ra lần sau tôi đến đây phải chờ ngày mưa mới được." Tầm mắt Tô Yểu dừng lại trên một tờ giấy rơi trên mặt đất, "Cái kia là không cẩn thận bị rơi sao?"
Mặt đất rất sạch sẽ, chỉ có tờ giấy kia ở một góc, nhìn qua đặc biệt rõ ràng.
Không chờ Lương Sở Uyên nhìn qua, Tô Yểu đã đi đến nhặt lên.
Một đôi mắt.
Tự nhiên chút cảm giác xao động nảy lên trong lòng, Tô Yểu nhìn đôi mắt này, có chút quen thuộc.
Lương Sở Uyên tiếp nhận tờ giấy.
[Đây là cô.]
- --
Muốn thoát khỏi chính văn để viết một cái phiên ngoại thịt cho các bạn đỡ thèm, bằng không tôi cũng ngại nói đây là thịt văn.

Bình luận

Truyện đang đọc