[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Cha! Mẹ!
Mạnh Hạc Đường chạy vội vào nhà, Mạnh lão gia ở trong phòng nghe thấy tiếng của con trai, còn tưởng là mình nghe nhầm, lật đật chạy ra nhìn thử, giây phút nhìn thấy con, nước mắt ông lập tức rơi xuống.

Con à, sao đột nhiên con lại về rồi? Cũng không cho người gửi thư cho cha, cha cho người đi đón con! Mạnh lão gia khóc nắm chặt lấy tay Mạnh Hạc Đường, lại kích động mà cười không ngừng, tỉ mỉ quan sát con của mình một chút, không khỏi nhíu mày đau lòng: Gầy đi rất nhiều rồi, chuyện đưa nhầm kiệu hoa, Dương lão gia đã nói với cha rồi, ở nhà họ Châu thế nào? Sống có tốt không?
Nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt của Mạnh Hạc Đường, y cười trả lời: Cha không cần phải lo, con sống rất tốt, Châu thiếu gia và Châu lão gia đều đối xử với con rất tốt, giống như ở nhà mình vậy.

Trương Cửu Thái ở bên cạnh nghe vậy thì thoáng chốc quay đầu nhìn y, nhớ đến cảnh ngộ trên thực tế của y, không khỏi cảm thấy vô cùng đau lòng, có lẽ là y không muốn khiến cha mẹ lo lắng nên mới nói dối, cho nên hắn cũng không vạch trần y.

Cũng may là Mạnh lão gia tin, yên tâm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười: Tốt là được, tốt là được.

Mạnh Hạc Đường vẫn chưa quên công việc, vỗ mu bàn tay của phụ thân: Cha, lần này con đến để chọn mua thuốc, nhín chút thì giờ về thăm người nên sẽ quay về rất sớm, trước hết đưa con đi xem mẹ con đi.

Được! Được! Mẹ của con nhắc tới con suốt, bây giờ thấy con về chắc chắn bà ấy rất vui mừng! Mạnh lão gia cũng không dám làm trễ nãi thời gian của con, lật đất kéo hắn vào trong.

Mạnh phu nhân vẫn còn đang ngủ, dáng vẻ rất tiều tụy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, thậm chí còn gầy hốc hác hơn cả trước khi Mạnh Hạc Đường đi, Mạnh Hạc Đường không khỏi nhíu mày, thấy cha định đi gọi mẹ dậy, Mạnh Hạc Đường vội vàng ngăn ông lại: Cha, được rồi, cứ để mẹ con ngủ tiếp đi.

Mạnh lão gia gật đầu, thấy con trài tràn ngập lo lắng thì mỉm cười an ủi hắn: Con đừng lo, mẹ con chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi.

Ai mà tin lời này chứ? Chắc hẳn cho dù là ai cũng nhìn ra được mẹ đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, nhưng Mạnh Hạc Đường cũng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của cha, cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.

Trương Cửu Thái thấy thế thì vội bước đến, cười nói với hai người họ: Mạnh ca, e là huynh quên mất còn có ta đi theo hả? Ta đến đây chuyến này chính là vì xem bệnh cho mẹ của huynh!
Nhất thời xúc động suýt nữa thì quên mất, Mạnh Hạc Đường vội lau khô nước mắt, giới thiệu với Mạnh lão gia: Cha, vị tiên sinh này tên là Trương Cửu Thái, là thầy thuốc của tiệm thuốc nhà họ Châu, y thuật vô cùng tốt, để cậu ấy xem cho mẹ của con một chút đi.

Vậy làm phiền Trương tiên sinh! Mạnh lão gia lật đật đứng dậy, chắp tay thi lễ với hắn, dọa cho Trương Cửu Thái vội vàng đưa tay đỡ Mạnh lão gia dậy, mỉm cười ngượng ngùng: Mạnh lão gia tổn thọ ta mất, để ta xem mạch cho phu nhân trước.

Mạnh lão gia nhường đường, Trương Cửu Thái ngồi trên ghế ở mép giường, mở hòm thuốc ra, phủ khăn tay lên cổ tay Mạnh phu nhân, bắt mạch cho bà ấy, mạch tượng rất yếu, nặng nề nhưng vô lực, rõ ràng là thiếu máu.
Vốn tưởng là bệnh nan y gì, lần này thì tốt rồi, chẳng qua là hơi phiền toái, thiếu màu là chứng bệnh khó chữa, hơn nữa phu nhân nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, kê đơn không thể cho quá liều, chỉ có thể từ từ điều trị.

Trương Cửu Thái thu tay lại, mỉm cười với Mạnh lão gia: May là phu nhân chỉ bị thiếu máu, để ý chăm sóc thì vẫn có thể hồi phục được, ta đi viết đơn thuốc, trước hết để phu nhân dựa vào đó uống thuốc nửa tháng, nửa tháng sau ta lại đến kiểm tra cho phu nhân.
Đa tạ tiên sinh! Mạnh lão gia rối rít thi lễ với hắn, đưa tay làm dấu mời, dẫn hắn đến phòng ngoài.

Mạnh Hạc Đường thì không rời đi mà vẫn trông coi trước giường mẫu thân, nắm thật chặt tay của mẫu thân, mặc dù không thể nói chuyện với mẫu thân nhưng cũng hi vọng có thể trong thời gian hữu hạn này cố gắng ở bên cạnh mẫu thân.

Mạnh lão gia, toa thuốc này đưa cho ngài, nhớ là cho phu nhân uống hai lần sáng tối là được.

Trương Cửu Thái đưa phương thuốc cho Mạnh lão gia.
Đa tạ tiên sinh.

Mạnh lão gia nhận lấy phương thuốc, nói tiếng cảm ơn, sau đó nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt hơi ngượng nghịu, một hồi lâu sau mới thăm dò nói với hắn: Làm phiền tiên sinh chuyển lời tới Châu lão gia, đứa con trai này của ta bất tài, tính tình nó bướng bỉnh, nếu có chỗ nào khiến Châu lão gia và Châu thiếu gia giận thì xin hai vị thông cảm cho.

Mạnh lão gia này dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, cũng thấy nhiều chuyện đời, ông cũng không ngốc, Trương Cửu Thái đoán là ông nhất định đã nhìn ra điều gì đó rồi nên cũng không phí công đi nói dối với ông, chỉ hứa với ông ấy: Mạnh lão gia cứ yên tâm đi, có thiếu gia của chúng ta ở đó, nhất định sẽ không để cho huynh ấy chịu thiệt thòi, thật ra lần này tới xem bệnh cho phu nhân cũng là do thiếu gia căn dặn, thân thể huynh ấy không tốt, không đi đường xa được cho nên không thể đích thân đến thăm, trước khi đi còn nhờ ta nói xin lỗi ngày, nói đợi khi nào thân thể tốt hơn nhất định sẽ tự mình đến thỉnh an ngài.


Tất nhiên Mạnh lão gia đã nghe qua tình trạng của Châu Cửu Lương, nhất thời cúi đầu thở dài: Ta biết, một đứa trẻ tốt như vậy, khó cho nó còn nhỏ tuổi đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng thỉnh tiên sinh thay ta chuyển lời đến thiếu gia của ngài, chú ý giữ gìn sức khỏe.

Đa tạ Mạnh lão gia.

Trương Cửu Thái cười gật đầu.

Thời gian cũng không còn sớm, Mạnh Hạc Đường không dám trễ nãi việc đi mua hàng, vội vàng tạm biệt phụ thân sau đó liền rời nhà.

Trương Cửu Thái nói: Chúng ta về quán trọ trước nhé? Chắc bọn họ cũng đã mua được thuốc rồi.

Mạnh Hạc Đường liếc mắt nhìn hắn, nói xin lỗi: Hay là cậu về trước đi, ta còn muốn đi gặp một người bạn.

Là bạn nào? Trương Cửu Thái tò mò nói.

Mạnh Hạc Đường mỉm cười: Chỉ là một em trai nhà bên cạnh mà thôi, trước kia khi còn ở nhà cũng chỉ có cậu ấy thân với ta, hai năm trước thì cậu ấy ra ngoài đi học, mấy hôm nay cậu ấy về, ta muốn đến thăm cậu ấy một chút.

Trương Cửu Thái gật đầu: Vậy ta về quán trọ kiểm kê thuốc trước, huynh nhớ phải về sớm chút, trước khi trời tối chúng ta còn phải về đấy.

Ta nhớ rồi.

Mạnh Hạc Đường tạm biệt hắn, quay người vội vã chạy tới nhà người bạn kia.
Nói là nhà bên cạnh nhưng thật ra cách cả con đường, khoảng chừng thời gian sau một nén nhang, Mạnh Hạc Đường chạy tới của nhà họ Tần, chống gối thở hổn hển mấy hơi, bước tới gõ cửa.
Cửa lớn mở ra, người hầu giữ cửa thấy y thì giật mình, vội vàng lao ra, thi lễ với y: Mạnh thiếu gia, không phải ngài gả đến Bắc Kinh rồi sao?
Mạnh Hạc Đường không trả lời hắn, vội hỏi thăm: Thiếu gia của ngươi về chưa?
Người hầu kia nghe vậy thì thở dài, kể khổ với y: Thôi đừng nhắc, Mạnh thiếu gia không biết ấy chứ, thiếu gia nhà ta nói là hôm nay về, nhưng chỉ đưa hành lý về, còn người thì ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu!
Mạnh Hạc Đường giật mình, vội hỏi lại: Cậu ấy đi đâu?

Cái này chúng ta cũng không biết.

Người hầu lắc đầu, đột nhiên nhớ đến lá thư mà thiếu gia gửi lại, nói với y bằng vẻ không chắc lắm: Hình như là nửa đường, đến bệnh viện nào đó thực tập rồi, phỏng chừng là trong một năm hay nửa năm gì cũng không về đâu.

Tròng mắt của Mạnh Hạc Đường run lên, hai tay vô lực rủ xuống, thôi xong rồi, vậy phải làm sao đây? Bệnh của Cửu Lương phải làm sao bây giờ?
Mạnh thiếu gia? Người hầu thấy y đột nhiên ngẩn ra, kỳ quái gọi y: Mạnh thiếu gia? Ngài sao vậy?
Mạnh Hạc Đường liếc nhìn hắn, hốc mắt đã hơi ửng hồng, cuối cùng miễn cưỡng mỉm cười với hắn, nói tiếng cảm ơn sau đó quay người rời khỏi nhà họ Tần.

Sáng sớm tinh mơ, ánh sáng rơi vào phòng, Quách Kỳ Lân xốc rèm che lên, duỗi lưng một cái, vừa đi ra khỏi phòng đã nghe thấy một loạt tiếng nói xôn xao cách đó không xa, một hôm tâm trạng tốt lập tức biến mất không còn lại gì.

Quách Kỳ Lân thở dài, dường như đã quen rồi, chậm rãi đi qua đó, la lên với hai người đang cãi nhau: Hai người lại ồn ào cái gì vậy! Cách tám trăm mét cũng nghe thấy đấy!
Dương Cửu Lang sốt ruột đến mức nhíu chặt mày, vừa túm lấy Trương Vân Lôi vừa giải thích với hắn: Đại Lâm đệ mau tới đây, em ấy cứ nhất định muốn leo lên nóc nhà lật ngói, nói cái gì mà bóc một miếng để không uổng công em ấy đến Bắc Kinh một chuyến, nhưng đệ xem bức tường này cao như vậy, té xuống thì phải làm sao?
Hả? Quách Kỳ Lân mù mịt luôn, cảm thấy hôm nay hai người bọn họ hình như đều điên hết rồi, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nhảy lên nóc nhà lật ngói làm gì?
Té cái đầu ngươi ấy! Trương Vân Lôi quay người đẩy Dương Cửu Lang, tức nổ phổi nói: Dương Cửu Lang! Ta không ngại vạn dặm đường xa đến Bắc Kinh! Chính là vì để không bị cha mẹ ta quản! Kết quả thì sao? Ngươi rượu cũng không cho ta uống! Nóc nhà cũng không cho ta lên! Mỗi ngày giam ta trong nhà này! Ta chịu không nổi! Ta muốn về nhà!
Lúc này Quách Kỳ Lân nói với vẻ ghét bỏ: Vạn dặm gì chứ, từ Tân Cương tới đây còn chưa tới năm ngàn dặm nữa! Cậu nói huơu nói vượn gì đâu ấy!
Đệ ngậm miệng lại! Dương Cửu Lang đẩy Quách Kỳ Lân ra, cười lấy lòng với Trương Vân Lôi: Em xem em nói gì vậy chứ! Cứ như ta giam em lại không bằng, không phải mấy ngày nay ta có việc sao? Hơn nữa không cho em uống rượu, không cho leo nóc nhà cũng là vì tốt cho em!
Ta không cần ngươi tốt với ta! Đột nhiên Trương Vân Lôi gào lên, dọa cho Dương Cửu Lang giật mình, trợn tròn mắt nhìn y, Trương Vân Lôi đưa tay chỉ vào mũi hắn: Ta nói cho ngươi biết! Mau thả ta ra ngoài! Nếu không, ta biết nha môn ở đâu đó! Tội danh này cũng đủ để ngươi vào tù ba lần rồi!
Dương Cửu Lang nhíu mày, sợ tổ tông này thật sự đi kiện hắn, vội vàng bước tới nịnh nọt giải thích với y: Được được được, không phải em thấy buồn chán à? Ta cùng em ra đường chơi được không?
Lần này Trương Vân Lôi bớt giận, hoài nghi liếc nhìn hắn: Thật à?
Dương Cửu Lang mỉm cười: Lừa em làm gì? Nghe nói hôm qua có một tiệm vàng mới mở, ta đưa em đến đó đi dạo nhé?
Tiệm vàng à....!Trương Vân Lôi suy nghĩ một lát, gật đầu hài lòng với hắn: Được!.


Bình luận

Truyện đang đọc