ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Tô Yểu tắm rửa trước.
Tắm xong sấy tóc khô một nửa, cô mặc áo tắm dài, nhìn nhìn gương mặt của chính mình, gần đây ngủ không tốt, dưới mắt có chút màu xanh lá, đáng tiếc cô không đồ trang điểm đến đây, cũng chỉ có thể để trạng thái này ra khỏi phòng tắm.
Lương Sở Uyên đã chuẩn bị tốt.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, khi Lương Sở Uyên tới không mang theo cái gì, hiện tại anh không thiếu một cái gì.
Tô Yểu kề sát vào anh, hương thơm trên người tứ tán, như là hoa hồng lục sau cơn mưa, ngây ngô đến mê hoặc người hái. Cô hỏi: "Em nên làm như thế nào?"
Hầu kết Lương Sở Uyên lăn lộn, anh chỉ sô pha cách mấy mét, [ngồi đó đi.]
Tô Yểu nghe lời làm theo, còn lựa chọn dáng ngồi, "Sau đó thì sao."
Lương Sở Uyên trầm ngâm một lát, đứng dậy, giúp cô đặt chân ở trên ghế sô pha, lúc nhấc lên một góc áo dài tắm, ánh mắt anh buồn bã, [không mặc quần lót.]
Tô Yểu dõng dạc: "Không mang để tắm rửa." Kỳ thật, cô nghĩ nếu vẽ khỏa thân nên dưới áo tắm dài mới không có gì.
Lương Sở Uyên thật sự là thèm thuồng, nhưng cũng là thật sự muốn vẽ, anh nghĩ nghĩ, không biết lấy ở đâu ra một cái quần lót, đưa cho cô, [mặc vào.]
Tô Yểu như là bắt được nhược điểm, lớn tiếng: "Anh lấy ở đâu ra?"
Anh sửng sốt, [Yểu Yểu, đây là của em.]
Tô Yểu: "..."
Cô tập trung nhìn lại, mới phát hiện đây là quần lót ngày hôm qua rơi ở đây, màu champagne, viền ren màu đen.
"Này hôm qua không phải không thấy sao?"
Tối hôm qua bọn họ dây dưa kịch liệt, từ cửa đến giường lớn, quần lót sớm không biết bị ném ở xó xỉnh nào, ban ngày lúc cô rời đi còn thấy may là mình về nhà một chuyến, nếu không phải chân không lên phố.
Lương Sở Uyên không được tự nhiên mà đỏ lỗ tai, suy nghĩ trong lòng lại rất thành thật: [là anh thu lại, không để em biết.]
Không thể không nói cái kỹ năng đọc tâm này thực sự dùng quá tốt. Nếu Lương Sở Uyên có thể mở miệng, không biết còn muốn lấy cớ lung tung gì. Tô Yểu hừ hừ: "Anh thu lại làm cái gì?"
[...Em cũng không phải đêm nào cũng có thể đến đây ở cùng anh.]
Anh hạ đuôi mắt, mười phần ủy khuất, Tô Yểu nhìn thấy liền mềm lòng hết cách, "Vậy anh giặt sạch chưa?"
Lương Sở Uyên gật đầu.
Tô Yểu hạ chân chậm rì rì mặc vào, lại nói: "Lần sau nếu muốn nói thẳng cho em, một ngăn đồ lót của em đều cho anh."
[thật sự?] Trước mắt Lương Sở Uyên sáng ngời, giống như con chó lớn chờ được chơi đùa.
Tô Yểu trừng anh, "Giả!"
Mặc xong quần lót, cô ngồi lại tư thế vừa nãy, vừa nghiêng đầu, mị nhãn như tơ: "Cứ như vậy?"
Lương Sở Uyên hít sâu một hơi, đem áo tắm dài của cô kéo xuống không tiếng động, bả vai lộ ra, xương quai xanh kéo dài, nửa bên tròn trịa như ẩn như hiện, anh cảm thấy khô nóng, cố tình người khởi xướng còn không phát hiện ra, hướng về phía anh oán giận: "Cứ chống như vậy sẽ rất mệt."
[vậy nằm xuống.]
Tô Yểu nghe xong, hơi hoảng hốt, đã bị anh đè ở trên sô pha--
Ngực phập phồng không ngừng, lông mi run rẩy, cô yên lặng nhìn đối phương, nhìn thấy anh nói: [Tô Yểu, sao em luôn quyến rũ anh.] Thực ra ở trong mắt anh, cô làm bất kỳ hành động gì cũng đều vô cùng mị hoặc.
Bóng tối chụp xuống, Lương Sở Uyên ngậm lấy môi Tô Yểu, không ngừng mút vào, âm thanh trao đổi nước bọt cuồn cuộn vang lên không dứt, cho đến khi cô bị hôn đến hít thở khó khăn mới rời ra nửa tấc.
Màu sắc môi liền càng thêm xinh đẹp, thậm chí bởi vì bị mút vào quá độ mà mang theo cảm giác mềm mại oánh nhuận.
[thật xinh đẹp.]
Tô Yểu bị hôn đến mức đầu óc có chút không tỉnh táo, con ngươi mờ mịt hơi nước, "...Vậy còn vẽ không?"
Lương Sở Uyên lại hung hăng cắn cô một ngụm, [có!]
Tô Yểu nhìn trên người hai người chật vật, cố gắng nói ra hai chữ: "Vậy anh nhanh đi."
...
Đến cuối cùng, Tô Yểu đều quên mất thời gian.
Cô mệt mỏi.
"Được chưa?" Cô ngáp một cái, lại rất nhanh điều chỉnh tốt, bởi vì Lương Sở Uyên quá mức nghiêm túc chuyên chú, làm cho cô không dám chậm trễ.
Anh chỉ vội vàng liếc cô một cái, [sắp xong rồi.]
Không biết lại qua bao lâu, Tô Yểu thấy Lương Sở Uyên thu bút, cô mới hoàn toàn thả lỏng, "Em mệt quá, đưa cho em xem chút đi."
Lương Sở Uyên gỡ bức vẽ xuống, đi về phía cô nhân tiện giúp cô kéo lại áo tắm dài, [vẽ em thật khó.]
Tô Yểu nhìn bức họa, không nhìn ra cái gì đặc biệt, chỉ biết người trong tranh rất giống cô, nhưng lại có điểm khác biệt. Hoặc là nói, cô cũng chưa ý thực được trong mắt người khác mình lại là cái tư thái dạng này.
"Đôi mắt của em có như vậy sao?" Ánh mắt này rất không giống người thành thật, giống như là yêu tinh.
[có, chỉ là em không biết.]
Lương Sở Uyên hôn cô, hai người triền miên một lát, cô thở dốc nói: "...Bức tranh, thu lại đi."
Anh tùy tay để bức vẽ vào kẹp tranh, bế ngang cô lên, nhẹ nhàng vững chắc mà đi về hướng giường.
Hai người nhào lên giường, quần áo lỏng lẻo ở trên người tùy ý tản ra, nửa che nửa không, ngược lại so với lõa lồ còn muốn câu nhân hơn.
"Đừng."
Tô Yểu ngăn tay Lương Sở Uyên muốn tắt đèn.
"Em muốn nhìn anh."

Bình luận

Truyện đang đọc