ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Đây là lần thứ hai Tô Yểu đến chung cư của Lương Sở Uyên.
Vào thang máy, Tô Yểu lười biếng mà ngáp một cái, "Chúng ta nên ra ngoài ăn cơm trước đi."
[đói bụng?]
"Cũng không hẳn, em sợ anh đói."
Trong khoảng thời gian này cô đang giảm béo, cơm chiều càng ngày càng ăn ít, ăn uống cũng đi theo nhỏ đi nhiều.
[trước khi lên máy bay anh có ăn trước rồi, bây giờ cũng không đói.]
"Vậy em có thể tắm rửa trước không?" Làm việc một ngày, cô có chút ghét bỏ mùi trên người chính mình.
Lương Sở Uyên sửng sốt, [đương nhiên.]
Tô Yểu bỡn cợt cười nói: "Vậy em có thể về nhà em một chuyến trước không? Về tắm rửa."
Đây mới là mục đích của cô.
Cô ẩn ẩn đoán được lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì ở chung cư của Lương Sở Uyên. Nói câu thẹn thùng, cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng suy nghĩ về thân thể đàn ông là một chuyện, hiện thực cuộc sống trải qua lại là một chuyện khác, sự khác nhau trong đó, vừa nhắc đến liền làm da đầu cô tê dại, lại có chút chờ mong.
Rốt cuộc có đôi khi, hiện thực so với trong tưởng tượng, chênh lệch vẫn là rất lớn.
Lương Sở Uyên vô hại mà sờ sờ khuôn mặt cô, [Yểu Yểu, có thể em không biết, những đồ vật em cần dùng anh đều đã mua giúp em hết rồi.]
Tô Yểu: "..."
Vào nhà có dép lê nữ mới tinh, dẫm lên thấy mềm như bông, Tô Yểu quơ quơ chân, "Em muốn vào toilet xem."
[Anh mang em đi.]
Lương Sở Uyên đặt vali hành lý ở một bên, phía trên là áo khoác của hai người bọn họ, đều là màu đen, nhìn như hòa vào một thể. Anh kéo cô đi vào trong phòng, lại đi ngang qua toilet gần bọn họ nhất, đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Anh mua mấy thứ kia cho cô, tất cả đều được đặt ở trong phòng tắm của phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính Tô Yểu chưa vào bao giờ, to hơn gấp hai lần so với phòng cho khách cô ở trước kia, vẻ mặt cô mê mang bị mang vào phòng tắm rộng mở, nhìn thấy những thứ bên trong liền choáng váng: "Nhiều như vậy?"
Đồ dùng trên giá rực rỡ muôn màu, đồ skincare và tắm rửa cái gì cần cũng đều có, thậm chí so với đồ của cô ở nhà còn đầy đủ hơn. Hơn nữa vì không gian đủ lớn nên cũng không thấy có chút chen chúc chật vật nào.
"Anh, anh sao biết mua những thứ này?" Xem qua một lượt, những thương hiệu nổi tiếng tuy nhiều nhưng những thương hiệu nhỏ cũng không ít.
[Lần trước anh vào toilet nhà em thì nhìn thấy. Bởi vì hấp tấp, chỉ nhớ rõ đại khái, cho nên không thể mua đúng loại em đang dùng. Anh nghe Lương Mặc tỷ nói làn da của phụ nữ không quá giống nhau, cái gì mua được đều mua hết, em chọn đi, xem cái nào thích hợp thì dùng.]
Tô Yểu nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt Lương Sở Uyên, ý đồ nhìn thấu suy nghĩ của anh.
[làm sao vậy? là không dùng được sao?]
"Không phải, là..." Tô Yểu nghĩ nghĩ, "Là quá khoa trương."
Cô không nghĩ tới Lương Sở Uyên sẽ vì cô mà làm đến mức này. Bọn họ mới ở bên nhau chưa đến hai tháng, trong đó còn có một tháng ở đất khách. Nói thật, với đoạn tình cảm này, cho đến tận vừa rồi, cô vẫn còn duy trì thái độ lý tính, lấy việc bảo hộ chính mình, không cần vì tình yêu mà lún quá sâu.
Nhưng tất cả trước mắt có chút quấy rầy đến kế hoạch của cô.
Không thể phủ nhận, cô là người thực tế lại tục tằng, giờ này khắc này trong lòng vui sướng đến mức sắp phun ra khỏi cổ họng, hận không thể lập tức liền tước vũ khí đầu hàng. Nhưng lý trí còn sót lại lại làm cho cô sợ hãi, sợ bởi vì quan hệ giữa hai người không bình đẳng. Tình cảm không bình đẳng đến cuối cùng không thể có kết quả tốt, cô không hy vọng như vậy.
Trong mắt Lương Sở Uyên vẫn ôn nhu như cũ: [Không khoa trương, anh muốn đối tốt với em.]
Anh vẫn luôn cảm thấy điều kiện của chính mình như vậy, sẽ mang áp lực rất lớn cho Tô Yểu. Tỷ như đồng nghiệp, tỷ như bạn bè, người thân...Cô có thể nghe được thanh âm của anh, cô có thể hiểu được anh cũng không đại biểu người khác cũng có thể hiểu được. Rất nhiều thời điểm, cô chỉ có thể miễn cưỡng chính mình đem sự thật nuốt vào trong bụng, cùng anh thừa nhận ánh mắt đồng tình lại xấu hổ của người khác.
Những đồ vật trong phòng tắm này, chẳng qua chỉ là một góc của núi băng thôi.
Anh muốn đối tốt với cô, không chỉ có như vậy.
Tô Yểu nghe xong, người giống như dẫm lên bông, cô giơ tay che lại đôi mắt của anh, không dám tiếp tục nhìn, sợ lại nhìn tiếp cô sẽ khóc thành tiếng.
Cô may mắn đến cỡ nào mới có thể gặp được người đàn ông như Lương Sở Uyên? Có lẽ tình cảm trong hai mươi năm của cô cùng với tất cả may mắn đều dùng vào việc có thể gặp được anh.
Nhìn đôi môi xinh đẹp của Lương Sở Uyên, viền môi trên rõ ràng, môi dưới no đủ, không giống như trong sách nói môi mỏng bạc tình, tâm ngứa khó nhịn, Tô Yểu nhón chân, nhẹ nhàng dán lên.
Hai mảnh cánh môi dán chặt hai giây, cô lui xuống nửa bước, bỏ tay đang che mắt anh xuống, vừa muốn nói chuyện, ai ngờ trên eo liền bị nắm chặt, hai đôi môi mới tách ra lại dính vào một chỗ.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
[Đều một tháng không gặp, hôn một chút như vậy sao đủ được?]
Đầu lưỡi người đàn ông tiến vào, đảo qua hai hàm răng trắng của cô. Lương Sở Uyên hơi nhíu mày, tay trên eo Tô Uyển nhẹ nhàng dịch xuống phía dưới, nhắm ngay cánh mông đầy đặn của cô, nhéo một cái!
"Ách..."
Tiếng rên rỉ ái muội không rõ, đầu lưỡi linh hoạt có thể xông vào không gian tư mật, Tô Yểu bị hôn đến đầu óc choáng váng, đôi mắt nhìn về phía Lương Sở Uyên đều mông lung mê ly.
Ánh sáng trong mắt anh, giảo hoạt sinh động, cực kỳ giống đứa trẻ tham ăn đường.
【 Yểu Yểu, em thật ngọt. 】
...Phạm quy, nào có ai đang hôn môi còn có thể không ngừng nói chuyện!

Bình luận

Truyện đang đọc