ĐỌC TÂM - TRÀ TRÀ HẢO MANH

Âm thanh "Yểu Yểu" này so với âm thanh đã sớm quen thuộc với Tô Yểu có sự khác biệt. Khàn khàn tới cực điểm, thậm chí có chút thô ráp, giống như tiếng lưỡi dao đâm vào mảnh vải, thanh âm trong cổ họng một bước cũng khó đi.
Tô Yểu nghe xong liền cứng người.
Chờ Lương Sở Uyên buông cô ra, mới phát hiện hốc mắt cô ướt át, nước mắt sắp rơi ra ngoài. Đầu quả tim thoáng chốc mềm thành bột phấn, anh đỡ mặt cô, [sao lại khóc?]
Thanh âm bên tai lại khôi phục bình thường, Tô Yểu dùng sức xoa xoa lỗ tai, thật cẩn thận mà chạm vào anh, "Sở Uyên...Vừa rồi anh, anh kêu tên em phải không?"
Lương Sở Uyên nhìn cô, như là khẳng định suy đoán của cô, lại kêu một tiếng: "Yểu Yểu."
Tay chân Tô Yểu mềm nhũn, vừa mừng vừa sợ, kích thích quá độ làm cô suýt nữa không thở nổi, cô bắt đầu nói lắp: "Anh anh anh anh có thể nói?"
Trong mắt Lương Sở Uyên mỉm cười, gật đầu, rồi rất nhanh lại lắc đầu, [tình huống có chút phức tạp.]
Đại sảnh khách sạn cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, cảm xúc của Tô Yểu thay đổi rất nhanh, đã có người nhìn về phía bọn họ. Cô ấn ngực bình phục tâm tình, sau đó giữ chặt tay Lương Sở Uyên, "Chúng ta đi lên rồi nói."
Lương Sở Uyên: [được.]
Thang máy lên thẳng tầng tám, trong lúc đó hai người cũng không nói chuyện.
Bởi vì Tô Yểu cần bình tĩnh.
Nếu không cô vô cùng có khả năng sẽ phát ra tiếng thét chói tai ở nơi công cộng.
Vừa vào phòng, Tô Yểu liền lộ nguyên hình, cô dính trên người Lương Sở Uyên, gần như cầu xin, "Anh lại kêu em một tiếng đi."
Lương Sở Uyên không hề ngại phiền, "Yểu Yểu."
Tô Yểu vui quá mà khóc, nhón chân lên hôn anh một cái, "Em thật sự rất vui!"
Lương Sở Uyên lau sạch nước mắt ở khóe mắt cô, có chút không đành lòng đả kích nhiệt tình của cô, [chính là trước mắt anh chỉ có thể nói hai chữ này.]
Nhưng mà chỉ hai chữ này đều đã dùng hết toàn bộ khí lực của anh. Thế cho nên anh gấp không chờ nổi, lập tức bay về bên người cô, muốn cho cô kinh hỉ.
Tươi cười của Tô Yểu còn chưa hoàn toàn lui xuống, cô không quá hiểu ý tứ của Lương Sở Uyên, nhưng rất nhanh phát hiện ra vấn đề--
Từ lúc gặp mặt đến giờ, Lương Sở Uyên chỉ mở miệng nói qua "Yểu Yểu", còn những suy nghĩ còn lại, đều giống trong quá khứ, dùng ánh mắt truyền lại.
"...Có ý gì?"
Lương Sở Uyên không vội không hoảng, lôi kéo cô ngồi xuống mép giường, [uống nước trước.]
Tô Yểu ngoan ngoãn uống nước.
Lương Sở Uyên mới giải thích với cô.
...
Năm Lương Sở Uyên sáu tuổi, Lương mẫu bởi vì bị bệnh trầm cảm mà nhảy lầu tự sát ngay trước mặt anh, khi ấy anh tuổi còn nhỏ đã cả kinh lập tức hôn mê, sau khi tỉnh lại, liền mất đi thanh âm.
Anh không muốn mở miệng nói chuyện.
Bởi vì một khi mở miệng nói chuyện, anh liền sẽ nghĩ đến lần cuối cùng mình gọi "mẹ" không được đáp lại kia.
Anh sợ chính mình phát ra tiếng sẽ không nhận được câu trả lời.
Đoạn hồi ức thơ ấu này vẫn luôn là chướng ngại lớn nhất ngăn cản Lương Sở Uyên mở miệng nói chuyện. Mỗi lần vừa nhớ tới đều thống khổ giống như bị lăng trì, càng miễn bàn đến việc khôi phục bình thường, làm xong một giờ trị liệu kia, tâm giết người anh cũng đều có.
Hiện giờ có thể mở miệng nói chuyện đã là bước ra một bước rất lớn, con đường sau đó sẽ tưong đối dễ đi hơn, nhưng cũng yêu cầu vô cùng kiên nhẫn.
[...Sau này nếu muốn nói nhiều hơn còn phải chậm rãi tập luyện.]
"Nói cách khác là vẫn có thể khôi phục đúng không?"
[hoàn toàn khôi phục đại khái là không được, kết quả tốt nhất là 70%. Luyện tập nhiều, tuy rằng không thể thao thao bất tuyệt, nhưng câu đơn giản khẳng định là không vấn đề gì.]
"Vậy cũng quá tốt!" Trầm mặc ít lời mà thôi, Tô Yểu đã vô cùng thỏa mãn, "Vậy muốn luyện tập như thế nào?"
[vậy em nói chuyện với anh nhiều một chút là được.]
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Lương Sở Uyên gật đầu: [chỉ đơn giản như vậy.]
Cô chính là cửa đột phá chướng ngại tâm lý của anh.
*
Buổi tối thứ nhất ngủ ở Vân Thành, hai người một đêm vô mộng.
Khi Tô Yểu tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh, dưới tay chạm vào lòng ngực ấm áp làm cô mở to mắt, cô nhẹ nhàng thở ra, không phải là mơ.
Lương Sở Uyên cũng bị cô sờ tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Yểu sờ sờ cằm anh, cười, "Sớm nha."
Lương Sở Uyên há miệng thở dốc, lại không thu hoạch được gì. Trong mắt mất đi chút ánh sáng, anh sờ sờ đôi mắt Tô Yểu, [sớm.]
Tô Yểu không muốn nhìn thấy anh mất mát, liền lên tiếng an ủi: "Không có việc gì, từ từ là được, anh có thể kêu tên của em, em đã rất vui rồi."
Xem cô giống như dỗ trẻ con, giữa mày Lương Sở Uyên giãn ra, anh biết liền nghe lời gọi: "Yểu Yểu."
So với ngày hôm qua nghe đã khá hơn nhiều, ít nhất không có sáp khẩu như vậy.
Tô Yểu ngọt ngào lên tiếng, cười rộ lên mặt mày cong cong giống như trăng non, "Em đi rót nước cho anh."
[không cần.] Lương Sở Uyên lại kéo cô lại, [em nằm cùng anh một lát đi.]
Anh quay về quá vội, chênh lệch múi giờ điên đảo, đầu có chút đau.
"Được."
Tô Yểu nằm ở trong lòng ngực anh, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn hầu kết của anh, duỗi tay chạm vào.
Cô cảm thấy chỗ này thật đẹp mắt.
"Ân?" Lương Sở Uyên phát ra một tiếng kêu rên.
Tô Yểu linh cơ vừa động, đột nhiên vặn vẹo trong lòng ngực anh.
Mặt hồ bình tĩnh bị ném đá vào, gợn sóng nổi lên bốn phía, anh rũ mắt, [đừng nhúc nhích.]
Tô Yểu lại không nghe, không quan tâm mà ngẩng cổ lên, hôn lên hầu kết một cái.
Môi Lương Sở Uyên nhấp một cái, ánh mắt hoàn toàn tối sầm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc