ĐƠN PHƯƠNG KẾT HÔN


Nói đến quan hệ yêu đương.
Cả hai vẫn đang trong giai đoạn "thử nghiệm".
Lần này Hạ Tri Thu không cân nhắc quá nhiều, cậu dựa vào lòng Lý Úc Trạch, cười tủm tìm rồi gật đầu đồng ý.
Họ đứng trong góc tường hôn nhau, đầu tựa đầu nhìn nhau rất lâu.
Về những chuyện khác, Lý Úc Trạch không nói nhiều, cũng chẳng đề cập thêm.

Hắn đợi Hạ Tri Thu ngủ say rồi lặng lẽ bật đèn ngủ, ngồi trên giường một lúc.
Túi bao cao su siêu thị tặng vẫn nằm chỏng chơ dưới đất, Lý Úc Trạch nhặt lên, lặng thinh gõ ngón tay vào khoảng không.
Khu chung cư này vẫn thích tặng đồ kế hoạch hóa như mọi khi.

Mấy năm trước hắn cũng nhận khá nhiều, do không sử dụng nên tiện tay ném hết toàn bộ.

Vừa nãy nhờ Hạ Tri Thu mở hộp quà chủ yếu là muốn mượn cơ hội này để thử phản ứng.

Nhưng đối phương quá khẩn trương, có lẽ vẫn chưa sẵn sàng.

Chắc tạm thời cậu chưa nghĩ tới phương diện này, vẫn cho rằng cả hai là những thiếu niên ngây ngô mờ mịt.
Lý Úc Trạch đi một vòng tại chỗ, bất lực nhìn khuy áo ngủ mà Hạ Tri Thu cài lại cho hắn.

Sau đó, hắn tiện tay ném bao cao su vào ngăn tủ, quay lại giường khẽ hôn lên trán cậu rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Hạ Tri Thu thức giấc từ sáng sớm.
Hôm nay phải đến công ty một chuyến nghe Từ Tùy nói về chuyện sắp xếp công việc tiếp theo.


Gần đến tháng mười hai, chương trình tạp kỹ vẫn còn kỳ cuối, ghi hình xong sẽ quay về công việc chính: tiến tổ quay phim.

Vai diễn tiếp theo của Hạ Tri Thu đã được quyết định, dự kiến khởi quay vào tháng một, vẫn là một vai phụ rất có tính thử thách.

Từ Tùy đã sắp xếp xong xuôi công việc nửa năm tới cho cậu.

So ra thì có vẻ công việc năm nay của Lý Úc Trạch đã chấm dứt, chí ít theo lịch trình Mạnh Lâm cho Hạ Tri Thu xem, hắn đã hoàn tất toàn bộ công việc của mình trong mấy tháng qua.
Tiếp theo đây sẽ thoải mái được một khoảng thời gian.
Thế này cũng tốt, một người bận vẫn đỡ hơn hai người bận.

Hạ Tri Thu nằm trên giường suy nghĩ, nếu sau này không thể tham ban nữa, cậu sẽ bớt chút thời gian về nhà gặp Lý Úc Trạch.

Dù sao lộ trình cũng gần giống, trong nhà vẫn tương đối an toàn.
Đang nghĩ ngợi, cơ thể bỗng nhiên lún xuống.
Chẳng biết Lý Úc Trạch trở mình lúc nào, hắn nhấc chân đè lên rồi nhấc tay ôm cậu vào lòng.
Hạ Tri Thu chớp mắt, còn tưởng hắn đã tỉnh, hơi quay đầu qua liền phát hiện khuôn mặt phóng đại đang say ngủ từ từ nhích qua, cuối cùng vùi vào cổ cậu, thấp giọng nói mớ hai câu.
Thì ra là nằm mơ?
Hạ Tri Thu dịu dàng nhìn hắn mấy giây, ngoan ngoãn để hắn ôm, ngay cả hơi thở cũng chậm đi rất nhiều.

Từ đó đến giờ cậu chưa từng nghĩ kiếp này mình và Lý Úc Trạch sẽ có cơ hội trở thành người yêu thật sự.
Là quan hệ yêu đương được xác nhận rõ ràng.
Không phải tùy tiện "thử xem", cũng không phải cách một khung cửa sổ mông lung không người đâm thủng.
Hạ Tri Thu luôn thấy cảm giác này lâng lâng không chân thật, như thể cậu bị một cảm giác kỳ lạ treo lên chín tầng mây, lỗ tai tê dại, nơi nào đó cũng nảy lên cảm giác ấm áp không hề xa lạ theo sự thay đổi tư thế như có như không của Lý Úc Trạch...
Đợi đã?!
Hạ Tri Thu đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được hai người đàn ông vừa sáng sớm đã xảy ra tiếp xúc thân thể là chuyện trí mạng thế nào!?

Tuy họ đều mặc đồ ngủ, nhưng lớp vải mỏng tanh đã ngăn chặn nhiệt độ từ người Lý Úc Trạch truyền đến(*).

Không những thế, thỉnh thoảng hắn lại dụi hai ba cái lên cổ Hạ Tri Thu, mũi chạm vào dái tai, không kiêng nể gì mà hít thở bên cạnh nơi mềm mại đó.
(*)Không sai đâu, tác giả ghi là "chặn được" đó, nghe không logic với mạch truyện lắm nhỉ!?
Trước đây Hạ Tri Thu không hề biết bản thân có vị trí mẫn cảm nào.
Chung quy cậu cũng chưa trải qua sự tình gì, dù là nhu cầu sinh lý cơ bản cũng ít khi tự mình giải quyết.
Vài năm trước, lâu lâu cũng có một lần nhưng mỗi lần như vậy, trong tâm trí cậu luôn hiện ra khuôn mặt Lý Úc Trạch.

Lúc ấy Lý Úc Trạch đã "kết hôn" nên mỗi khi giải tỏa, cậu đều bị nỗi nhục nhã lẫn cảm giác tội lỗi bất tận vây quanh.
Theo thời gian, Hạ Tri Thu bắt đầu cố ý tránh né loại chuyện này.

Dần dần cũng không nghĩ về nó nữa.
Khi đó cậu định sống cô độc suốt quãng đời còn lại, vì vậy dù có tình dục hay không đều không quan trọng.
Nhưng giờ khắc này, cậu mở to đôi mắt nhìn trần nhà, ngượng ngùng phát hiện, bản thân nổi lên phản ứng.
Lý Úc Trạch vẫn điềm nhiên làm loạn bên cổ, mấy ngón chân trần thỉnh thoảng chạm vào mắt cá chân Hạ Tri Thu – nơi không có gì che đậy, xem như chân chính thân cận da thịt.
Hạ Tri Thu hồi hộp nuốt nước bọt, nghĩ xem có nên đánh thức hắn hay không, nhưng lại sợ hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.
Đang mãi do dự, Lý Úc Trạch nằm ngay cổ cậu hít một hơi, cơ bắp trên người cũng căng lên theo.
Dậy rồi?
Hạ Tri Thu trộm liếc nhìn hắn.
Phát hiện Lý Úc Trạch từ từ ngồi dậy, cũng len lén quay đầu nhìn cậu một cái.
Nhất thời không khí như đóng băng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đều hiểu ánh mắt đối phương.
Lý Úc Trạch hiếm khi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, Hạ Tri Thu cũng lật đật ngồi dậy, ôm chặt đầu gối: "Không, không có gì."

"Chẳng phải hôm qua anh cũng bảo chuyện này rất thường thấy sao?"
Một người xấu hổ thì gọi là xấu hổ.
Nếu hai người đồng cảnh ngộ, hình như nỗi xấu hổ cũng bớt đi.
Chí ít theo cách nhìn của Hạ Tri Thu, ngay khoảnh khắc Lý Úc Trạch thức dậy, chuyện khiến cậu không tài nào mở miệng vừa nãy liền trở nên hết sức bình thường.
Thậm chí còn hoán vai, cậu đỏ tai an ủi hắn.
Lý Úc Trạch yên lặng gật đầu, che mũi ho khan một tiếng, có vẻ ngượng ngùng hỏi: "Làm sao bây giờ? Em muốn đi giải quyết một chút không?"
"Em", Hạ Tri Thu cũng hắng giọng, chưa biết trả lời thế nào thì nghe Lý Úc Trạch nói: "Có cần anh giúp không?"
"Hả?", Hạ Tri Thu lập tức chớp mắt, vừa định nói không cần, lại nghe Lý Úc Trạch trịnh trọng nói: "Lẽ nào hai chúng ta vào nhà vệ sinh làm cùng một chuyện à? Như thế...!có kỳ quặc lắm không?"
Quả thật cũng khá kỳ quặc.
Hạ Tri Thu cố gắng giữ lý trí: "Chúng ta có thể"
"Tách riêng?"
Hạ Tri Thu gật đầu.
Lý Úc Trạch làm thinh mấy giây: "Không phải tụi mình đã xác định quan hệ rồi sao?"
"Người yêu với nhau...!chẳng lẽ không thể giúp đỡ cho nhau?"
Giúp thì giúp được...
Nhưng...
Lý Úc Trạch vẫn im lặng chờ đợi câu trả lời từ Hạ Tri Thu.

Hắn không vội và cũng không làm bất cứ điều gì để thúc ép.

Hết thảy đều xem lựa chọn của đối phương.
Kì thực Hạ Tri Thu cũng không suy nghĩ quá lâu, hai người đã đi đến bước này, bảo không muốn không chịu gì đó, đúng là làm bộ làm tịch.
Chủ yếu là cậu còn hơi thẹn thùng, cúi đầu nói: "Nhưng có thể em làm không giỏi."
"Hửm?" – Lý Úc Trạch nhướng mày, mới vừa rồi còn hiện một chút xấu hổ trong ánh mắt, giờ lại lóe lên ý cười khó hiểu – "Em nói gì?"
Hạ Tri Thu nói: "Trước kia em ít khi tự giải quyết nên có thể...!làm không giỏi."
Lý Úc Trạch cân nhắc đôi ba giây, châm chước nói: "Vậy anh dạy em, thế nào?"
Hạ Tri Thu chầm chậm gật đầu, lúc phản ứng lại đã bị Lý Úc Trạch ôm vào phòng tắm.
Ánh đèn trong phòng tắm hơi chói mắt, bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch khô ráo sạch sẽ, trừ một số đồ vệ sinh cá nhân đơn giản thì không còn gì khác.


Hạ Tri Thu vẫn mặc đồ ngủ bò con hôm qua, giờ ngồi trên bồn rửa mặt mát lạnh, ôm chặt vai Lý Úc Trạch.
Tuy gọi là học nhưng Hạ Tri Thu cũng không dám học một cách trắng trợn.

Cậu vẫn cảm thấy thẹn thùng, tự lừa mình dối người mà nhắm mắt lại.
Lần trước lúc họ ngủ chung giường, Hạ Tri Thu đâu phát hiện Lý Úc Trạch lộn xộn thích ôm gì đó, hắn còn cố tình quay lưng lại giữ khoảng cách nhất định.

Trước khi ngủ nằm tư thế nào thì thức dậy chính là tư thế ấy.

Nhưng con người có nhiều mặt, hiển nhiên tư thế ngủ cũng tương tự, không thể nhất thành bất biến.
Đầu óc Hạ Tri Thu giờ như hồ nhão, rối tung rối mù chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Chốc lát lại thoải mái, chốc nữa lại khó chịu.
Trước kia ở một mình, mỗi lần đều giải quyết rất qua loa, chưa bao giờ biết khi cùng Lý Úc Trạch sẽ có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Hạ Tri Thu thật sự muốn nhẫn nhịn, không muốn vẻ quẫn bách của mình rơi vào mắt Lý Úc Trạch.
Nhưng mà không được.
Cậu căn bản không nhịn nổi.

Cả con người cậu lúc này đều bị Lý Úc Trạch ảnh hưởng, chỉ có thể đi theo hắn, không còn đường lui.
Cuối cùng, tất cả kết thúc.
Lý Úc Trạch đứng thẳng người nhìn vào mắt cậu, để đối phương yên lặng bình phục mấy giây.
Khóe mắt hắn đang cười, nào có chút bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ nào?
Đôi mắt đen sáng rỡ nhìn Hạ Tri Thu, giơ ngón tay mới làm loạn vừa nãy lên.
Rõ ràng đã ủ mưu từ lâu.
................................
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng khóa đừng khóa mà! Thiệt sự không có gì đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc