ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY



Trong ký ức của Nguyễn Vi, ấn tượng sâu đậm nhất về tỉnh Nam là hỉnh ảnh mặt trời chói chang, tựa như mùa hè mãi mãi không qua đi.
Sợ cháy nắng nên cô khoác thêm một cái áo, nhưng chưa ra đến sân, trán đã lấm tấm mồ hôi. Xe của Diệp Tĩnh Hiên chờ sẵn bên ngoài, thấy cô xuất hiện, Tiểu Ân liền bước xuống, che cô cho cô.
Nắng như thiêu như đốt, Nguyễn Vi bước chậm chạp, Tiểu Ân dè dặt đi theo. Dáng vẻ của cậu ta khiến cô bật cười, lắc đầu nói: “Chỉ một đoạn thôi, tôi đâu đến nỗi tệ thế.”
Tiểu Ân còn ít tuổi, qua Tết mới tròn hai mươi. Ánh nắng chiếu xuống khiến cậu ta nheo mắt, miệng cười hì hi: “Tam ca bảo, mặt trời ở miền Nam rất độc, chị Vi phơi nắng nhiều thế nào cũng bị dị ứng.” Nói xong, cậu ta bặm môi, làm động tác gãi ngứa, như muốn hù dọa cô.
Chẳng muốn gây khó dễ cho Tiểu Ân, Nguyễn Vi hứa tối về làm bánh nhân mứt rồi bảo người mang cho cậu ta. Tiểu Ân vui mừng gật đầu lia lịa.
Nguyễn Vi vừa lên xe, Diệp Tĩnh Hiên liền nhoài người thắt dây an toàn cho cô. Dù ngồi ở ghế sau, anh cũng luôn nhớ tới việc này. Lúc cúi xuống, mặt anh vô tình chạm vào má cô. Nguyễn Vi ngoảnh sang một bên né tránh. Người đàn ông này không bao giờ biết kiêng dè ai hết, thích làm gì thì làm. Thấy cô như vậy, anh khẽ nhếch miệng, tay giữ cằm cô rồi phủ môi xuống.
Tiểu Ân ngồi ở phía trước đỏ mặt, cúi đầu giả vờ xem di động. Nguyễn Vi xấu hổ, đẩy người Diệp Tĩnh Hiên, ngó nghiêng xung quanh. Hôm nay, anh chỉ dẫn theo Tiểu Ân. Cảm thấy không yên tâm, cô hỏi: “Chúng ta đi Phương Uyển thật sao?”

“Hai ngày trước, anh sai người kiểm tra, thấy bảo năm nay hoa tường vi nở rất đẹp. Lâu rồi em không đến đó, hôm nay được rảnh nên anh đưa em đi chơi.”
Nguyễn Vi gật đầu, dõi mắt ra bên ngoài. Mặt trời đã bị cửa xe che khuất một nửa. Hai bên đường là hàng cây nhãn xum xuê. Ô tô nhanh chóng chuyển bánh. Chợt có chút bất an trong lòng, cô liền kéo áo Diệp Tĩnh Hiên: “Phương Uyển là khu ngoại ô vắng vẻ, bên cạnh anh có mỗi Tiểu Ân sao có thể yên tâm?”
Diệp Tĩnh Hiên ngoảnh đầu nhìn cô. Từ thời niên thiếu, anh đã là nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Nam. Cụ ngoại là người Nga tha hương, đến đời anh tuy không còn đọng lại dấu vết nguồn gốc nhưng diện mạo vẫn hết sức nổi bật.
“Ai có bản lĩnh thì bảo hắn thử, anh cũng thật sự muốn biết.” Diệp Tĩnh Hiên xắn tay áo, giọng điệu có vẻ bông đùa và không để tâm.
Quen biết bao nhiêu năm, Nguyễn Vi hiểu rõ nhược điểm của người đàn ông này nên tiếp tục can ngăn: “Hai tháng gần đây, Tiểu Ân bí mật điều tra kẻ nằm vụng trong bang hội mà vẫn chưa đâu vào đâu. Cứ ra ngoài thế này, em chẳng yên tâm chút nào. Hay là chúng ta quay về đi.”
Chợt nhớ ra điều gì, Diệp Tĩnh Hiên liếc qua chân cô rồi bảo tài xế dừng xe, ra lệnh Tiểu Ân về gọi đàn em. Trong xe rất yên tĩnh, Nguyễn Vi thấp thỏm bất an. Rõ ràng đã mở điều hòa nhưng cô vẫn thấy ngột ngạt. Diệp Tĩnh Hiên ôm cô vào lòng, sắc mặt hết sức điềm tĩnh. Tưởng cô nhớ tới quá khứ nên mới sợ hãi, anh nhẹ nhàng an ủi, khiến tâm trạng cô dần bình ổn trở lại.
Phượng Uyển nằm ở ngoại ô thành phố. Nơi này mọc đầy hoa tường vi, mấy năm nay lại có người đầu tư, tạo thành biển hoa rực rỡ. Nguyễn Vi và Diệp Tĩnh Hiên đi vào từ cổng chính. Hôm ấy không phải cuối tuần nên rất vắng vẻ, ngoài bọn họ chỉ có Tiểu Ân và mấy thuộc hạ đi đằng sau.
Những bông hoa e ấp trên giá sắt ở hai bên lối đi nhỏ ngoằn ngoèo như không thấy tận cùng. Bốn bề chỉ toàn là tường vi, không thấy loài thực vật khác. Từ trước đến nay, Nguyễn Vi luôn yêu hoa cỏ nên hoàn toàn bị thu hút. Một ngọn gió thổi qua, những cánh hoa màu tím nhạt rung rinh, khiến tâm trạng con người trở nên lắng dịu.
Nguyễn Vi hít mộ hơi sâu. Trong một buổi trưa dễ chịu và dễ buồn ngủ, bỗng dưng cô có cảm giác không chân thực. Nguyện vọng của phụ nữ thật ra rất đơn giản, chỉ muốn một cuộc sống yên bình như vậy cả đời. truyện của diễn đàn Lê Quý!Đôn. Cô tiện tay ngắt một cành hoa. Loài thực vật mọc hoang phổ biến này giống cô, vốn không có chỗ dựa, tự sinh tự diệt. Thế mà quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô lại về bên anh.
Bởi vì chân không được bình thường nên Nguyễn Vi rất ít hoạt động. Nhưng hôm nay, Diệp Tĩnh Hiên thấy cô vui vẻ nên để mặc cô nhảy tung tăng. Một lúc sau, anh bắt đầu lo chân cô không chịu nổi về lại bị chuột rút nên đuổi theo, bế ngang người cô lên. Nguyễn Vi giật mình, kêu lên một tiếng. Cô chợt nhớ lại năm xưa, khi còn là thiếu niên, Diệp Tĩnh Hiên tính cách ngang ngược, chú Diệp đánh gãy roi cũng vô dụng. Lúc bấy giờ, anh rất thích trêu chọc, dọa nạt người khác, thỉnh thoảng đột ngột bế cô như thế này. Nguyễn Vi muốn nhảy xuống nhưng anh đời nào chịu buông tay, đưa cô thẳng đến chòi nghỉ gần đó.
Chòi nghỉ nằm giữa biển hoa, bốn mặt thông thoáng, Nguyễn Vi nhẹ nhàng ngồi xuống. Lúc này, ánh mặt trời dịu đi nhiều, trong tầm mắt của cô chỉ toàn là những đóa hoa nở rộ, khiến cô thích thú và sảng khoái vô cùng.
Cô quay sang Diệp Tĩnh Hiên đứng bên cạnh. Anh từ nhỏ đã bộc lộ tính cách ngông nghênh. Ai cũng biết nhà họ Diệp xuất hiện một con sói hoang, cũng là con sói mà cô yêu thương. Cô giơ tay ôm thắt lưng anh: “Tĩnh Hiên, ngoài Tết anh hãy “gác kiếm” đi. Kính Lan Hội ở tỉnh Nam đông người thế, giao cho ai quản lý mà chẳng được.”
Diệp Tĩnh Hiên vuốt mái tóc ngắn của cô. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh ôm cô, cười khẽ rồi ngắt cánh hoa thả xuống người cô. Sợ anh từ chối, Nguyễn Vi tiếp thục thuyết phục: “Nếu còn ở Kính Lan Hội, chỉ e cả cuộc đời lúc nào anh cũng sống trong tâm trạng nơm nớp, bất an. Cứ nhìn kết cục của chú Diệp và bố em thì biết. Em hiểu đàn ông các anh thích mấy thứ đó, một khi dính vào khó lòng buông tay. Nhưng anh…. nên nghĩ đến em một chút.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Nguyễn Vi run run. Diệp Tĩnh Hiên liền nắm chặt tay cô. Gió mỗi lúc một lớn. Anh vẫn lặng thinh. Đến khi cô cảm thấy hơi lạnh, anh mới lên tiếng: “Anh đều vì em cả.”
Nghe câu này, Nguyễn Vi không khỏi xúc động. Cô vừa định mở miệng, anh đã rút ra hộp nhẫn. Chợt hiểu ra vấn đề, cô liền nắm tay anh. Bắt gặp dáng vẻ căng thẳng của cô, Diệp Tĩnh Hiên cảm thấy thú vị. Anh cúi người, vuốt nhẹ má cô: “A Nguyễn, hãy gả cho anh. Sớm ngày nào, anh yên tâm ngày đó.”

Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp một cách ngẫu nhiên. Diệp Tĩnh Hiên vừa dứt lời, phía xa xa bỗng vang lên tiếng động kịch liệt. Nguyễn Vi nhìn thấy mấy người lao ra từ bụi hoa nhưng nhanh chóng bị đàn em của Diệp Tĩnh Hiên chặn lại. Tiếp theo, nơi đó chợt vang lên tiếng súng.
Diệp Tĩnh Hiên liền nhét hộp nhẫn vào tay cô. Mấy người vừa mới xuất hiện đều mặc thường phục, Nguyễn Vi định lên tiếng nhưng đã bị anh bịt miệng. Gió thổi ù ù, chỗ bọn họ đang ngồi không phải là nơi an toàn. Diệp Tĩnh Hiên ôm cô vào lòng, cất giọng điềm tĩnh: “Em đừng sợ.”
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Ân cùng mấy đàn em chạy đến, chặn ở hướng bắc, đồng thời cất cao giọng cảnh báo: “Tam ca! “Cớm” đấy! Anh mau rút về phía sau!”
Mấy tháng trước, hai lô hàng của Kính Lan Hội ở tỉnh Nam bị cảnh sát tịch thu, trong bang hội chắc chắn có nội gián của họ. Diệp Tĩnh Hiên đã sớm phát giác ra điều này. Chỉ là không ngờ hôm nay, họ lại ra tay một cách lộ liễu như vậy.
Diệp Tĩnh Hiên không do dự, vừa che chắn cho Nguyễn Vi vừa đưa cô đi. Biết rõ tác phong của người đàn ông này, cô liền túm lấy cánh tay anh, đồng thời nói giọng gấp gáp: “Anh bảo bọn họ đừng nổ súng. Đối đầu với cảnh sát, hậu quả.…”
Nguyễn Vi còn chưa dứt lời, Diệp Tĩnh Hiên đã gí đầu cô xuống, không cho động đậy.
“Nhà họ Diệp chết không ít người, nhưng không ai chết trong lao tù.”
Câu nói này giống một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Nguyễn Vi. Cô nghiến răng, ép bản thân mình bình tĩnh. Chỉ một khắc do dự, đằng sau lại vang lên tiếng súng.
“Tiểu Ân!” Nguyễn Vi quay đầu, hét to một tiếng. Tiểu Ân nằm sõng soài dưới đất, máu từ đầu chảy lên láng. Trước đó không bao lâu, Tiểu Ân còn che ô cho cô, cô còn hứa sẽ làm bánh cho cậu ta. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã bị bắn chết ngay trước mặt cô.
Máu đỏ khiến Nguyễn Vi bỗng quay ngược trở lại quá khứ. Mọi cảm quan tựa như bị hồi ức đáng sợ đó xé vụn. Một khi Diệp Tĩnh Hiên khăng khăng làm theo ý mình, cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
“Đừng ngẩng đầu, mau đi theo anh.” Diệp Tĩnh Hiên như không nhìn thấy cái chết của đàn em, anh vừa chắn trước Nguyễn Vi, vừa kéo cô lao ra ngoài.
Cảnh sát đã bao vây tứ phía, không ngừng kêu gọi bọn họ buông vũ khí đầu hàng. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên đâu có ý định dừng tay. Anh đảo mắt xung quanh, ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục chiến đấu.
Không còn thời gian đắn đo, Nguyễn Vi đột nhiên túm lấy cổ tay người đàn ông. Anh vốn đã bước xuống bậc thang ở bên ngoài chòi nghỉ, giơ tay về phía cô. Rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nhưng anh vẫn nhớ tới chuyện chân cô đi lại không tiện, định bế cô lên.
Không biết lấy đâu ra sức lực, Nguyễn Vi bẻ quặt tay anh. Diệp Tĩnh Hiên hoàn toàn bất ngờ. Cho đến lúc bị cô khống chế, anh vẫn chưa định thần. Động tác của cô rõ ràng từng được huấn luyện. Cô trở về bên anh ba năm… Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

“Hãy nghe em nói… Anh bảo mọi người buông vũ khí đi! Chỉ cần anh chịu từ bỏ…” Nguyễn Vi vội vàng khuyên anh. Tuy nhiên, nụ cười ở khóe miệng Diệp Tĩnh Hiên lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm, đến mức cô bất giác rùng mình.
Cảnh sát siết chặt vòng vây. Tay của Diệp Tĩnh Hiên vẫn bị cô khống chế. Anh không phản kháng, chỉ nói một câu nhạo báng: “Hóa ra là em.”
Lồng ngực đau buốt vô ngần, Nguyễn Vi không thể thốt ra lời mà chỉ ra sức lắc đầu. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên nâng đầu gối húc mạnh vào người cô. Cảm giác đau nhói khiến cô buông tay theo phản xạ. Anh đã nhanh chóng kéo cô vào lòng. Hơi thở của anh phả vào tai cô, cằm cô tựa trên vai anh. Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, ánh mắt dõi thẳng vào đám người đang bao vậy đằng sau bọn họ.
Dưới những họng súng đen ngòm vẫn là biển hoa tường vi rức rỡ như thiên đường ở nhân gian. Ngay cả bầu trời cũng xanh biếc đến tuyệt vọng. Anh nói: “A Nguyễn, em đóng kịch giỏi thật đấy!”
Cảnh sát không rời mắt khỏi đôi nam nữ. Có người giơ súng nhắm thẳng vào họ. Chợt nhận ra tư thế của Diệp Tĩnh Hiên và mình bây giờ rất dễ gây sự hiểu nhầm, cô liền ra sức đẩy anh. Cô muốn giải thích với người ở phía sau, đây không phải là hành vi bắt con tin.
Nhưng cô không thể đẩy được. Diệp Tĩnh Hiên ôm chặt cô, gần như cắn môi cô, chất vấn: “Em đã cầm nhẫn mà chưa nhận lời anh.”
Nguyễn Vi chưa kịp lên tiếng, một tiếng súng đanh sắc vang lên, Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng đè xuống đầu cô theo bản năng. Cô vùi mặt vào ngực anh, mọi cảm quan dường như tê liệt trong giây lát. Khi cánh tay anh buông thõng, cô lập tức ngẩng đầu. Nhưng anh bị bắn trúng đầu, máu chảy ròng ròng, che khuất tìm nhìn của cô.
Nguyễn Vi quỳ dưới đất, hai tay dính đầy chất lỏng ấm nóng. Cô ra sức gào to, kêu đối phương đừng nổ súng. Cô giải thích không phải Diệp Tĩnh Hiên muốn làm hại mình, nhưng tất cả đã quá muộn. Cuối cùng, cô mới biết thế nào gọi là nỗi tuyệt vọng thật sự, sinh mệnh bị đốt cháy sạch trong khoảnh khắc.
Khoảng thời gian tiếp theo, Nguyễn Vi không nhớ rõ đoạn kết của biến cố đáng sợ đó. Thần kinh của cô trốn tránh mọi hình ảnh, chỉ giữ lại một màu đỏ thắm. Cô không biết, Phương Uyển đã trở thành khu đất cằn cỗi từ mấy năm trước. Có người bỏ tiền đầu tư, tìm mọi cách trông lại hoa tường vi. Cô cũng không biết, anh không muốn đợi lâu hơn nữa nên đã bắt tay chuẩn bị đám cưới. Hôm nay, anh mang nhẫn theo cầu hôn, khi quay về, cô sẽ trở thành người của anh.
Cô biết rất nhiều chuyện, vì bất đắc dĩ nên mới đi đến bước này. Nhưng điều cô biết cũng rất ít, thậm chí còn không kịp trả lời câu hỏi cuối cùng của Diệp Tĩnh Hiên. Con người sống trên đời, nhiều lúc đúng là chỉ sai một ly đi một dặm.
Chuyện xảy ra hôm đó trở thành giai thoại lúc trà dư tửu hậu. Nhưng kể từ khi ấy, không ai dám đặt chân vào Phượng Uyển. Chẳng bao lâu sau, nơi này trở thanh khu đất hoang. Mọi người đều nói, Diệp Tĩnh Hiên quá ngông cuồng, trước sau gì cũng xảy ra chuyện. Chỉ có điều, không ai ngờ anh lại chết vì một người phụ nữ.
Trước khi rời khỏi tỉnh Nam, Nguyễn Vi có đi thăm “mộ” của anh. Diệp Tĩnh Hiên được chôn cất ở nghĩa trang gia tộc họ Nguyễn. Nhà họ Diệp căm hận đến mức muốn chôn sống cô nên cô không thể xuất hiện. Cô tìm một nơi chôn chiếc nhẫn anh tằn, lập bia mộ cho anh. Cô đứng ở đó cả buổi chiều. Bia mộ thật ra chỉ là một sự tưởng nhớ, trên viết gì không quan trọng. Thế là cô thuê người khắc tên: Người còn sống: Diệp Vi Nguyễn.


Bình luận

Truyện đang đọc