ĐỐT CHÁY LÃNG MẠN

Khu biệt thự bên này đại đa số chỉ có hộ gia đình ở, cho nên lúc này xe cộ lui tới không tính là nhiều lắm.

Chu Khởi lười biếng dang hai cánh tay, cứ như vậy nhìn Hứa Nùng.

Mà Hứa Nùng đứng ở tại chỗ, vẫn luôn không động, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Chu Khởi kia, trong mắt cô nước mắt càng nhiều.

Vừa mới rồi nhẫn nhịn, ấm ức, vẫn luôn ép buộc bản thân đè xuống sự khó chịu, giờ này khắc này toàn bộ đều tuôn trào ra.

Cô nhìn Chu Khởi, không có bất kỳ hành động gì, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

Chu Khởi ở tại chỗ đợi hai ba giây, thấy cô cũng không đi qua, xoay tay đem điếu thuốc ấn lên trên mặt thùng rác, sau đó cất bước chủ động đi về phía cô.

Gió đêm nhẹ thổi, sau khi hắn đi đến bên cô, nhẹ như không thể nghe thấy, dường như là thở dài một tiếng.

Tiếp đó, nâng tay dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô.

"Bạn học nhỏ, công phu dày vò người của em ngược lại là tăng lên rồi a."

Hứa Nùng vẫn không nói lời nào, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Đôi mắt cô lúc này đã khóc đến đỏ hoe, chóp mũi cũng nhiễm màu đỏ, trên khuôn mặt dấu ngón tay vẫn còn lưu lại, cả người nhìn qua yếu ớt lại vô lực.

Chu Khởi nhìn vết thương trên mặt cô, con ngươi hơi tối đi, tầm mắt vô thức liền nhìn về phía biệt thự Bùi gia ở xa xa bên kia, trong ánh mắt mang theo nguy hiểm.

Sau một lúc lâu, ông bác quét đường ở phía trước lúc này cầm cái chổi quét đến chỗ bọn họ bên này, nhìn Hứa Nùng khóc thành như vậy, không nhịn được, nghĩ rằng là do Chu Khởi trêu chọc, liền bắt đầu quở trách hắn.

"Tôi nói này chàng trai, nàng dâu là để yêu thương, sao cậu có thể bắt nạt như thế này, nhìn con gái người ta cũng bị khi dễ thành cái dạng gì rồi! Nước mắt cũng không ngừng nữa!"

Chu Khởi ngược lại không nói gì, nhưng phản ứng của Hứa Nùng tương đối lớn, cô vội vàng lau đi nước mắt, hít mũi nói với ông bác kia: "Không phải, anh ấy không..."

"Thôi mà, bảo bối, anh sai rồi."

Chu Khởi ngắt lời cô, một đôi con ngươi hẹp dài đen nhánh ngậm cười, rủ xuống liếc cô.

"Em xem, ông bác cũng giúp em giáo huấn anh, em cũng đừng khóc nữa, được không?"

Hứa Nùng một lời khó nói hết nhìn hắn, buồn phiền trong lòng cứ như vậy bị làm cho rối loạn, ngược lại là giảm đi một chút.

Chu Khởi thấy cảm xúc cô ổn định rồi, nửa ngồi xổm xuống.

Hứa Nùng nhìn lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Cõng em về nhà a." Chu Khởi cong đầu gối nửa ngồi xổm, khi nói chuyện hơi hơi quay đầu lại, tầm mắt quét qua đôi dép lê dưới chân Hứa Nùng, "Để em ăn mặc như vậy đi theo anh, đến lúc đó ông bác lại nói anh bắt nạt em đi."

Hứa Nùng thuận theo tầm mắt của hắn, ánh mắt cũng nhìn xuống phía dưới, khi nhìn thấy đôi dép lê dưới chân mình, có chút ngoài ý muốn cũng có chút xấu hổ.

Ông bác quét đường lúc này ở bên cạnh cũng không ngừng gật đầu, "Đúng đúng, nhanh chóng để hắn cõng cô quay về đi, hắn bắt nạt cô, cô cũng có thể dày vò hắn! Nếu không, hắn không học được bài học, lần sau lại muốn khi dễ cô!"

Lời này của ông bác nói xong, Hứa Nùng lại càng xấu hổ.

Chu Khởi cong đầu gối nửa quỳ ở đàng kia, lúc này khóe môi nhếch lên cười xấu xa lại có chút lưu manh.

"Đúng đó, nhanh chút đến dày vò anh, nếu không mọi người đều nhìn không nổi nữa."

"..."

Hứa Nùng cảm thấy bản thân nếu lại không có động tác gì, hai người kia kẻ xướng người hoạ có thể nói đến hừng đông.

Vì thế cô trầm mặc, cuối cùng vẫn là chậm rì rì tiến lên một bước, sau đó ôm cổ Chu Khởi, bò lên lưng hắn.

Cũng may Hứa Nùng hôm nay không mặc váy, mà là một cái quần bút chì màu đen, lúc được cõng lên, ngược lại không cần lo lắng vấn đề lộ hàng.

Bàn tay Chu Khởi lúc này nắm bắp đùi cô, nhiệt độ của lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng xuyên qua lớp vải truyền tới làn da Hứa Nùng.

Cô nhịn xuống tạp niệm, hai tay ôm chặt cổ Chu Khởi, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Chu Khởi ở phía trước nhếch môi cười xấu xa, hướng về trước ước lượng thân thể cô, sau đó nói với ông bác ở bên cạnh: "Bác, chúng tôi đi đây, cám ơn bác."

Ông bác khoát tay, "Được rồi, nhanh chóng cõng nàng dâu của cậu về nhà đi, cố gắng sống cho tốt a."

Chu Khởi ý cười càng đậm, "Ân, cõng nàng dâu về nhà."

————————

Chu Khởi không trực tiếp mang Hứa Nùng quay về phía dưới nhà trọ, mà là sau khi xe đến, kêu lái xe ở gần nhà trọ tùy tiện tìm một tiệm thuốc ngừng lại.

Hứa Nùng cảm thấy một đường này bản thân liền giống như một người tàn tật, lúc xuống xe, Chu Khởi thậm chí ngay cả lưng cũng lược bỏ, trực tiếp nghiêng người xuống, một tay ôm cô đứng lên.

Cô giãy dụa muốn tự mình đứng xuống đi, nhưng động tác của Chu Khởi lại vô cùng nhanh, khi cô còn chưa kịp phản ứng, liền trực tiếp đem cô đặt trên một cái ghế dài ở bên đường.

"Ở chỗ này chờ, đừng chạy lung tung."

Chu Khởi dặn dò xong, xoay người liền muốn đi đến hiệu thuốc.

Nhưng chân mới bước được nửa bước, liền bỗng nhiên dừng lại, hắn quay lại nhìn cô một cái, tiếp đó tầm mắt đảo qua cái ba lô trong tay cô.

Vươn tay chụp tới, đem ba lô khoác lên tay mình, Chu Khởi nói: "Cái này anh cầm đi, nếu không thật sợ em không nghe lời."

Nói xong, không do dự nữa, xoay người đi về phía hiệu thuốc.

Hứa Nùng nhìn lòng bàn tay trống không, trong đầu còn vang lên lời nói vừa mới rồi của hắn ——

Sợ cô không nghe lời? Cô không nghe cái gì? Là sợ cô vụng trộm chuồn mất sao?

Tầm mắt Hứa Nùng cuối cùng dừng lại ở trên ngón út bị thương kia của mình, máu trên miệng vết thương đã khô, vết máu đọng lại ở đó, nhìn có chút bẩn.

Cô thất thần nhìn một hồi lâu, tâm trí lại dần dần trở nên hỗn loạn, một lát nhớ lại cảnh tượng cãi nhau với bà Tạ, một lát lại nhớ lại những tháng ngày ẩn nhẫn trong vài năm này của bản thân.

Nghĩ rồi nghĩ, nước mắt lại có chút không ngừng được rơi xuống.

Lúc Chu Khởi quay lại, liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi ở đàng kia, lại một mình yên lặng khóc.

Nói không đau lòng là giả.

Hắn kỳ thật không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Lúc trước hắn tìm người điều tra quá khứ của Hứa Nùng, cô gái này nhìn rất phong cảnh, đi theo người mẹ tái hôn tiến vào Bùi gia, nhảy từ một học sinh trung học bình thường biến thành tiểu thư Bùi gia.

Bình thường sau đó, hẳn là cô không ngừng lợi dụng tài nguyên cùng nhân mạch của Bùi gia, làm cho bản thân càng ngày càng mạnh hơn, cũng ở tầng trên của cái vòng luẩn quẩn kia, trộn lẫn đến được càng ngày càng gió nổi nước lên.

Nhưng là cô gái này lại giống như một người trong suốt, không chỉ như thế, Chu Khởi vẫn nhớ tới lúc đầu nhìn thấy cô, cô cố ý ăn mặc dáng vẻ quê mùa...

Tất cả mọi thứ cô biểu hiện ra, không gì là không để lộ ra một tin tức ——

Cô không muốn cùng Bùi gia có liên quan, thậm chí không muốn cùng giới thượng lưu Bắc thành, có liên hệ.

Kỳ thật cái buổi tối hôm đó Hứa Nùng nói muốn thuê phòng cho mình, trong lòng Chu Khởi rất buồn bực, hắn thậm chí có xúc động muốn trực tiếp cùng cô ngả bài.

Cùng lắm thì liền trực tiếp nói ra thân phận của mình, quang minh chính đại theo đuổi cô.

Nhưng sau đó gọi qua cuộc điện thoại kia, suy nghĩ của hắn liền thay đổi.

Hắn biết trên người cô có một tầng cơ chế phòng ngự, bản thân có thể thuận lợi như vậy đến gần cô, hoàn toàn là bởi vì bị cô hiểu lầm thành người cần giúp đỡ.

Một khi tầng quan hệ này bị phá vỡ, cô gái này khẳng định sẽ đem hắn xếp vào những người cô có mâu thuẫn nhất đó.

Chu Khởi cũng không ngại dây dưa cùng cô lâu một chút, chỉ cần người cuối cùng là của hắn, hắn chờ bao lâu cũng không sao.

Nhưng là hắn rất đau lòng cô nàng nhà hắn, nhất là tra được vài thứ kia, sau khi biết cô những năm này ngày tháng qua được uất nghẹn như thế nào, hắn căn bản không có biện pháp chậm lại.

Hắn muốn càng nhanh càng tốt đem người che chở ở dưới vây cánh của mình, muốn mau chóng để cô quen thuộc hắn, trong lòng có hắn, cuối cùng, toàn tâm dựa vào hắn.

...

Hứa Nùng sau đó phát hiện Chu Khởi quay lại, liền nhanh chóng lau nước mắt, đem cảm xúc đều ép xuống.

Chu Khởi mua một cái khăn mặt mới cùng một khối kem, chuẩn bị làm thành túi nước đá chườm lên một bên mặt hơi sưng của Hứa Nùng.

Lúc này nhìn thấy động tác nhỏ của cô che dấu bản thân vừa khóc, ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc cô.

"Che cái gì mà che? Quên là lúc vừa nãy vẫn luôn hướng về phía anh khóc sao?"

Hứa Nùng không phản ứng hắn, như trước cúi đầu yên lặng lau nước mắt.

Chu Khởi nắm cằm của cô, đem mặt cô xoay lại, sau đó nâng tay đem cái khăn mặt bọc kem kia nhẹ áp lên một bên mặt cô.

Hai người lúc này khoảng cách rất gần, Chu Khởi một bên nhẹ nhàng ấn bọc kem trong tay, một bên rủ mắt nhìn cô.

"Nếu không phải bởi vì đối phương là người nhà của em, vừa mới rồi anh có lẽ cũng muốn quay lại thay em lấy bạo chế bạo rồi."

Hứa Nùng sửng sốt, lấy bạo chế bạo cái gì? Là nhìn thấy cô bị đánh, muốn giúp cô đánh lại sao?

Chẳng qua...

Hứa Nùng an tĩnh giương mắt nhìn về phía hắn, hỏi: "Làm sao anh biết là người nhà tôi."

"Lúc em nhận cuộc điện thoại kia, không phải gọi mẹ sao?" Chu Khởi thuận miệng đáp.

Hứa Nùng đáy lòng rõ ràng, nhấp nhấp môi lặng im một lúc lâu, chủ động mở miệng nói: "Thật ra hôm nay là lần đầu tiên tôi bị đánh, đổi thành trước kia, tôi cũng không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày như thế."

Cô hiện tại cũng có chút hoài nghi, cái người ở tại Bùi gia kia, vẫn là người mẹ đã từng sinh cô dưỡng cô sao?

Thay đổi thật sự quá lớn đi, tuy rằng vài năm này cô vẫn luôn bị bắt tiếp nhận sự thay đổi bà Tạ, nhưng cũng không nghĩ tới, cuối cùng sẽ biến thành kết quả như thế này.

Chu Khởi yên lặng nhìn cô, sau một khoảnh khắc, thấp giọng hỏi: "Hận bà ấy sao?"

Hứa Nùng ngẩn ra, hận bà Tạ sao? Có lẽ lúc trước có đi, nhưng hiện tại...

Nhất là sau khi bị ăn một cái bạt tai, hận cũng tốt kính yêu cũng tốt, giờ này khắc này, tất cả đều biến thành tê liệt rồi.

Liền giống như cô không đặt hy vọng vào đối phương nữa, cũng sẽ không lại có thất vọng.

Cho nên Hứa Nùng nghĩ đến đây, hướng về phía Chu Khởi lắc lắc đầu.

"Không hận đi, nhưng là hẳn là cũng sẽ không yêu bà ấy giống như trước nữa."

Chu Khởi hiển nhiên không tin, hắn mặt mày nhàn nhạt, lại hỏi cô: "Vậy em vừa mới rồi bỗng nhiên lại khóc cái gì?"

Hứa Nùng trầm mặc, trên lông mi bây giờ còn ướt sũng nước mắt, khóe mắt cũng hơi hơi phiếm sắc đỏ.

Cô không trả lời Chu Khởi ngay, mà là trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Tôi chỉ là cảm thấy, tôi về sau có lẽ... Không có nhà nữa."

Cha cô còn ở trong ngục, người mẹ mang theo mình sống mấy năm này cũng vừa mới cùng cô ầm ĩ thành như vậy...

Tuy rằng mấy năm nay cô đã từ từ quen ở một mình, nhưng là kỳ thật dưới đáy lòng, đối với người nhà vẫn ôm chút chờ mong.

Nhưng bây giờ, hiện thực hung hăng cho cô một bàn tay.

Cô thanh tỉnh đồng thời cũng dần dần rõ ràng, bản thân về sau, khả năng thật sự chỉ còn lại có chính mình.

...

Bên đường xe cộ lui tới rất nhiều, tiếng động cơ vù vù cùng tiếng còi thỉnh thoảng truyền đến. Gió đêm lành lạnh, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hai người.

Không khí trầm lắng, yên tĩnh, mười mấy giây sau, Chu Khởi bỗng nhiên mở miệng.

Giọng hắn trầm thấp, mang theo nghiêm túc trước nay không có.

"Bạn học nhỏ, nếu không anh cho em một mái nhà?"

Bình luận

Truyện đang đọc