ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên xuống xe trước hai trạm, vừa vặn là phố buôn bán náo nhiệt nhất Gia Thành ở gần đó.
"Em cùng anh đi ăn cơm trước."
Lương Sở Uyên đi xe một buổi trưa, lúc này dạ dày trống trơn, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Tô Yểu cảm thấy anh gầy đi không ít.
[được, dạ dày còn chỗ không, lát nữa lại ăn cùng anh một chút?]
"Có chứ, buổi chiều em cũng không ăn gì nhiều."
[không phải em nói rất thích ăn gia truyền...] Lương Sở Uyên nghĩ nghĩ tên, [bát bảo chung?]
Tô Yểu lập tức lắc đầu, "Hôm nay không gọi! Em muốn cùng ăn với anh."
Lương Sở Uyên sờ sờ đầu cô, cười dịu dàng, cũng không suy nghĩ gì.
Đi non nửa vòng, Tô Yểu thay Lương Sở Uyên chọn một quán ăn chay, nói là cô đã từng tới ăn hai lần, hoàn cảnh không tồi, có chỗ ngồi độc lập, hương vị cũng không tồi, thanh đạm thiên ngọt, hẳn là hợp khẩu vị của anh.
"Chờ ăn xong rồi chúng ta đi lấy xe trước rồi hẵng tìm khách sạn được không?"
Lương Sở Uyên vì đuổi kịp chuyến xe cuối của Tô Yểu, đem xe ném ở ven đường gần đây. Anh gật gật đầu, [tìm khách sạn ở gần nhà em đi, như vậy tiện hơn.]
"Được." Tô Yểu chống cằm nhìn anh cười, "Anh muốn ở đây mấy ngày?"
[bao giờ em về Ôn Thành?] Công việc của anh tự do, không có quá nhiều trói buộc, ở đâu cũng như nhau.
"Chắc mùng bốn, nhưng mà em có thể về sớm một ngày để bồi anh."
[vậy anh đi cùng với em.]
Tô Yểu có chút ngoài ý muốn: "Anh không cần trở về ăn tết với nhà anh sao?"
Lương Sở Uyên lắc đầu, [bọn họ không quá chú trọng cái đó.]
Tô Yểu lại nhìn ra trong mắt anh lướt qua tia cô đơn, cô cầm tay anh, "Vậy năm nay em cùng anh."
Nếu có thể, Tô Yểu muốn mỗi năm đều cùng Lương Sở Uyên đón năm mới. Chỉ là bây giờ còn quá sớm, tương lai cũng không ai nói trước được, cô liền đem câu hứa hẹn này nuốt vào trong bụng.
Lương Sở Uyên hôn đỉnh đầu cô, ánh mắt dừng trên bồn hoa cách đó không xa, anh nói không tiếng động: "Được."
Đồ chay phân lượng cũng không nhiều, nhưng lại rất đa dạng, Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên ăn một ít, có chút no mới dừng đũa, thấy Lương Sở Uyên thích, cô lại hỏi người phục vụ gọi thêm một phần dừa đông lạnh, món này ngọt, nhiều vị sữa, Lương Sở Uyên chính là thích khẩu vị đồ ngọt như vậy.
"Ngày mai em đến khách sạn tìm anh, chúng ta cùng đi ăn bát bảo chung."
Lương Sở Uyên hơi ngừng, [nhưng đêm nay anh muốn ở cùng em.]
Tô Yểu bị ánh sáng trong mắt anh làm cho có chút nóng, "Vậy...Em đây về nhà trước một chuyến, em phải nói một tiếng với bố mẹ em."
[anh cùng em trở về.] sợ Tô Yểu hiểu lầm, [ở bên ngoài chờ em.]
Anh nói cẩn thận như vậy làm cho Tô Yểu nghe được, tâm giống như bị đâm một chút, ẩn ẩn đau. Cô cũng không muốn làm tổn thương anh, chỉ ôm cánh tay anh, mặt dựa vào trên vai anh, "Chờ em chuẩn bị tốt sẽ mang anh về nhà, được không?"
Tâm Lương Sở Uyên nói tốt, nhớ tới lúc này có thể Tô Yểu không nghe được, lại gật đầu, cọ cọ trên đỉnh đầu cô, ấm áp dễ chịu.
...
Hai người đi đến chỗ xe đang đậu, khách sạn đã được đặt trước trên mạng, Lương Sở Uyên mang Tô Yểu về nhà trước, xe cách tiểu khu một đoạn liền dừng lại.
[em đi đi.]
"Em sẽ nhanh quay lại."
Đem khăn quàng cổ quấn kỹ, Tô Yểu xuống xe, đi được vài bước, đột nhiên quay về, chính là hướng về phía bên của Lương Sở Uyên.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, [làm sao vậy?]
Tô Yểu nhấp môi cười cười, hai tay lạnh lẽo nâng mặt của anh lên, anh không khỏi giơ tay cầm lấy tay cô.
"Anh có thể đến đây, em rất vui vẻ."
Sau khi nói xong, cô liền hôn anh một cái.
"Chờ em quay lại."
*
Sau khi Tô Yểu về nhà, ba mẹ cô đang ngồi xem TV nhận xét hai diễn viên chính trên phim, nói cái gì yêu hận tình sầu, một câu nói còn để bọn họ lăn lộn hơn mười tập.
"Đã về rồi?" Vừa nhìn thấy Tô Yểu, Mộc Vi cũng không xem TV nữa, bà xuống khỏi sô pha, eo không đau chân không đau, thân nhẹ như yến, "Hôm nay xem mắt thế nào? Cái người Tông Minh kia có phải còn đẹp hơn ảnh chụp không? Lúc ăn cơm có nói chuyện không? Con sẽ không tỏ thái độ với người ta chứ?"
Tô Yểu: "..."
Tô Nguyên ở phía sau không nhịn được nói, "Bà để con tự nói đi, bà hỏi nhiều như vậy nó biết trả lời thế nào?"
Mộc Vi bất mãn mà xuy ông một tiếng, nhưng thật ra không hỏi nhiều nữa, chỉ là ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Yểu, chờ cô trả lời.
"Cũng như vậy thôi ạ."
"Cái gì gọi là cũng như vậy!"
"Người ta chướng mắt con, con cũng không có ý gì với anh ta, còn không phải cũng như vậy sao."
"Ai nói cậu ta chướng mắt con? Cậu ta dám chướng mắt con!"
Bị Mộc Vi thở phì phì làm cho vui vẻ, Tô Yểu cười hai tiếng, nói: "Anh ta chính là không thích con thôi. Lần xem mắt này là tiền trảm hậu tấu, con không từ chối được nên con đi. Nhưng nếu có lần sau, ba mẹ ai thích đi thì đi, con không đi đâu."
"Vậy con dẫn đối tượng của con về để ba mẹ nhìn xem!"
Trước kia khi Tô Yểu đi học, vưa ngoan ngoãn lại nghe lời, bạn học bên cạnh yêu sớm, trong mắt cô cũng chỉ có học tập, lúc ấy Mộc Vi vô cùng đắc ý, còn khen con gái của mình hiểu chuyện.
Nhưng phần hiểu chuyện này, theo thời gian trôi qua, liền chậm rãi thay đổi ý nghĩa.
Từ khi Tô Yểu lên năm hai đại học, Mộc Vi liền bắt đầu nhắc cô quen bạn trai yêu đương, không nói nhất định phải kết hôn, có nhiều kinh nghiệm cũng tốt. Tô yểu nghe xong nhưng lười nhác, cô cũng không quá để ở trong lòng, dù sao vẫn còn trẻ, không sợ.
Nhưng mà một người phụ nữ không thể mãi trẻ tuổi.
Tô Yểu vẫn luôn không yêu đương, Mộc Vi lúc này mới thật sự luống cuống, thậm chí còn từng suy đoán có phải con gái mình thích phụ nữ hay không. Sau khi hỏi qua mới biết mình nghĩ nhiều, bà không những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng buồn phiền.
Không có hứng thú với đàn ông, phụ nữ cũng không thích...Chẳng lẽ Tô Yểu thích nhân yêu (*)?
(*) nhân yêu là chỉ người nam không ra nam nữ không ra nữ, hay gọi trong khi chơi game.
Mấu chốt của việc để Tô Yểu đi xem mắt cũng xuất phát từ đây.
"Con nói con có người yêu rồi. Nếu có cơ hội con sẽ mang người về cho ba mẹ gặp."
Mộc Vi nghi hoặc nhìn cô: "Con sẽ không thật sựu thích người đưa khăn quàng cổ kia đấy chứ?"
"Là anh ấy thì sao đâu mẹ, mẹ nhìn lén không phải rất vừa lòng sao?"
"Đấy là bởi vì mẹ không biết cậu ta không nói được!"
"Con chỉ đùa thôi, sao mẹ cứ nghĩ mãi không thôi vậy? Anh ấy không nói chuyện được thì bọn con trao đổi kiểu gì? Con gái của mẹ chẳng lẽ lại biết ngôn ngữ của người câm điếc sao?"
"..." Mộc Vi ngẫm lại cũng đúng, "Vậy con còn thình lình hỏi mẹ..."
Bà hiểu Tô Yểu quá rõ, Tô Yểu không phải tính cách nói không thành có. Nếu không phải người câm, sao lại hỏi cái vấn đề kia.
"Con thuận miệng hỏi thôi."
Tô Yểu nghĩ có thể giấu đến lúc nào hay lúc đấy, việc mẹ cô sắp xếp cho cô đi xem mắt là tiền trảm hậu tấu, vậy chuyện của Lương Sở Uyên cô cũng có thể làm như vậy, cái này gọi là học đi đôi với hành.
Rốt cuộc ấn tượng của Lương Sở Uyên đối với Mộc Vi có chút thay đổi. Bà ngồi lại về sô pha, suy nghĩ trong chốc lát, giống như tìm được niềm vui mới, xoay đầu nói: "Vậy con nói cho mẹ nghe cậu ta là người như thế nào?"
"Cái này để nói sau đi." Tô Yểu xua xua tay, đi về phòng, "Hôm nay con qua nhà bạn ngủ một đêm nhé."
"Bạn nào vậy?"
"...Bạn học sơ trung, còn không phải lâu lắm con mới về sao, hôm nay mới liên lạc."
Mộc Vi không nghĩ nhiều, vừa lúc Tô Nguyên lại hỏi bà chuyện chàng trai đưa khăn quàng cổ là như thế nào, bà bị phân thần, cũng không hỏi tiếp nữa.
Đem áo ngủ nhét vào trong túi, Tô Yểu nhẹ nhàng thở ra.
Một đống tuổi mới yêu đương, lại còn giống như chơi yêu sớm.
Tuổi trẻ này cũng không phải quá nhàm chán.

Bình luận

Truyện đang đọc