[ĐỒNG NHÂN INUYASHA] XUYÊN QUA THÀNH PHU NHÂN CỦA NARAKU

Kiyoshi phẩy tay làm tan đi bụi mù, chậm rãi hướng mắt nhìn Naraku quan sát một lượt, cuối cùng cười rộ lên:

“ Ha ha, năm mươi năm về trước ta đã từng nghe qua ngươi, thân thủ rất tốt, Naraku”

“ Hừ” Naraku nhếch miệng cười nhạt một tiếng, âm lãnh kiêu ngạo nhìn Kiyoshi “ Ngươi là ai?”

Yuri hơi siết chặt vạt áo, yên lặng nhìn Kiyoshi. Nàng có thể nhận thấy Kiyoshi không phải là người bình thường, nếu không như thế nào có thể dễ dàng đánh bại Inuyasha như vậy? Hắn rốt cuộc là người nào?

“ Thật thất lễ, Naraku. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một bán yêu nhỏ nhoi, thế nhưng cũng dám lớn tiếng với ta sao? Ta chính là Hồ yêu Chinen Kiyoshi. Tính ra so với ngươi cũng cao hơn vài bậc, nên gọi ta là Chinen đại nhân”

Kiyoshi vung tay, một đạo quang mang màu đỏ lại bắn về phía Naraku nhanh như tia chớp. Naraku nhíu máy, đưa tay kéo Yuri né sang một bên lại bị ám khí của Kiyoshi cắt đi vài lọn tóc. Nhìn xuống mấy lọn tóc mềm mại rơi dưới đất, Yuri có chút tức giận. Thật đúng là không thể chấp nhận được, cái tên này cắt cái gì không cắt, lại cắt ngay tóc của Naraku! Lẽ nào hắn không thấy tiếc sao? Tóc của Naraku thật sự rất đẹp!

Tay Naraku đưa lên, lập tức có một đống xúc tua từ dưới đất mọc lên, tựa như những con rắn khổng lồ siết chặt lấy Kiyoshi, trong đầu tính toán mượn sức mạnh của ngọc Tứ Hồn ‘hấp thụ’ luôn tên yêu quái nhàm chán này thì đột nhiên ngực của Naraku nhói lên một cái, giống như bị thứ gì đó cào thật mạnh. Hắn cau mày, không cam tâm khuỵu xuống nền đất ho ra một ngụm máu.

“ Naraku!” Yuri hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Naraku, bối rối không biết nên làm thế nào. Không phải trong người hắn có ngọc Tứ Hồn sao? Vì sao tự dưng lại thế này?

Sắc mặt Naraku trầm xuống, tay xòe ra, ngay trong lòng bàn tay trắng bệch xuất hiện con thỏ trắng, nhận thấy con vật trong tay định chạy thoát, hắn nhanh chóng siết chặt cái cổ trắng ngần của nó, hừ lạnh một tiếng:

“ Chán sống”

Chỉ mất cảnh giác một chút lại bị ‘thứ’ này tranh thủ hạ độc, thật sự đáng chết!

Kiyoshi tao nhã ngồi xuống ghế, tay lấy ra một cây quạt giấy che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt gian xảo lại ẩn chứa sát khí nồng đậm:

“ Móng vuốt của Santoso có độc, kẻ đa nghi như ngươi cũng có lúc thiếu đề phòng như vậy sao? Hay bởi vì quá để ý đến hôn thê của ta nên quên mất? Naraku đại nhân, độc này chính là thứ vô cùng lợi hại. Vết thương của nó so với việc trúng Phá Ma Chi tên còn khó chữa hơn, ngươi không nên coi thường, cho dù là ngọc Tứ Hồn thì cũng phải chữa trị trong vòng một năm. Chỉ sợ là … ngươi sẽ không chịu nổi giày vò của độc, phải sống trong nỗi thống khổ như có hàng vạn yêu quái đang gặm nhấm ngươi… Naraku, đây chỉ là một chút trừng phạt dành cho ngươi dám vô lễ với ta!”

“ Chinen Kiyoshi! Ngươi cái tên hồ yêu thối tha!” Yuri nghiến răng, lại liếc nhìn Santoso sắp bị Naraku bóp chết, cuối cùng quyết định ôm lấy Naraku thì thầm vào tai hắn “ Ngươi còn đủ sức đưa chúng ta ra khỏi chỗ này không?”

Ngươi nghĩ ta là kẻ nào?

Trong đầu nàng truyền đến thanh âm khinh thường của Naraku, nhận thấy sự tức giận trong lời nói của hắn liền che miệng cười khúc khích. Trọng thương đến mức này còn đủ sức để dọa nạt nàng sao?

“ Chinen Kiyoshi, ta sẽ nhớ kĩ cái tên này. Đừng vội đắc ý…”

“ Thôi đi, ngươi không nói người ta cũng biết ngươi chuẩn bị chạy a!” Yuri cắt ngang bài diễn văn quen thuộc của Naraku, chán nản dựa vào cổ hắn. Lần nào trước khi đánh bài chuồn là hắn đều cứ lảm nhảm một đống từ vớ vẩn, chết đến nơi còn sợ mất thể diện sao?

Nhoáng một cái, Naraku cùng Yuri và Santoso đều biến mất, để lại vài vệt máu đỏ tươi đang dần biến mất như chưa từng có gì xảy ra.

Ngón tay thon dài bạch ngọc hơi siết lại, quạt trong tay Kiyoshi lập tức tan thành tro bụi rơi lả tả xuống đất.

Kiyoshi lười nhác đứng dậy, tay vung lên, lập tức bộ đồng phục trên người biến thành kimono màu đen, mái tóc ngắn cũng dài ra, đôi đồng tử màu nâu sau một cái chớp mắt liền chuyển sang màu xám bạc, cả người toát ra một loại yêu mị quyến rũ đặc trưng của loài Hồ yêu.

“ Chơi như vậy đủ rồi, nên trở về thôi…”



Trong thành Ishikawa.

“ Santoso! Ngươi nếu như không khai ra làm sao để cứu Naraku, ta sẽ nướng ngươi lên làm thịt cho bữa tối!” Yuri một tay giữ Santoso đặt trên cái thớt gỗ, một tay cầm một con dao chặt thịt thật lớn đặt trên bụng tiểu bạch thỏ “ Ngươi thật sự là tốt quá đi mất! Dám gạt ta cái gì mà thành chủ, cái gì mà nhân loại! Ngươi rõ ràng là yêu quái! Còn là đồng bọn với tên kia!” Thảo nào mắt của Santoso lại có màu đỏ, vì sao nàng lại không nhận ra sớm chứ!

“ Ta khi nào nói với ngươi ta là nhân loại chứ! Là ngươi tự ngộ nhận còn dám đổ cho ta! Ta đúng là thành chủ ở đây mà! Mấy tháng trước chủ nhân tự dưng sai ta đến đây.. Ấy… đừng đừng, Yuri tiểu thư, dao này rất sắc đó, tuyệt đối không thể ấn thêm nữa đâu!” Santoso hoảng hốt la lớn, lại bất lực chẳng thể làm gì với cái thân hình tròn tròn nhỏ bé này. Tất cả đều tại Naraku dám phong ấn hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc