DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Nhìn bóng Liên Kiều rời đi rồi biến mất ở cuối con đường, Hứa Qua quay đầu lại, mở cửa căn nhà.

Cánh cửa đóng lại, cô tháo ra chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út rồi luồn nó vào dây chuyền đeo ở cổ. Trên dây chuyền trước đó đã có chiếc nhẫn đính hôn của cô và Lệ Liệt Nông.

Ừm, hiện tại trên chiếc vòng cổ có hai chiếc nhẫn.

Ở ngoài đảo băng tuyết lạnh giá, thiếu chút nữa Hứa Qua đã ném chiếc vòng cổ này xuống sông. 

Đeo vòng lên cổ, cô nhét nó giấu dưới những lớp áo.

Ngày đầu tiên của tháng 11, Hứa Qua và Lệ Liệt Nông đăng ký kết hôn ở Las Vegas. Cả quá trình chỉ mất nửa tiếng.

Sau đó, họ dùng tiền tiết kiệm cùng mua một căn hộ có diện tích không lớn không nhỏ ở Las Vegas. Chủ nhà đang trong cảnh nợ nần nên rất nóng lòng sang tên nên bọn họ cũng có chút hời trong vụ mua bán này.

Theo ý của tổng bộ 1942, để mọi thứ có thời gian chuẩn bị cho tốt, bọn họ sẽ không công khai tin tức kết hôn. Theo kế hoạch, tới mùa hè sang năm họ mới tổ chức hôn lễ chính thức.

Tối hôm qua khi về đây, Lệ Liệt Nông bắt cô phải ở lại chỗ này. Anh bảo đợi ngày mai khi phòng cô ở ký túc xá được dọn dẹp tinh tươm thì hẵng về. Còn sáng nay khi cô ngủ dậy, nửa chiếc giường còn lại vẫn trống trơn.

Cô mở cửa phòng làm việc, đống văn bản trên bàn chất cao như núi. Lệ Liệt Nông đang tựa vào một chồng giấy tờ thấp nhắm mắt. Cô lấy một cái chăn lông đắp lên người anh rồi tắt đi chiếc đèn bàn còn sáng.

Trong lúc vô tình nhìn ra cửa sổ, cô nhìn thấy bóng dáng lẻ loi đang ngồi trên bậc cầu thang, không biết đã ngồi đó bao lâu rồi.

Phụ nữ con gái thích Lệ Liệt Nông có rất nhiều, nhưng trước giờ Hứa Qua chưa gặp ai như Liên Kiều, chẳng hề dấu giếm quanh co tình cảm của mình.

“Chẳng liên quan, cho dù cô là vợ anh ấy thì đã sao. Quan trọng là tình yêu tôi dành cho anh ấy, cô sao có thể ngăn cản tình cảm của người khác chứ? Cái này chính tôi còn không kiểm soát được nữa là.”

Cô nàng Liên Kiều này có rất nhiều cách để đến gần Lệ Liệt Nông. Cô ta có thể sắp xếp những cuộc “chạm mặt” đầy trùng hợp và vô cùng hợp lý. Dù là vậy, cô ta cũng như những cô gái khác, đều dễ dàng bị Hứa Qua lừa. Hứa Qua nói gì cũng tin, thậm chí lại còn bày ra bộ dạng ngượng ngùng ngay trước mặt cô.

Không biết có phải vì vậy, Hứa Qua không thể tức giận khi nhìn Liên Kiều trang điểm xinh đẹp như thể sắp được hôn môi Lệ Liệt Nông đến nơi. Đổi lại, nếu Hứa Qua bị một người lừa như vậy, chắc chắn cô sẽ vắt óc để chửi mắng ghê gớm nhất có thể.

Người khiến cô tức giận là Lệ Liệt Nông.

Cái loại đàn ông con trai gì dễ dàng bị mắc câu như vậy. Một người mình đã quen từ nhỏ và một người mới gặp chưa được một năm mà cũng không phân biệt được.

Nghĩ vậy, Hứa Qua mở cửa, cô lấy chiếc nhẫn cưới của mình và Lệ Liệt Nông đeo lên ngón áp út, đi đến phía sau người đang ngồi kia.

Chính cái người từng thề thốt: “Chẳng liên quan, cho dù cô là vợ anh ấy thì đã sao” nhìn thấy chiếc nhẫn một phát đã chạy hốt hoảng rồi.

Quả nhiên các cô gái California không chỉ có nụ cười toả nắng, mà những lời phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp đó cũng chỉ như mô hình trưng bày.

*

Trời tối, Hứa Qua ở lại chỗ Lệ Liệt Nông đêm thứ hai. Ngài Lệ rất quan tâm mà nói mùi sơn trong phòng ký túc xá của cô vẫn chưa bay hết. Hít mùi đó vào sẽ không tốt cho sức khoẻ. Khi cô tắm xong, vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm thì bị anh bế bổng lên khiến cô giật cả mình. Trước giờ anh chưa bao giờ chủ động như vậy cả.

Anh đặt cô lên giường trước. Hứa Qua xấu hổ nằm nghiêng lưng về phía anh đứng. Trên tường phản chiếu bóng anh thật rõ ràng. Anh với tay kéo rèm che lại rồi tiến gần lại chiếc giường. Tạm dừng hai giây, anh cởi chiếc áo len dệt, rồi cởi áo sơmi và chiếc đồng hồ. Anh lại tạm ngừng, cuối cùng tiếng khoá kéo vang lên. Trên tường giờ là thân hình rắn chắc, mơ hồ cô có thể nhìn nơi nào đó đã đứng thẳng lên. 

Ở căn nhà tân hôn của họ ở Las Vegas, từ phòng ngủ đến phòng bếp với những cam rơi lăn lóc trên mặt đất có lẽ sẽ thành những hình ảnh mà cô nhớ đến mỗi dịp Giáng Sinh. 

Ký ức ấy khiến mặt Hứa Qua nóng lên. May mà hiện tại cô quay lưng lại anh và đèn ngủ ở đầu giường không quá sáng nên Hứa Qua không bị mất mặt.

Đèn ngủ được vặn gần như tắt hẳn. Không giống như mọi lần anh đều vội vàng lao vào chính diện. Lần này anh vuốt v e vai cô, rồi nhẹ nhàng kéo xuống chiếc chăn đơn dưới nách Hứa Qua. Chiếc chăn lướt từ ngực xuống eo cô, sau cùng chỉ còn tạm bợ che đi những ngón chân co quắp lại. 

Dù họ đã thân mật nhiều lần, Hứa Qua vẫn đỏ lựng từ mặt tới tai dưới ánh mắt thiêu đốt của anh. Khiến cô không thể đỡ nổi là hành động kế tiếp của Lệ Liệt Nông. 

Anh chẳng hề vội vã, lướt nhẹ ngón tay trên chân khiến cả người Hứa Qua run lên. Rồi bàn tay anh nắm lấy cổ chân cô tách ra, chen người anh vào giữa. Cô khẩn trương đến độ mười ngón tay bấu chặt ga giường. Ngón tay anh như chạm, như vuốt dần dần lên trên, khiến cô như sắp bứt rách tấm vải. Khi tay anh chạm vào vùng đất cấm, rồi châm chọc từng ngón lúc vào lúc ra, Hứa Qua cắn chặt môi không để âm thanh yếu ớt, r3n rỉ của mình thoát ra. Cô chôn sâu mặt vào bên gối. 

Cuối cùng, cô không kìm được mà ngâm một tiếng thổn thức. Như được cổ vũ, anh càng tăng tốc độ, đến khi Hứa Qua nức nở cầu xin thì anh mới nắm lấy eo cô, dễ dàng lật người phụ nữ đã mềm oặt quay lưng lại rồi hạ mình đi vào. Khi hai người kết nối khăng khít hoàn toàn, cả hai cùng phát ra âm thanh thoả mãn.

Anh và cô không ai nhúc nhích. Họ cứ dính lấy nhau như vậy trong vài giây. Cô trân trân nhìn chiếc đèn ngủ, chẳng còn sức lực quản cái tay hư hỏng của anh đang x0a nắn phía trước ngực mình. Rồi anh rút lui một nửa, bật ra tiếng cười. Khi anh lần nữa tấn công, anh còn cắn nhè nhẹ vai Hứa Qua, toét miệng cười nói rằng: “Hứa Qua, em muốn đổi giường mới to hơn không?”

Hứa Qua cũng nhoẻn miệng cười. Phải biết là chiếc giường này anh đã nằm gần mười năm rồi đó.

Từ một cậu thiếu niên đến một chàng trai trẻ, và giờ là nhà lãnh đạo Lệ Liệt Nông, trừ một số vật dụng làm việc thì toàn bộ đồ anh dùng đều đi cùng anh từ bấy tới nay. 

Thấy cô không trả lời, anh cố tình đâm vào sâu hơn: “Hứa Qua…”

“Ừm~”

“Đổi gường nhé? Mà đổi giường bây giờ chắc một tuần nữa anh không dám đi ăn cơm.”

Cô cười khúc khích.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào sau gáy cô: “Anh nghĩ là, chúng ta có thể thừa dịp đêm khuya đổi giường.” 

“Nhưng nếu chẳng may bị họ phát hiện thì chẳng phải gây chú ý hơn sao. Nói không chừng họ có thể nói chuyện này từ mùa thu qua mùa đông.” Anh tự nói tiếp, còn phía dưới vẫn chẳng mất sự tập trung.

Trời ạ, chỉ đổi một chiếc giường thôi mà nhà lãnh đạo 1942 cứ làm như làm chuyện xấu vậy. Nói thẳng ra là, họ cần một chiếc giường mới rộng và chắc hơn, tránh những tình huống ờ hớ không ai đoán trước được.

“Hay là để Kim Nguyên mua giường. Kim Nguyên mua giường không đúng cỡ xong bực tức. Chính cơ hội đó, chúng ta cũng mua chiếc giường y hệt để làm như là hai bên đổi giường.”

Người đàn ông của cô thật đáng yêu. Chỉ là đổi chiếc giường mà anh cũng phải lên chiến lược như vậy.

“Mà không, làm vậy Kim Nguyên cũng sẽ biết. Không chỉ Kim Nguyên mà cả những người dọn phòng cậu ta nữa. Kim Nguyên thì anh tin nhưng miệng những người khác thì không.” Nhà lãnh đạo 1942 bắt đầu rối rắm rồi.

Hứa Qua cười đến bả vai run run.

“Hứa Qua, em đang cười anh hả?”

“Đâu có.” Cô chối bay.

Ai đó nắn ngực cô một cái, Hứa Qua cuống quýt bặm cơn cười lại, phía dưới cũng theo đó mà siết chặt lấy anh.

Vài giây trôi qua.

“Hứa Qua…”

“Ừm~”

“Em đang nghĩ gì đấy?”

“Hở?”

Ngực cô lại bị anh nhéo. Cô rũ mắt nhìn anh. Những khoảnh khắc ấm áp như thế này của họ quá ít ỏi, khiến cô không cách nào dám tin nó là sự thật. Bởi…

“Artenza, cô nàng California bị ốm đó.” Hứa Qua thì thầm.

Nghe nói cô ta cứu hai đứa nhỏ ngã xuống nước xong liền bị cảm. Trưa nay, một thành viên 1942 đi gọi cô ta đi ăn không được, phá cửa vào thì thấy Liên Kiều đã sốt cao đến hôn mê.

Một lúc sau anh mới “Ừ” một tiếng. Hứa Qua liền bắt lấy bàn tay vẫn mân mê trước ngực cô: “Sáng qua cô ta tới tìm anh. Ngồi ở trước bậc cửa bộ dạng ngây ngốc.”

Người đang đè ở trên cô không trả lời gì.

Cô hơi cao giọng: “Em nói cho cô ta biết chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas. Em cũng cho cô ta thấy chiếc nhẫn cưới rồi.”

Anh vẫn không trả lời.

Cô bắt lấy tay anh, giận dữ cắn một cái thật sâu ở chỗ cổ tay rồi buông ra: “Đồ khốn, tại sao ở chỗ đảo băng, anh phải làm những điều đó?”

Vì sao anh phải làm những điều mà anh chưa từng làm?

Hứa Qua vẫn luôn cảm thấy phim ảnh là thứ quá xa vời với cuộc sống này. Cái gì mà một ngàn đoá hồng, tiệc sinh nhật hoành tráng, rồi người đàn ông quỳ xuống nói dưới sự chứng kiến của ngàn vì sao, anh yêu em,… Nếu những cái đó xảy ra với cô, Hứa Qua thấy sến đến ớn ngang.

Vậy mà chúng lại chẳng ớn chút nào khi Artenza làm những điều đó trước mặt cô.

Khi Lệ Liệt Nông tới hòn đảo được hai ngày, tất cả những cô nàng độc thân trong ngôi làng 103 hộ dân ấy phải thổn thức, thầm hét to trong lòng khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai anh tuấn.

Còn anh thì vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên anh nói là: “Hứa Qua, em tức giận gì anh thì có thể nói ra, tội gì phải đến nơi hẻo lánh xa xôi này.”

Dịch ra chính là: “Em có biết anh giờ rất bận không? Muốn làm nũng thì cũng phải xem tình hình chứ.”

Hứa Qua nghe anh nói xong cũng không tức lắm. Cô vẫn để Lệ Liệt Nông ngồi lên chiếc thuyền nhỏ của mình rồi từ tốn chèo về cái bến cầu gỗ: “Ngài Lệ, tôi không dám làm tốn thời gian của ngài.”

Hoàng hôn buông xuống, Lệ Liệt Nông lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Khi đó, Hứa Qua và anh chẳng nói nửa câu.

Buổi tối thứ tư khi anh tới, đêm khuya, Hứa Qua bừng tỉnh vì một âm thanh lạ.

Cô mở cửa sổ, ngoài kia là thế giới trắng xoá một mảnh cùng bầu trời xanh huyền ảo của cực quang.

Giữa không gian đẹp choáng ngợp ấy, anh đứng trước cửa sổ phòng cô chẳng biết từ bao lâu. Qua ánh đèn, cô nhìn thấy một lớp băng mỏng trên áo khoác và mũ của anh. Có lẽ vì quá lạnh nên anh mới hát. Tiếng hát ấy làm Hứa Qua tỉnh dậy.

Anh kéo chiếc cửa sổ mở rộng, kéo ngón tay cô ra, từ từ xỏ vào một chiếc nhẫn.

Giọng anh vì cái lạnh mà hơi run: “Hứa…… Hứa Qua, chúng ta…… Chúng ta kết hôn đi.”

Cô lạnh lùng nhìn anh.

“Hứa…… Hứa Qua, nếu…… Nếu em không đồng ý…. chuyện chúng mình, anh sẽ … Tối mai anh sẽ ….  vẫn ở đây giờ này.”

Ai nói ngàn đoá hồng, bữa tiệc hoành tráng hay người đàn ông quỳ gối cầu hôn, nói anh yêu em là sến, ớn, buồn nôn. Nó không hề.

Không biết có phải khi ấy cảnh tượng thiên nhiên quá đẹp khiến cô rung động hay không, Hứa Qua rơi nước mắt. Nước mắt cô rơi vào bàn tay lạnh đang xoa lấy ngón tay đeo nhẫn của cô.

Cứ như vậy, cô nhận chiếc nhẫn anh trao.

Sau này Hứa Qua mới biết cái kịch bản đó là của một ông bác có kinh nghiệm tình trường dày dặn trong làng bày cho anh. Nghe nói lúc ấy, Lệ Liệt Nông vốn EQ thấp tịt được ông bác đó mách nhỏ cho “cậu càng kiên trì, càng đáng thương càng tốt.”

Giờ phút này, họ mới chính thức thành vợ chồng được vài ngày. Có phải bây giờ, anh lại càng thấy mình nên lấy cô gái đáng yêu đến từ California làm vợ không?

Cho nên…

“Anh đang đau lòng cho cô ta phải không? Hả? Trả lời em đi.” Cô chất vấn: “Anh cảm thấy em quá phức tạp đúng không? Có người nào như anh không? Lệ Liệt Nông, chắc giờ anh vẫn nghĩ em chạy đến nơi lạnh lẽo đó là vì muốn làm mình làm mẩy với anh?”

“Không, là tự dưng lương tâm em trỗi dậy. Em nghĩ em có thể tác thành, giúp anh hạnh phúc…”

Tên khốn này, anh lại nhéo ngực cô. Không chỉ vậy, ở dưới anh tăng tốc khiến cô không thể bắt kịp. Hứa Qua nức nở, còn anh thì nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng giãy, chúng ta chưa xong mà… Cẩn thận đêm nay mình phải thay giường mới luôn.”

Nghe anh doạ, cô lập tức ngoan ngoãn.

Một lát sau.

“Dù em không nói thì anh cũng sẽ nói.”

“Gì cơ?”

“Chuyện chúng ta kết hôn, ai thông báo chẳng được.”

Cho dù cuộc nói chuyện rất mơ hồ nhưng cả anh và cô đều biết nó liên quan đến chuyện ban nãy cô gợi ra.

Cô ngoảnh đầu. Anh rút ra khỏi người cô rồi nằm xuống bên cạnh. Hứa Qua tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh. Khi cô nhắm mắt lại mơ màng ngủ, dường như cô nghe anh lẩm bẩm “em không hợp làm người tốt đâu”.

“Hứa Qua, ban nãy lúc em nói muốn tác thành cho anh, nghe nó chẳng tự nhiên chút nào. Rất gượng ép.”

Cô muốn chửi thề, nhưng buồn ngủ quá.

Ngày thứ hai cuối cùng của tháng 11, Hứa Qua đứng ở trên ban công căn phòng của mình ở ký túc xá.

Con đường trước ban công của cô có ba chiếc xe màu đen đang đỗ.

Mỗi lần có người đi xuống chiếc xe là lại đi kèm rất nhiều hành lý túi và vali lớn nhỏ. Tiểu thư nhà giàu này không giống những cô nàng khác. Vali của Liên Kiều rất nhiều mẩu giấy dán thông tin ký gửi ở nhiều sân bay, chi chít luôn. Hứa Qua biết trong số những nhãn dán đó có thông tin sân bay ở Jerusalem. Hoá ra cô nàng California này từng tới đó.

Và khác với những con cái nhà giàu khác, người thừa kế chục tỉ nhà họ Liên cũng rất có nét đẹp lao động, tự khuân vác túi và vali của mình ra xe.

Hẳn đó là điểm hấp dẫn mà Lệ Liệt Nông thấy ở Liên Kiều đi. Cô biết rằng tất cả những đứa trẻ lớn lên từ gian khó sẽ luôn khát khao được chạm vào ánh dương ấm áp.

Chiếc túi nhỏ cuối cùng được bỏ vào cốp xe, cửa sau của ô tô hạ xuống.

Cuối cùng cô nàng California cũng sắp quay về với bãi biển và mặt trời.

Hơn nửa tháng ốm đau, cô ta đã gầy đi nhiều. Cùng lúc, thời gian công tác đã hết, Liên Kiều sau khi bước ra từ văn phòng Lệ Liệt Nông đã nói với cô: “Về những điều tôi từng thể hiện và nói ra, tôi xin lỗi.”

Ba chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi. Phía trước hai chiếc xe hơi màu đen là một chiếc xe việt dã màu nâu. Chiếc xe việt dã ấy là tài sản cá nhân của Lệ Liệt Nông. Thi thoảng anh sẽ lái nó đi trong trang trại, vườn nho.

Khi cô gái California rời đi, nhà lãnh đạo 1942 đã đích thân lái xe dẫn đoàn.

Đó là yêu cầu của cô ta, như thể đó là một chuyện hiển nhiên vậy. Hứa Qua thừa biết cô ta vẫn muốn có những giây phút lãng mạn như trong phim với người mình thích.

Ba chiếc xe đi qua những lùm cây rồi biến mất ở cuối con đường.

Khi chúng gần khuất hẳn, Hứa Qua vẫy tay: “Tạm biệt, cô gái California.”

Bình luận

Truyện đang đọc