DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Ngoài cửa sổ im ắng, bệnh viện quân y này nằm ở ngoại ô thành phố Mexico nên khung cảnh xung quanh chỉ toàn là rừng cây trùng điệp. Qua khe hở cửa sổ có thể nghe loáng thoáng tiếng côn trùng cùng đồng thanh hát một bài ca gì đó.

Mớ hỗn độn dưới sàn nhà nửa tiếng trước giờ đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ thiếu mất chiếc bình pha lê trang trí cùng một cái đèn bàn đã vỡ. Còn lọ mực bị Lệ Liệt Nông quăng ra ngoài cửa sổ hẳn là không thể tìm thấy, hoặc là tìm thấy mỗi chiếc lọ vỡ vụn.

Trong thư phòng có một đôi ghế thư giãn nhưng khoảng cách giữa hai chiếc ghế được kéo ra đến hai mét. Hứa Qua ngồi trên chiếc ghế bên trái còn Lệ Liệt Nông ngồi trên chiếc ghế bên phải cửa sổ. Như thể cả hai đã ngầm giao kèo với nhau, hai người không ai nói chuyện. Ở giữa sàn là một chiếc gối ôm bị ném chỏng chơ.

Nhìn anh như đang cố gắng ổn định cảm xúc, nét mặt như viết lên dòng chữ: Đừng cố gắng nói chuyện với anh.

Đồng hồ tích tắc trên tường cho thấy họ đã giữ nguyên tư thế như vậy trong mười phút. Phút thứ mười một, Hứa Qua đang định đứng lên, cơ thể mới nhúc nhích một cái liền đón ngay ánh mắt cảnh cáo của Lệ Liệt Nông.

“Em đi rót cốc nước.” Cô ấp úng, rõ ràng cô khát nước thật mà, khát nước thì đi uống nước là chuyện hoàn toàn tự nhiên.

“Anh không muốn uống.” Lệ Liệt Nông lạnh lùng nói.

Hic… Được thôi, dù sao cô cũng chưa khát đến độ phải phi ngay đi uống. Thả lại tay lên đầu gối, Hứa Qua lại ngồi im như cũ. Xem ra cảm xúc dao động vừa rồi của Lệ Liệt Nông vẫn chưa qua đi.

Cô ngồi yên, ánh mắt nhìn tập trung vào cái tường trước mặt. Phút mười lăm, một chiếc gối ôm bị ném đến chỗ cô. Hứa Qua thở dài trong lòng, Artenza khó ở lâu thật đấy. Cô nhặt chiếc gối bị ném trên mặt đất, đặt lại vị trí cũ.

“Anh công nhận rằng so với hình ảnh em cả ngày mặt phỗng như ngỗng hay lúc thì gật đầu như chim gõ kiến thì giờ trông đáng yêu hơn một chút đấy.” Ai đó lạnh lùng nói.

Hứa Qua phải mất chục giây mới hiểu được cái người mặt phỗng như ngỗng với gật đầu như chim gõ kiến trong lời Lệ Liệt Nông chính là mình.

Cô đứng dậy khỏi ghế, hừm, đợi thêm một chút nữa chắc chắn cô sẽ có số phận giống như lọ mực kia.

Nhưng giây tiếp theo, tay cô đã bị túm chặt. Cô đứng, còn anh ngồi, hai người mắt to nhỏ trừng nhau.

Một khoảng thời gian im lặng trôi qua. Cuối cùng cô ngồi xuống, dựa ngay cạnh anh. Không khí xung quanh cũng theo hành động của cô mà trở nên ấm áp hơn. Khuôn mặt anh tựa vào thái dương Hứa Qua cọ cọ.

Trong phòng xuất hiện cuộc hội thoại ngắn, đứt quãng theo từng động tác của anh. “Hứa Qua…”, “Vâng…” rồi chóp mũi anh cứ cọ dần xuống dưới như một chú cún nhỏ làm nũng.

Những sợi tóc ở thái dương của cô theo động tác của anh phe phẩy lên má khiến cô hơi ngứa. Khi anh một lần nữa thấp giọng gọi “Hứa Qua”, cô lười biếng mở miệng, chỉ dùng giọng mũi hừ ra một tiếng “Vâng” như có như không. Lệ Liệt Nông ngậm lấy vành tai cô. Đôi môi mềm mại kia một chút cũng không giống như có thể m*t đến mức người cô tê dại.

Dù đầu óc mơ màng lười biếng nhưng đầu ngón chân Hứa Qua quặp lại gắt gao. Nó càng lúc càng xoắn lại theo từng đợt li3m m*t nhẹ nhàng của anh. Một dòng điện quen thuộc lan đến từng lỗ chân lông. Ngón tay Hứa Qua víu vào áo sơmi anh, cô cảm giác người mình như trượt xuống, rất cần một chỗ dựa.

Rồi động tác li3m m*t dần chuyển thành hàm răng nhẹ nhàng day day trái tai. Hứa Qua lẩm bẩm gọi tên anh, cơ thể tê liệt ngã hẳn vào lồ ng ngực rộng. Những ngón tay đang bấu lên vạt áo sơmi dần vươn lên, bám vào vai anh. Dần dần, trong phòng chỉ còn lại tiếng th ở dốc hỗn loạn của cả hai.

Động tác cắn cắn nhẹ nhàng dịch lên phần sụn tai, lúc nặng lúc nhẹ khiến Hứa Qua như thể càng gãi càng ngứa. Loại cảm giác vừa khó chịu vừa quyến luyến này giống như vào một ngày mùa thu nào đó, có một đứa nhóc cầm cỏ lau trêu đùa mũi một con cún. Hà hà mi càng ngứa ngáy thì ta càng chọc, nhìn mi nằm trằn trọc rồi hắt xì mà ta thấy thật sảng khoái.

Artenza… Tiếng nỉ non của cô đổi lấy câu hỏi mềm mại như bông: “Đi với anh ta đến đâu? Hửm?”, “Anh ta?” Đầu óc cô mơ màng. À… Hoá ra “anh ta” trong miệng Artenza là Phương Vy Kỳ à. Cô kéo khoé miệng cười mơ hồ, ngốc nghếch: “Bọn em đi ăn vụng”, “Ăn ngon không?”.

Ăn có ngon không? Cho cô xin lỗi, giờ cả người cô mềm nhũn không thể nhớ nổi, nhưng chắc là vậy.

“Chắc là có”, tiếng người con gái mềm oặt. “Sau đó thì sao?” Giọng anh như làn gió thổi qua tai cô. Sau đó à… Giờ cô lười suy nghĩ lắm, giờ cô chỉ muốn hắt xì một cái thật to thật mạnh. Giờ cô cực kỳ khó chịu, anh không chạm vào cô nữa.

“Artenza”, tiếng gọi tên anh có chút hờn dỗi. Tay cô với tìm tay anh, dẫn dắt bàn tay ấy trở lại vị trí cũ.  Nhưng lúc trước tay anh đặt ở đâu ý nhỉ? Trên vai? Eo? Lưng? Hay là ở ngực. Hình như không phải. Cô vừa vụng về kéo tay anh chạm lung tung, trong lòng thì nôn nóng: “Artenza? Humm… Hm…”

Cô đoán là anh thừa hiểu lời mời gọi này mà. Lúc này cô vẫn đang mặc bộ lễ phục ban nãy. Đó là một chiếc váy dài chưa qua đầu gối, chất liệu co giãn.

Khi tay anh bắt đầu mân mê từ dưới làn váy đi lên, cảm giác khó chịu như được giảm bớt. Tư tưởng cô lại bắt đầu phiêu dạt, nghe tiếng anh hỏi: “Nằm trên cỏ rất thích à?”

“Ừm.” Cô hừ nhẹ, nằm trên cỏ thật là thích. Nhưng hiện tại nằm tựa trên người anh cũng thích lắm.

Tiếng nói êm dịu ấy lại rót vào tai cô: “Vậy hai người nói chuyện gì thế?”

Khoé miệng Hứa Qua nhếch lên, phun ra những từ khoá đứt đoạn như người say rượu: Mật mã Dorabella, Edward Elgar, tiểu thư Dora Penny, thư tình, một trăm từ…

Tiếng nước chảy ồ ạt trong phòng tắm như đánh thức Hứa Qua từ trong trạng thái ngơ ngẩn về thực tại. Trên chiếc ghế thư giãn chỉ còn lại một mình cô. Cái người ban nãy còn đang tình xuân ý nồng với cô giờ đang tắm rửa trong phòng tắm.

Hứa Qua uống hết cốc nước, cài lại hai chiếc cúc trên lễ phục bị anh cởi ra từ lúc nào không biết. Ừm, chắc ông Lệ đang ở trong đấy làm nốt cái sự mà anh còn chưa được bác sĩ cho phép làm ấy mà.

Phải biết rằng nhà lãnh đạo 1942 luôn là người làm việc đến nơi đến trốn. Nếu không vì cái nguyên nhân quan trọng kia thì có khi giờ họ đã…

Hứa Qua nhún vai. Vậy nên cuối cùng anh chỉ có thể tắm nước lạnh.

Hôm nay ông Lệ tắm lâu hơn mọi hôm rất lâu. Chỉ tắm thôi mà cũng gần một tiếng rồi. Xong rồi chiếc máy sấy kia có vẻ không làm anh hài lòng. Nhìn khuôn mặt âm trầm kia là biết ngay. Lệ Liệt Nông là người có thể thích ứng nhanh với hoàn cảnh, nhưng có một số thứ anh giữ sự cố chấp như cái cốc, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, hay hãng kem đánh răng đều phải luôn là cố định.

Hiện tại một trong những thứ như vậy chính là chiếc máy sấy. Tóc anh dày mà lại ướt, sức gió của máy sấy yếu quá, mà anh lại cực kỳ coi trọng hiệu suất.

“Để em sấy cho.” Cô đi đến trước mặt anh.

Lệ Liệt Nông một chút cũng không có ý giao máy sấy cho cô.

Được được, hiện tại cảm xúc của ông Lệ không ổn định.

Cô cong khoé mắt: “Có thể để bà Lệ sấy tóc cho ông Lệ chứ?”

Lời nói của cô một lần nữa lại bị coi như không khí. Làm Hứa Qua cảm giác mình giống như một cô nàng vô duyên vô dáng, bị thần hồn điên đảo vì bộ dạng mê người của anh mà nhao đến.

Chần chờ một lát, anh rũ mí mắt, trên khuôn mặt có một chút hoà hoãn.

Máy sấy chuyển sang tay cô. Artenza giờ giống như một anh con trai ngây thơ dễ bị lừa gạt. Cô sấy tóc xong, chỉnh trang lại tóc anh cho ngay ngắn. Khuôn mặt anh tuấn đẹp trai ngời ngời như thiên thần trong sử thi của Homer đi lạc nơi trần gian.

Chính vì như vậy nên lúc nào Hứa Qua cũng cảm thấy anh ở nơi rất xa, xa đến mức cô nghĩ rằng cả đời này, ước nguyện trở thành vợ anh sẽ không bao giờ là hiện thực. Mọi người biết đấy, vận khí của cô không được tốt lắm.

Nhưng hiện tại, cô thật sự đã trở thành vợ anh rồi.

Chắc nhìn cô ngốc lắm, nên bàn tay kia mới che lại đôi mắt cô, giọng anh mang chút ngại ngùng và bất đắc dĩ: “Ngốc chết đi được.”

Còn không phải tại khuôn mặt anh mê hoặc sao.

Vẫn là ở trên chiếc ghế thư giãn kia, ngoài cửa sổ, bóng đêm càng lúc càng nồng đậm. Tiếng côn trùng gọi bạn tình mỗi lúc một to giữa đêm khuya tĩnh mịch, khiến lòng người như bị k1ch thích.

Bên ngoài tiếng côn trùng râm ran, trong phòng là tiếng hít thở gấp gáp triền miên. Cùng với tiếng hít thở đan cài còn lại ánh mắt quyến luyến nhìn nhau.

“Artenza…” Dù vừa uống cả cốc nước nhưng dường như cô lại khát tiếp rồi, cổ họng vừa khô vừa rát.

Ánh mắt anh yên tĩnh, như đang chờ cô nói tiếp.

Ngược lại, lòng Hứa Qua nhảy bùm bụp: Rồi sao? Rồi sao tiếp đây? Liệu những lưu luyến, chua xót và tình yêu sẽ khiến anh cảm động chứ?

Cô mấp máy môi, si ngốc nhìn anh: “Artenza, ngày đó khi mới sinh ra, em đã nhìn thấy anh rồi.”

“Anh có tin không, ngày đó mới sinh ra em đã thấy anh rồi.” Lời này Hứa Qua nói nhiều đến mức không đếm đủ bằng đầu ngón tay. Cô nói từ lúc mở to mắt đến khi nhắm mắt đi ngủ, từ mùa xuân sang hè, từ mùa thu sang đông, từ năm này sang năm nọ. Sau dần, cô không còn nói nhiều như hồi nhỏ nữa. Bởi vì khi trưởng thành, đứa trẻ đang lớn dần sẽ tìm cho mình một niềm tin khác, giống như một người hành khất chệnh choạng đi tìm nơi đặt niềm tin của mình.

Làm gì có chuyện đứa trẻ chưa mở mắt đã có thể nhận ra mặt người.

Ở cái thôn nhỏ im ắng đó, chính vì anh luôn ở trước mặt cô, đẹp trai như vậy, đẹp đến mức cô nghĩ anh là của riêng mình. Vì thế cô liền nghĩ ra một cái cớ để giải vây cho mình, mặt dày đi theo sau lưng anh, nắm được cơ hội liền nhại đi nhại lại: “Anh có tin không, ngày đó mới sinh ra em đã thấy anh rồi.”

Cô nói nhiều đến mức thành ra cũng tin vào chính sự tưởng tượng của mình: Anh là hình ảnh đầu tiên cô thấy khi mở mắt.

Nhưng nói nhiều quá khiến người ấy khó chịu. Người ấy tin vào sức hút của trái đất, tin vào thuyết tiến hoá của loài người, tin rằng vận mệnh là thứ mỗi người tự nắm trong tay. Và người ấy không tin câu nói của cô, “ngày đó mới sinh ra em đã thấy anh rồi.”

Anh còn không biết, khi cô nói ra câu ấy, chính là khoảnh khắc cô thấy mình yêu anh nhất.

Đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ đêm.

Trong một phút, một giây này, cô 26 tuổi, anh 29 tuổi.

Họ trầm mặc. Sự trầm mặc ấy như một làn gió bị nhốt chặt trong căn buồng kín, khiến nó héo úa, không còn sức sống. Sự trầm mặc ấy đè lên không khí, khiến nó trở nên khó thở hơn bao giờ hết.

Yết hầu cả hai như bị chặn lại.

“Anh nhớ rằng em không thích mặc váy chiết eo.” Anh nhẹ nhàng nói.

Theo giọng anh, không gian yên lặng bị phá vỡ. Khi được Lệ Liệt Nông nhắc nhở, Hứa Qua mới ý thức được mình còn chưa thay bộ lễ phục.

Đúng vậy, thật lâu trước kia có một cô gái người Pháp thích mặc váy chiết eo. Vậy nên Hứa Qua cực kỳ ghét chiếc váy kiểu này.

“Em thay quần áo rồi tắm nước nóng đi.” Anh lại nói, nghe rất giống một người chồng đang săn sóc quan tâm đ ến vợ mình.

Tắm rửa xong, cô cẩn thận kéo lên góc chăn, cẩn thận nằm xuống giường, cố gắng duy chì khoảng cách 7 tấc Anh. Nghe nói, đó là khoảng cách thích hợp nhất giữa người với người, không quá gần mà cũng không quá xa.

Làm xong một loạt động tác, yên vị trên giường, Hứa Qua thở phào nhẹ nhõm, tin rằng mình đã không đánh thức người ấy. Lệ Liệt Nông có tính cảnh giác rất cao. Cô tắt đèn đầu giường, lựa chọn nằm quay lưng lại về phía anh. Giống như những buổi tối khác, ánh mắt cô rơi vào bóng đêm tối om.

Nhưng hình như cô cao hứng hơi sớm.

Sau lưng cô truyền đến tiếng gọi nhè nhẹ “Hứa Qua”. Mà cô có trả lời thế nào cũng sẽ thấy hơi xấu hổ. Vì để che đi sự xấu hổ này, Hứa Qua quay người lại, chủ động vùi đầu vào trong ngực anh, khuôn mặt cọ cọ: Anh xem, chúng ta thân mật ghê.

Nhưng cho dù là như vậy, sự ngượng ngùng không rõ ràng vẫn lan tràn trong bóng tối. Cô cảm giác được cơ thể anh cứng lại. Nếu là thân mật thì tại sao người anh lại cứng lại.

Cô cố gắng không tin vào nó, tay sờ loạn trên người anh, miệng lẩm bẩm: “Ông Lệ, khi nào ông Lệ mới có thể làm cùng bà Lệ đây, hửm?” Tiếng ‘hửm’ kia thật nũng nịu, mềm oặt.

Nhưng cơ thể kia vẫn vững vàng, trầm mặc như ngọn núi. Những gì cô tác động, sờ s0ạng anh đều không tạo ra chút biến đổi, gợn sóng nào. Hứa Qua giống như những đứa nhỏ thiếu kiên nhẫn, trêu trọc chán rồi từ bỏ.

Họ lại rơi vào trầm mặc.

Khi Hứa Qua cho rằng bọn họ sẽ cứ như vậy đến khi rơi vào giấc ngủ thì tiếng gọi “Hứa Qua” lại vang lên. Lần này nó khô cứng như cơ thể anh.

Cô gắt gao nhắm chặt mắt lại, cố gắng khiến cho tiếng thở của mình nghe đều đều như đã ngủ.

“Hứa Qua, anh không thích em nói câu nói kia.” Anh nói.

Không xong, lại bị anh bắt được rồi.

Cô mở to mắt, làm điệu bộ tức giận xoay lưng lại với anh, kéo giãn khoảng cách. Anh đưa tay kéo cô lại, khoảng cách giữa họ trở về con số 0, lưng cô dính sát vào ngực anh.

Anh chậm rãi nói: “Khi một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, cần 90 đến 120 ngày mới biết phân biệt ban ngày và ban đêm. Sau đó nó lại cần tiếp 60 ngày mới hình thành được nhận thức rõ ràng về sự khác nhau ấy. Nói như vậy, một đứa nhỏ cần 180 ngày mới có thể trở thành một người có ý thức về thời gian, cho nên…..”

Giọng anh nhẹ nhàng, “Cho nên khi em nói ’em vừa sinh ra đã nhìn thấy anh’ thì không đúng. Nó không có bất kỳ căn cứ khoa học nào cả.”

Đây chắc là sự khác biệt giữa nam và nữ? Người đàn ông nghĩ rằng yêu là phản ứng hoá học và sinh học, còn phụ nữ thì cho đó là duyên phận từ kiếp trước, là ông tơ bà nguyệt se duyên.

Nhưng Hứa Qua cũng lười phản bác.

Anh hôn lên tóc cô: “Về sau em đừng nói ra những câu ngu ngốc này nữa nhé!”

Thật ra Hứa Qua cũng thấy vậy. Cô ghét bản thân mình khi bao lâu qua nhai đi nhai lại câu nói ấy. Nhưng biết làm sao đây, những lời nói ngốc nghếch ấy như hoá vào xương cốt cô rồi.

Cô biết đó là một câu nói kém thông minh lắm chứ.

Rồi từ mái tóc cô, giọng anh bật ra câu: “Xin lỗi em.”

Cô nhắm mắt lại, lần này cô thật sự muốn ngủ rồi.

*

Lái xe đưa các bạn mình đến sân bay xong, trên đường trở về phòng, Phương Vy Kỳ nhìn thấy chỗ hòn non bộ có loé lên ánh sáng màu đỏ lập loè, theo phản chiếu từ dòng nước phun lên một màu hồng nhàn nhạt. Khi thấy rõ người đứng dựa vào hòn non bộ ấy, Phương Vy Kỳ mới nghĩ thầm, anh học sinh siêu cấp mẫu mực trong mắt các giáo viên rốt cuộc cũng bị bắt quả tang rồi.

Đương nhiên Phương Vy Kỳ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh tiến lại chỗ hòn non bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc