ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Mộc Vi bị thương xương cốt, đi bệnh viện chụp chiếu xong, hoàn thành thủ tục, hai cha con bận trước bận sau, hoàng hôn phía chân trời đều kéo đến rồi.
Bác sĩ nói có thể hai ngày nữa còn phải làm tiểu phẫu, nhưng thời gian cụ thể cũng không nói rõ ràng, Tô Yểu chỉ có thể đồng ý trước, chờ nhìn tình hình lại nói sau. Chẳng qua không nghĩ tới nằm viện sẽ nhiều người như vậy, Mộc Vi được sắp xếp ở một gian phòng rất đông người bệnh, trong phòng vô cùng ồn ào ầm ĩ. Mộc Vi vốn đã khó chịu, Tô Yểu nhìn bà nằm trên giường, xương cốt đau, lỗ tai cũng không được yên tĩnh, mày nhíu chặt lại ngủ không yên, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.
Có Tô Nguyên ở cùng Mộc Vi, Tô Yểu rời khỏi phòng bệnh, bệnh viện này khắp nơi đều là mùi nước sát trùng, cô ngửi được thấy không thoải mái liền đi đến sân phơi gió lùa, tỉnh táo lại mới nhớ chình mình quên chưa gửi tin nhắn cho Lương Sở Uyên.
Không nghĩ vừa nhìn di động, chưa kịp nhìn nhắc nhở có bao nhiêu tin nhắn, cô sửng sốt một chút, theo bản năng tiếp điện thoại của Lương Sở Uyên.
Chuông vang chưa đến hai tiếng đã được kết nối, hai người nhất thời không nói gì.
Tô Yểu nhìn về hoàng hôn ở phương xa, lắp bắp nói: "Chúng ta, chúng ta mở video đi."
"cốc cốc" hai tiếng, là Lương Sở Uyên gõ gõ di động.
Tô Yểu ngay lập tức bị dỗ ngoan ngoãn, ban ngày thấp thỏm bất an không tiếng động đã bình tĩnh trở lại, nhấn điện thoại mở video.
[ở đâu vậy?]
Nghe được âm thanh của anh, Tô Yểu bẹp miệng, cái mũi có điểm chua xót, nói một lượt sự việc xảy ra cho anh, cuối cùng sợ anh quan tâm, lại chuyển chủ đề: "Vốn đang muốn cùng anh ăn bát bảo chung, này không ăn được rồi."
Không chỉ có hôm nay không ăn được mà có thể mấy ngày tới đều phải ở bệnh viện.
Lương Sở Uyên cúi đầu nghĩ nghĩ, ngước đôi mắt trong trẻo: [không sao, có thể để bọn họ đưa tới.]
"Vậy khẳng định hương vị cũng không ngon..." Tô Yểu nói thầm một tiếng, "Anh mới vừa nghĩ cái gì vậy?"
[suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm em vui vẻ.]
Tô Yểu được dỗ ngọt, khuỷu tay chống vào lan can bảo hộ, cười với anh: "Thấy anh liền vui vẻ."
Lương Sở Uyên cũng cười: [nếu không anh tìm cơ hội đi gặp em?]
Tâm Tô Yểu căng thẳng, "Anh xác định muốn tới sao? Để em nói trước với mẹ em một tiếng để dự phòng đi?"
Muốn nói đến thái độ của Tô Yểu, từ sau khi Lương Sở Uyên không nói hai lời liền chạy đến Gia Thành tìm cô, xác thực có biến hóa rất lớn. Từ lúc bắt đầu nghe được muốn công khai quan hệ như lâm đại địch, đến lúc này có "dự phòng", Lương Sở Uyên sau khi nghe được tâm tình cực tốt, hận không thể lập tức bay qua tìm cô.
Nhưng là không vội.
[anh trộm đi gặp em.]
Không phải ý muốn gặp mặt cha mẹ.
Sau khi anh chấp nhận việc trị liệu, nếu đã quyết định sẽ không làm khó Tô Yểu, anh cũng không cần phải nóng lòng trong phút chốc. Huống chi mẹ vợ tương lai còn đang nằm viện, anh lại chặn ngang một chân, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, còn không bằng làm chút việc gì đó, đem việc này tạm thời để lại, về sau sẽ dùng.
"Trộm cái gì nha," Tô Yểu cho rằng anh muốn nói cô che che dấu dấu, "Anh sao luôn biến tướng nói móc em."
[anh đâu có nói móc.] Lương Sở Uyên nhìn thời gian, [giờ này còn chưa ăn cơm, có phải em rất đói rồi không? Gần bệnh viện có cái gì ăn không, để anh qua đó đi ăn với em một chút?]
Tô Yểu gật đầu, "Cũng được, em nói với ba em một tiếng đã."
*
Sau khi Tô Yểu trở về phòng bệnh thì Mộc Vi đã ngủ, cô hỏi Tô Nguyên có muốn ăn gì hay không, ông nói ông cũng không muốn ăn, chờ đói bụng ông sẽ ăn ở nhà là được.
"Vậy không được, dạ dày ba lại không tốt." Tô Yểu nhìn Mộc Vi, thấy tư thế ngủ của bà hình như vẫn không quá thoải mái, "Con đi ra ngoài ăn, sẽ mua về cho ba."
"Vậy con mau đi ăn đi, đừng giảm béo, đến lúc lại giảm hỏng cả thân thể."
Tô Yểu khó có khi không phản bác, thuận theo ông, lấy túi đi ra ngoài, ở cổng bệnh viện đợi tầm mười phút liền thấy xe của Lương Sở Uyên. Cô chui vào xe, trước tiên ôm lấy anh xấu hổ trong chốc lát, "Mệt chết em rồi."
Lương Sở Uyên sờ sờ đầu cô, giống như vuốt lông, chờ cô được vuốt ve đến không sai biệt lắm mới hỏi cô muốn ăn cái gì.
"Ăn thanh đạm chút."
Cuối cùng hai người đi ăn heo bụng gà.
Chọn một cửa hàng, hương vị thế nhưng cũng không tệ lắm. Tô Yểu ăn lửng dạ, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, "Anh ở đây chờ em một lát, em đi xuống siêu thị ở dưới lầu mua cái bình giữ nhiệt."
Lương Sở Uyên có việc phải làm, cũng không nói gì, chỉ gật đầu, [đi nhanh về nhanh.]
Cô nhờ tiệm cơm đóng gói heo bụng gà nóng hầm hập, lại bỏ thêm phần rau xào bách hợp cùng canh rau xanh, đồ vật để Lương Sở Uyên xách, hai người đi ra khỏi tiệm cơm, trời đã tối rồi.
Gia Thành nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, cũng may vừa ăn heo bụng gà, gió lạnh thổi tới, trên người vẫn ấm áp dễ chịu như cũ. Tô Yểu để thức ăn ngồi trên ghế phụ, nhìn Lương Sở Uyên, "Đêm nay cần người ở lại bệnh viện, ba em khẳng định không cho em ở lại, đến lúc đó em lại qua tìm anh được không?"
Cô không muốn ở nhà một mình.
Lương Sở Uyên đương nhiên là đồng ý.
Tô Yểu cong môi, "Cảm ơn anh."
Còn may có anh tới.
... . Ngôn Tình Cổ Đại
Trở lại bệnh viện, Tô Yểu mới cảm thấy chính mình nói cảm ơn quá sớm.
"...Bệnh nhân ở giường bệnh số 2 đi chỗ nào rồi ạ?"
Tiểu hộ sĩ trực ban nói: "Mới vừa chuyển đến phòng bệnh VIP ở tầng 8."
Tô Yểu cũng không nhìn qua, cô lấy ra di động, vừa nhìn liền thấy cuộc gọi nhỡ của Tô Nguyên, không gọi được nên ông nhắn tin, nói về việc đổi phòng, còn được thăng thành phòng VIP. Bình tĩnh lại, cô mới nhớ ra, lập tức nhắn tin hỏi Lương Sở Uyên có phải anh làm hay không.
Lương Sở Uyên còn chưa rời khỏi bệnh viện, nhìn thấy Tô Yểu hỏi chuyện này còn nghĩ bệnh viện này làm việc hiệu suất thật nhanh.
Anh trả lời: Đúng.
Dù sao cũng phải làm việc gì đó để cô vui vẻ chút.

Bình luận

Truyện đang đọc