ĐƠN PHƯƠNG KẾT HÔN


Nếu muốn bước chân vào giới giải trí, ngoại hình chính là ngưỡng cửa.

Tuy trong giới không phải ai cũng hợp thẩm mỹ đại chúng nhưng cũng đạt tiêu chuẩn, đều có vẻ ngoài ưa nhìn.
Vị trước mắt có giá trị nhan sắc cực cao, là một tồn tại đỉnh cao trong showbiz.

Chỉ cần một tấm ảnh sân bay ăn mặc tùy tiện ngày thường cũng có thể khiến fan hú hét.
Nếu chú tâm ăn diện một phen sẽ càng thu hút hết mọi ánh nhìn.
Chị Nhan cũng xem tivi, đương nhiên biết Lý Úc Trạch.
Cô chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng ai ngờ thực sự là hắn? Cô khiếp sợ cùng hắn bắt tay.

Chẳng hiểu tại sao hắn lại cố ý nhấn mạnh hai chữ "đương nhiệm".
Mạnh Lâm thương lượng với chị Nhan, trước tiên khóa cửa tiệm, sau đó xách một cái ghế ra canh cửa nhìn ba người ngồi trong cửa hàng.
Anh Tiểu Thu và cô chủ tiệm vẫn bình thường, quan trọng nằm ở anh nhà kia kìa.
Tuy hành vi cử chỉ cũng chẳng có gì không ổn, nhưng so với lúc thường thì tao nhã cao quý hơn, tiếp đãi quý cô cũng cực kỳ lịch thiệp.

Mặc dù lúc nãy ngoài cửa còn tràn đầy thù địch, nhưng lúc này ngồi chung lại có thể chuyện trò vui vẻ, khiêm hòa lịch sự.
Chỉ là lúc cầm cốc giấy lên sẽ bất cẩn run hai cái.
Sau đó hắn lập tức xin lỗi cô chủ rồi đặt cốc giấy xuống.
Mạnh Lâm thầm nói câu "hoàn hảo" trong lòng.
Lúc này, hắn trổ hết hình tượng một quý công tử nỗ lực dung nhập vào tầng lớp bình dân.

Không khiến người ta thấy quá giả trân, cũng không để họ cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang nỗ lực kìm hãm hào quang mà bản thân tỏa ra.

Nhưng rất xin lỗi, hắn thật sự quá chói mắt rồi.
Căn bản không kìm được.
Nếu lúc này Mạnh Lâm ngồi trước mặt anh nhà, có lẽ đã đào một cái lỗ chui vào.
Người ta hay nói nhân bỉ nhân đắc tử, thắc bỉ thắc đắc nhận*.
*Người so với người ắt chết, hàng so với hàng ắt ném.

Mỗi người/mỗi vật đều có số mệnh và giá trị riêng, nếu cứ đem ra so sánh thì chỉ muốn chết/muốn ném.
Thử hỏi có "tiền nhiệm" nào nhìn thấy đương nhiệm "bạn trai cũ" ưu tú như vậy mà không cảm thấy mất mặt?
Nhưng dường như cô chủ không bắt được dụng ý của anh nhà, vẫn cùng họ trò chuyện vui vẻ.
"Ai ngờ trải qua nhiều năm mà hai người thật sự có thể đến bên nhau." – Nhan Như lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút không chân thực, "Hồi đó A Thu thường nhắc về cậu lắm, lúc ấy hình như cậu chưa làm diễn viên nên cũng chẳng biết cậu trông thế nào."
Lý Úc Trạch một mực duy trì nụ cười xã giao, nghe vậy ánh mắt chợt thay đổi, liếc qua Hạ Tri Thu nãy giờ luôn ngồi kề bên, hỏi: "Lúc trước em ấy từng nhắc qua tôi...!với cô?"
Chị Nhan đáp: "Đương nhiên rồi, chuyện quá khứ của cả hai, tôi đều biết cả."
Lý Úc Trạch ngập ngừng mấy giây, bưng cốc giấy uống vài hớp nước, "Cô không để ý?"
Chị Nhan nói: "Sao lại để ý? Bên đó A Thu không có bạn, có nhiều chuyện đều giữ trong lòng.

Lúc ấy em ấy vừa muốn chăm ông nội vừa muốn học đại học buổi tối, cực khổ vô cùng.

Ngoài những lúc nhắc tới cậu liền mặt mày hớn hở, còn những lúc khác đều không thấy em ấy thật sự tươi cười."
Lý Úc Trạch bất ngờ, lần nữa nhìn Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu đang vùi đầu uống nước, có lẽ vì nhắc đến chuyện cũ nên hơi xấu hổ.
Chị Nhan để hai tay lên bàn, dịu dàng nhìn cậu đôi chút, lại nói với Lý Úc Trạch: "Thế nhưng lúc đó cậu đã ra nước ngoài, em ấy không liên lạc được.

Lại sợ thời gian khiến con người ta quên đi những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, vậy nên thỉnh thoảng nó lại kể với tôi, để cho tôi nhớ phụ."
"Thường những lúc tôi bận, em ấy nhớ cái gì là chạy vọt qua kể, chị Nhan chị Nhan, chị biết hồi đó Lý Úc Trạch sao sao đó...!Hahaha, mỗi lần vậy là không dừng được."

Lý Úc Trạch thắc mắc: "Hai người chỉ là bạn?"
Chị Nhan khó hiểu: "Chứ sao? Bằng không tôi cũng có thể xem là chị của em ấy."
Không đúng.
Lẽ nào lại thế.
Lý Úc Trạch nhíu mày, ngón tay đang thả lỏng cũng siết chặt.
Nhan Như không chú ý biểu cảm của hắn, cười nói: "Nhưng có một khoảng thời gian, tôi đúng là có đóng vai vợ A Thu hai ngày.

À, nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, chuyện đó chỉ là để dỗ ông Hạ uống thuốc thôi."
Năm đó, Hạ Tri Thu vừa khoảng hai mươi.

Ban ngày đi làm thêm chăm lo ông nội, ban đêm còn phải đạp xe đến trường buổi tối đọc sách, bận đến nỗi không có thời gian.

Lúc ấy ông Hạ đâu khỏe mạnh như bây giờ, mê mê sảng sảng, tinh thần cũng không ổn định, luôn lo lắng lỡ mình chết đi sẽ bỏ lại Hạ Tri Thu một mình bơ vơ trên đời này.

Thế nên ông nằng nặc đòi Hạ Tri Thu lập tức kiếm đối tượng kết hôn, thành gia lập thất.

Suy nghĩ của người già là vậy, tuy xuất phát từ ý tốt nhưng hoàn toàn không suy xét cảm nhận của Hạ Tri Thu.
Nhưng mà lúc đó ông cũng không có thời gian suy xét, chỉ đơn thuần muốn trước khi chết có thể nhìn thấy cháu trai không phải sống đơn độc một mình.

Ông không phạm lỗi quá lớn, chẳng qua hành vi tuyệt thực bỏ thuốc có phần cực đoan.

Bác sĩ điều trị đề nghị Hạ Tri Thu trước tiên cứ tìm một cái cớ, chừng nào ổn định cảm xúc của ông cụ rồi hẵng tính.
Hạ Tri Thu ngẫm nghĩ rất lâu cũng chẳng nghĩ được phương pháp nào, cuối cùng đành tìm đến Nhan Như và người chồng hiện tại của cô – Trâu tiên sinh.

Ba người ngồi lại bàn bạc rất lâu mới quyết định để Nhan Như giả làm đối tượng của Hạ Tri Thu.

Biện pháp này được Trâu tiên sinh đồng ý.

Sau nhiều lần xác nhận Hạ Tri Thu thích con trai, hắn mới căng thẳng quấn chặt áo khoác, đưa Nhan Như cho cậu mượn.
"Chúng tôi còn cố tình diễn tập một chút, nào là hồi môn đồ cưới, làm y như thật.

Khi đó A Thu còn tính ổn định cảm xúc ông nội xong sẽ đi tìm cậu."
"Chỉ tiếc rằng nó vừa mua vé xe đến thành phố A thì hay tin cậu đã công bố kết hôn." – Ánh mắt Nhan Như chuyển đến tay Hạ Tri Thu, dịu dàng cười: "Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thấy A Thu khóc, trước kia nó bị ông cụ dằn vặt đến bất lực cũng chỉ đỏ hoe vành mắt mà thôi."
"Lần đó khóc lóc thê thảm lắm, đến mức khản cả giọng, còn nói với tôi là ngôi sao của em ấy tan biến rồi."
"Chị Nhan." – Hạ Tri Thu đột ngột ngắt lời – "Chuyện qua rồi, đừng nói nữa."
"Haha! Mắc cỡ rồi?"
Hạ Tri Thu quả thật có hơi xấu hổ, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Úc Trạch.
Nhưng nào ngờ cũng đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, mới nhận ra nãy giờ đối phương vẫn luôn lẳng lặng nhìn mình.
Ba người hàn huyên hơn một tiếng thì không thể tiếp tục nói nữa.

Tiệm hoa vẫn đang mở cửa, khách mua hoa đã gọi điện hai lần và sắp sửa bước vào.

Dù Lý Úc Trạch đội mũ đeo khẩu trang nhưng hắn cũng không cách nào quang minh chính đại ra khỏi cửa chính.

Cũng may sau tiệm có một con hẻm vắng.

Nhan Như mở cửa sau, giúp họ ra ngoài.
Trước khi rời đi, Lý Úc Trạch trịnh trọng nói lời xin lỗi với Nhan Như.

Cô không hiểu đầu đuôi ra sao, cho rằng tất cả minh tinh quý công tử đều lịch sự như vậy.
Con hẻm sau tiệm sâu hun hút, quanh co khúc khuỷu nhìn không thấy điểm dừng.
Hạ Tri Thu cảm thấy từ khi Lý Úc Trạch ra khỏi liền có gì đó không bình thường, cậu đi mấy bước thì dừng lại, phát hiện hắn vẫn chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.

Vừa định hỏi hắn làm sao thì nghe đối phương gọi một tiếng: "Hạ Tri Thu"
"Hửm?"
"Em có còn muốn ngôi sao không?"
Hạ Tri Thu sững người, lập tức hiểu ý.
Cậu quay lại đối mặt với Lý Úc Trạch, nở nụ cười: "Muốn."
Lý Úc Trạch cũng mỉm cười, từng bước tiến về phía cậu, nhẹ nhàng đưa tay lên xòe lòng bàn tay ra.
Sau đó cuộn ngón tay lại và để lên lòng bàn tay Hạ Tri Thu.
"Vậy bây giờ anh hái xuống."
"Trao cho em."
"Em có muốn không?"
Hạ Tri Thu đỏ cả viền mắt, qua mấy giây liền cố sức gật đầu lia lịa.
Hai người nắm tay nhau, đi bộ rất lâu trong ngõ nhỏ thưa người.
Hạ Tri Thu hỏi: "Lý Úc Trạch, tại sao anh biết em và ông sống ở đây? Trước khi tới, em có nói địa chỉ chi tiết cho anh à?"
Lý Úc Trạch đáp: "Không có, là Mạnh Lâm tìm."
"Mạnh Lâm...? Lợi hại vậy sao?"
"Ừm."
Hạ Tri Thu lén nhìn về sau, phát hiện Mạnh Lâm đứng cách họ rất xa đang ngửa mặt lên trời hắt xì một phát.

Cậu nhịn không được cười cười, lại tò mò hỏi: "Vậy anh có từng...!khóc to vì một điều gì đó chưa?"
"Anh?"
"Ừm."
"Không có."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật." – Lý Úc Trạch quả quyết.
Anh lợi hại như vậy, sao có thể lén lút khóc lớn vì em?
...........................................
Editor: Chương sau có H!.


Bình luận

Truyện đang đọc