ĐỐT THIÊN TIÊN ĐẠO


Thực ra vị cao nhân được người nhà Lăng gia mời đến giám sát việc xây dựng Lăng gia trang cũng tu quỷ đạo, tuy công pháp hắn tu luyện có chút tà môn nhưng cũng không hủy hoại thân thể, hơn nữa hắn từng chịu ơn với nhà Lăng gia, thế nên thời điểm xây dựng Lăng gia trang hết sức chú tâm, chú ý.
Trận pháp đặt nơi này tên là Vạn Quỷ Âm Trì, là trận pháp thượng cổ được lưu truyền, mà kẻ tu quỷ đạo lúc ấy hiểu biết nông cạn nên mới chỉ hiểu được bảy phần.

Trận pháp nơi này vốn dĩ dùng để trấn áp vô số quỷ quái, xoay vòng lưu chuyển pháp lực vô tận, nhưng kẻ tu quỷ đạo ấy lại không thể tìm được nhiều lệ quỷ như thế, vì vậy mới lấy ngọn bảo tháp này làm mắt trận.
Đại trận chỗ này là hấp dẫn quỷ vật nhất, nhưng bất cứ quỷ vật nào xâm nhập đều sẽ bị đại trận hấp thu, đồng thời trấn áp ở trung tâm trận pháp.

Theo như suy nghĩ của kẻ tu quỷ đạo, đợi đến lúc bảo tháp nơi này trút ra toàn bộ pháp lực thì đại trận sẽ tự tiêu hết pháp lực, phát ra ánh sáng ngàn năm thu hút lệ quỷ, còn có thể tự vận hành, mà bảo tháp cũng sẽ không bị sụp đổ, còn để lại lời dặn dò kĩ lưỡng cho con cháu Lăng gia sau này.
Nhưng mà hắn cũng không lường trước được, Lăng gia cuối cùng bị phá hủy trong khói lửa chiến tranh, thôn dân ở trấn bên cạnh lại coi Lăng gia trang như một bãi tha ma, đem ném hết những thi thể chết cháy vào đó.

Vài chục năm trôi qua, Lăng gia trang trở thành nơi có tiếng là thường xuyên có ma quỷ lui tới.

Suy nghĩ trước kia của hắn quả thực tốt đẹp, chẳng qua là nhà họ Lăng không có phúc phận ấy.
Nếu con cháu họ Lăng sau này đông đúc hơn, lại chưa từng trải qua chiến tranh thì chẳng biết có được thấy người ngày đêm làm bạn với đám mãnh quỷ, tạo nên một cảnh đẹp ý vui hay không nữa.

Lúc trước tên quỷ kia lấy lòng mình đo lòng người, tự cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá thú vị mà không hề để tâm đến cảm nhận của người nhà họ Lăng.
Vạn Quỷ Âm Trì có thể loại trừ mọi hạng người có pháp lực, nhưng dù sao bảo tháp này cũng là mắt trận, trên người Trần Thất tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết có chút cảm ứng với ngôi tháp cổ này.


Tòa tháp không biết đã dùng biện pháp gì tạm thời áp chế sự biến hóa của Vạn Quỷ Âm Trì đại trận, giúp Trần Thất có thể thong dong bước vào.
Trần Thất sau khi dùng Chân Long Kình thăm dò sự huyền bí của tòa tháp cổ thì dẫn phát linh lực, nhìn thấy kinh Phật được khắc lên toàn bộ tòa tháp.

Lúc này Trần Thất đã biết chữ được khắc ở tòa tháp chính là một bộ kinh thư tên “Đại Lạc Kim Cang Bất Không Chân Ngôn Ba Ma Da Kinh”, tổng cộng có một vạn ba nghìn sáu trăm cuốn, đã bị sức mạnh của cổ tháp hấp thu vào trong tâm thức, mà Thái Thượng Hóa Long Quyết lại chính là một quyển thuộc “Đại Lạc Kim Cang Bất Không Chân Ngôn Ba Ma Da Kinh”.
Tuy rằng Trần Thất không thể khám phá được hết sự huyền diệu của cổ tháp, nhưng thi triển cấm chế chín lần cũng đủ để hắn thu tòa tháp lên.

Pháp khí bậc này có thể biến lớn biến nhỏ, Trần Thất bắt quyết niệm thần chú “Đại Lạc Kim Cang Bất Không Chân Ngôn Ba Ma Da Kinh” đánh ra một chiêu, tòa cổ tháp liền thu nhỏ lại, từ trong bùn đất rút lên, vốn dĩ tháp cổ trên mặt đất đã có mười tám tầng, cộng thêm sáu tầng ẩn sâu dưới lòng đất, tổng cộng có hai mươi bốn tầng, lúc này toàn bộ rời khỏi mặt đất.
Trần Thất dẫn theo Tuân Ngọc Tảo nhảy từ trong tháp ra, lại thêm một chiêu nữa thì tòa tháp hóa thành một ánh kim quang từ không trung rơi xuống bám vào người hắn, theo kinh mạch chạy tới đan điền, cuối cùng bị Chân Long Kình nuốt xuống, tạm thời yên lặng.

Tòa tháp này huyền bí vô cùng, bên trong còn trấn áp một pho cổ Phật Hồng Liên, Trần Thất tu vi còn thấp nên chỉ có thể thi triển chín lần cấm chế, còn Chân Long Kình tuy bá đạo cũng chỉ đủ sức nuốt vào tòa cổ tháp mà không thể tiêu hóa được.

Nói là nuốt vào nhưng cũng là dựa vào việc Trần Thất đã tế luyện được tòa tháp này mà thôi.
Cùng với tòa cổ tháp, toàn bộ khuôn viên của Lăng gia trang cũng sụp đổ, những lệ quỷ trong phạm vi mười thành Quỷ Vực vốn dĩ bị trấn áp ở trung tâm Lăng gia trang lập tức tẩu thoát, tỏa ra một luồng khói đen hung ác xông thẳng lên trời, nháy mắt tràn ra phạm vi mấy chục bước.

Luồng khói đen vừa xuất hiện, lập tức nhấn chìm toàn bộ kiến trúc Lăng gia trang.
Trần Thất thấy sự bất thường liền kéo Tuân Ngọc Tảo chạy như điên, may mà tòa cổ tháp ở ngay rìa Lăng gia trang, sau khi hắn chạy được hơn mười dặm, quay đầu nhìn lại thì Lăng gia trang đã bị một màn sương đen kịt dày đặc bao phủ, ẩn hiện một trại lính trồi lên từ mặt đất, vô số lệ quỷ bay qua lại, tiếng kêu như sấm, gào thét chói tai, cho dù đang là ban ngày cũng khiến người ta bịt tai không chịu nổi.
Trần Thất không đoán ra manh mối, càng không sợ hãi, còn đang vui vẻ đứng xem thì thấy trong trại lính xuất hiện giữa phế tích Lăng gia trang có một con quỷ mạnh mẽ quay cuồng xuất hiện, chân đạp mây đen bay lên cao hơn mười trượng.


Lúc này một cái bóng nhỏ bé trong trại lính liều chết xông ra nhưng bị vô số lệ quỷ vây khốn.

Con quỷ to lớn vẫn đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Con quỷ cao hơn năm trượng, tuy rằng là thân thể của quỷ nhưng vô cùng khỏe mạnh, tay trần mặc giáp, mắt như chuông đồng, hấp háy phát ra ánh sáng màu lục.
Trần Thấy nhìn thấy rõ ràng cái bóng người nhỏ bé ấy chính là Loan Hề, khi trước đã nhảy vào trong Lăng gia trang, lòng thầm nghĩ: “Đứa con gái này thủ đoạn độc ác, chết ở nơi này cũng không oan uổng gì, trái lại còn giúp ta bớt đi một mối họa.

Nơi này nguy hiểm trùng trùng không nên ở lại lâu, tốt nhất cứ chạy nhanh đi rồi tính.”
Trần Thất nhấc chân chạy đi, trong giây lát đã đi rất xa.
Trần Thất lại không hề hay biết, sau khi hắn đi, con Quỷ Vương giữa Vạn Quỷ Âm Trì đại trận nhìn theo bóng dáng của hắn, lộ rõ dáng vẻ tham lam nhưng dường như đang sợ hãi cái gì nên không dám đột ngột xông ra khỏi doanh trại.

Mắt nhìn thấy Trần Thất đã đi, lúc này hắn mới chú ý đến Loan Hề.
Loan Hề lúc này cũng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: “Thì ra là một trong mười ba vùng đất xấu của vương triều Đại Vân quả nhiên danh xứng với thực, sớm biết thế ta đã không to gan như vậy.

Nơi này hung hiểm, e rằng chỉ có tiền bối bổn môn tu luyện cương khí mới có thể tự nhiên đi lại.”
Quỷ Vương cúi đầu, bàn tay to lớn đánh xuống một chưởng kích thước to lớn như lều trại, hạ xuống như tán ô bao phủ.

Loan Hề đang vận dụng Hủy Tình Pháp của Diệt Tình Đạo đánh xuống những ác quỷ đang cản đường, những ác quỷ này cũng vẫn có cảm xúc, chỉ cần bị Hủy Tình Pháp đánh trúng thì mọi cảm xúc trong cơ thể liền lập tức phát tán, tan thành tro bụi.

Chỉ có lệ quỷ tu vi cực cao mới có thể chống đỡ, không sợ hãi Hủy Tình Pháp của Loan Hề.
Lúc Quỷ Vương ra tay, Loan Hề bỗng cảm thấy cả người như bị núi lớn đè ép, ngay cả nâng tay lên cũng không nổi.

Nàng ta kinh hãi cũng không dám giữ gìn thực lực nữa, đột ngột triển khai một bí thuật còn chưa luyện thành, toàn thân chấn động, ánh mắt mơ màng đứng dậy, trên thân thể vốn mềm mại hiện lên một ánh kiếm quang giống như rồng mà lại không phải rồng, giống như thuồng luồng những cũng không phải thuồng luồng, bay liệng linh hoạt hệt như người sống.
Ánh kiếm quang vừa xuất hiện cũng không công kích mà đưa Loan Hề xuyên qua trại lính do Vạn Quỷ Âm Trì trận tạo thành.

Dù cho Quỷ Vương dùng nhiều loại pháp thuật, hóa âm khí thành dây thừng, dùng tay hay đao thương búa mâu cũng không thể làm gì được ánh kiếm quang.

Kiếm quang bao bọc lấy Loan Hề bay thẳng lên trời, trong giây lát ẩn vào trong mây, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trần Thất dẫn theo Tuân Ngọc Tảo chạy loạn xạ như ruồi nhặng không đầu, chạy liền mấy canh giờ hơn bảy tám mươi dặm mới nghỉ ngơi chốc lát.
Thái Thượng Hóa Long Quyết của Trần Thất nuốt lấy Thất Sát Nguyên Thần của Vương Trường Sinh, lại luyện hóa được tòa bảo tháp của Lăng gia trang, uy lực đương nhiên tăng lên rất nhiều.

Trần Thất mượn lúc nghỉ ngơi lén vận dụng Thái Thượng Hóa Long Quyết, lần lượt đả thông bốn, năm mươi khiếu huyệt, cộng thêm thành tựu tu hành vốn có, bây giờ ba trăm sáu mười lăm khiếu huyệt quanh thân đã đả thông được hơn một trăm tám mươi, không tính sức lực, phần tu vi này đã được liệt vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm rồi.
Phải biết rằng với người luyện võ, đả thông khiếu huyệt không phải chuyện dễ dàng, thông thường trưởng lão phải mấy năm mấy tháng mới có thể đả thông được một khiếu huyệt.

Cho dù là tu luyện đạo thuật cũng phải mất thời gian mấy tháng.

Thái Thượng Hóa Long Quyết cao hơn một bậc, vượt xa những đạo thuật bình thường, không hổ danh là đạo thuật lưu truyền thượng cổ.

Trần Thất mờ mờ mịt mịt mà bắt đầu tu hành, cũng không biết được đạo hạnh của mình đã là vô cùng hiếm có trong tam phái lục đạo, nên chẳng có kinh ngạc gì.

Chẳng qua hắn thấy đả thông được rất nhiều khiếu huyệt thì thân thể càng thêm nhẹ nhàng, khí lực lớn hơn rất nhiều, Thiết Cốt Công hắn chưa từng lơi lỏng tu luyện cũng đã có đột phá.
Trần Thất lén vận dụng Thái Thượng Hóa Long Quyết, chỉ cảm thấy mỗi một khiếu huyệt được đả thông trong cơ thể giống như một hồ nước được mở ra, hơn một trăm tám mươi hồ nước liên kết lại thành một hồ nước lớn trong thân thể.

Chân Long Kình tu luyện từ Thái Thượng Hóa Long Quyết hòa tan trong hơn một trăm tám mươi khiếu huyệt, kình đạo ào ạt giống như sấm sét nổi lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tuôn ra sức mạnh vô hạn.

Chỉ là dường như thiếu đi một chỗ nào đó nên cuối cùng cũng không thể vận công phát lực.
Ngoại trừ Chân Long Pháo, Trần Thất không có cách thức nào khác vận dụng Thái Thượng Hóa Long Quyết, một thân trống rỗng pháp lực, ngoại trừ thi triển bậy bạ Chân Long Pháo thì quả thực chẳng có phương pháp nào thôi thúc lưu chuyển.

Thực ra lấy pháp lực của hắn hiện tại đã sớm có thể sử dụng rất nhiều pháp thuật, chẳng qua hắn không biết mà thôi.
Trần Thất tự thể nghiệm tác dụng diệu kỳ của tu vi tăng vọt một hồi thì dời sự chú ý đến tòa bảo tháp mới thu được, tòa cổ tháp sau khi bị Chân Long Kình nuốt vào thì hóa thành một ngôi tháp nhỏ lấp lánh ánh vàng, lớn bằng một hạt gạo, vững vàng bất động bên trong Chân Long Kình với vô số kinh văn lượn lờ quanh thân, thấp thoáng truyền ra tiếng niệm kinh Phật.
Trần Thất tuy rằng có được Đại Lạc Kim Cang Bất Không Chân Ngôn Ba Ma Da Kinh nhưng lại chưa từng học Phật pháp, chỉ biết là niệm tụng mà thôi.

Tuy rằng tòa tháp huyền diệu vô cùng, Trần Thất thuận miệng niệm vài câu cũng có thể hiểu được một chút, nhưng còn xa mới có thể tự mình tu luyện, bước chân vào cửa Phật.
Nhưng thực ra tòa bảo tháp này sau khi bị Chân Long Kình luyện hóa đã sinh ra thêm vài tác dụng kì diệu, khi nãy Trần Thất vội vã chạy trốn nên chưa thử biến hóa.
Trần Thất muốn thi triển chín lần cấm chế lên tòa cổ tháp, vận dụng Thái Thượng Hóa Long Quyết thôi động tòa tháp, nhưng Chân Long Kình vừa mới vận động, bản tôn của tòa tháp chưa động, vô số kinh văn đã bay ra ngoài cơ thể Trần Thất kết thành một tòa tháp vàng, kim tháp hữu hình vô chất, là kim quang ảo ảnh bao phủ xung quanh người Trần Thất, tạo ra thêm phần thần thánh, giúp cho tên tiểu tặc trên núi bỗng nhiên trở nên uy nghiêm, hiền hậu hơn vài phần.
Trần Thất thầm nghĩ: “Tòa cổ tháp chắc hẳn còn lợi hại hơn Hòa Sơn Kinh, pháp khí nhiều cấm chế nhất trên Hòa Sơn Kinh cũng chỉ có ba tầng, mà tòa tháp này lại còn có vô số, ta mới chỉ luyện thành mà đã có tới chín tầng rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc