DƯƠNG THẦN

Thời tiết tháng tư tháng năm, càng ngày càng trở nên nóng bức. Và thỉnh thoảng lại có một hôm ánh nắng vô cùng gay gắt. Tuy rằng trời nắng nóng không đến mức như một cái lò nhưng vào giữa trưa mà có người phải đứng phơi mình dưới Mắt Trời thì cũng cảm thấy được toàn thân mình nóng rực, da thì như có thêm một lớp nữa.

Hồng Dịch chọn một buổi trưa có trời nắng gắt cưỡi ngựa tới một chỗ rừng núi hoang vắng không có bóng người ở vùng phụ cận Ngọc Long Sơn. Sau đó hắn xuống ngựa tìm một nơi râm mát rồi khoanh chân ngồi xuống, yên lặng trấn Thần minh tưởng, điều hồn vận lực.

Hắn đã phải rất vất vả để chọn ra một trưa có nắng gay gắt nhất để đột phá Thần hồn, đem du hồn mình xúc tích lại để có thể khu động được vật thể, một lần là đạt tới cảnh giới Khu Vật.

Chỉ khi tu vi đạt tới cảnh giới Khu Vật thì Đạo thuật mới chân chính có đất dụng võ và có thể phòng thân chứ không giống như trước kia chỉ có thể làm tổn thương Thần hồn người khác và khi mà chiến đầu thực tế chỉ có cách dùng Tà pháp mê thần chi thuật.

“ Nàng Mộ Dung Yến kia có một thân Đạo thuật cao thâm và cũng đã tới cảnh giới Hiện Hình. Mặc dù nàng giờ đang bị thương nhưng Âm thần vẫn có khả năng chạy ra người tác quái khiến người khác khó mà phòng bị được. Chờ một thời gian nữa mà thương thế của nàng trở nên tốt hơn một chút thì chỉ sợ nàng ta sẽ lại phản kháng. Ta nếu luyện thành cảnh giới Khu Vật thì bằng vào Huyết Văn Cương châm chắc cũng có khả năng chế phục nàng.”

“ Mặc dù ta không biết phải làm sao với nàng nhưng cũng muốn từ nàng moi ra được chút tin tức như chút tình huống của Thái Thượng Đạo chẳng hạn? Mẫu thân của ta là người Thái Thượng Đạo lại tên là Mộng Băng Vân. Không biết người có quan hệ gì với giáo chủ Thái Thượng Đạo Mộng Thần Cơ đây? Còn một chút tình huống tu luyện Đạo thuật nữa. Ta tu luyện Đạo thuật hiện giờ hoàn toàn là nhắm mắt đi bừa, không có một chỗ nào gọi là truyền thừa của môn phái cả nên còn có rất nhiều những nghi vấn.”

Hồng Dịch biết rằng Võ công mình tu luyện thì thôi vì hắn đã từng được Bạch Tử Nhạc chỉ điểm nhưng tu luyện Đạo thuật là hoàn toàn là tự mình mày mò. Có mấy phen trải qua sinh tử mà không phải là có Di Đà Kinh bảo vệ Thần hồn thì hắn đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Hiện giờ vất vả lắm mới nắm trong tay một đệ tử chính tông của Huyền Thiên Quán Mộ Dung Yến nên Hồng Dịch sao có thể không hỏi bóng hỏi gió tìm một chút chỗ tốt cho mình được.

“ Mặc kệ nó thế nào, nhân lúc thương thế của nàng ta chưa có những chuyển biến tốt đẹp thì ta cứ đem tu vi tiến thêm một bước rồi hẵng nói. Hết thảy đều lấy thực lực làm chủ. Ta nếu luyện tới cảnh giới Quỷ Tiên, có được thần thông như Mộng Thần Cơ thì còn sợ gì không đòi cho mẫu thân một cái công đạo chứ. Cửu Hỏa Viêm Long của Mộng Thần Cơ ngay cả Vũ Văn Thái sư còn thiêu đến mức khiến hắn phải Thi Giải. Mà Thái sư Vũ Văn Mục năm đó cũng là nhân vật uy chấn tứ phương như phụ thân mình Hồng Huyền Cơ. Cửu Viêm Hỏa Long. Cửu Viêm Hỏa Long…”

Hồng Dịch thì thào nhắc tới nhắc lui tên Đạo thật này.

Hắn biết Đạo thuật này lấy Thần hồn ngự hỏa biến hóa thành chín đầu Hỏa Long có thể làm tan vàng, làm hóa thiết. Người bị Hỏa Long vây lại thì lập tức bị thiêu đốt biến thành tro bụi.

Hỏa chính là Dương cương chi khí mà Âm Thần căn bản không có khả năng khu động. Cho dù có miễn cưỡng sử dụng nó thì cũng sẽ bị thiêu dốt làm tổn thương đến thân thể hơn nữa thương tổn đối với Thần hồn lại càng lớn.

Như cái loại Cửu Viêm Hỏa Long có thể là tan kim hóa thiết này chỉ sợ là Âm Thần bình thường vừa lại gần đã bị Dương quang chi khí luyện đến phi hôi yêu diệt càng không phải nói tới việc sử dụng nó.

Huống chi Hồng Dịch còn nghe Mộ Dung Yến nói một câu nữa rằng Cửu Viêm Hỏa Long của Mộng Thần Cơ cho dù có nhảy vào nước cũng không thể dập tắt. Nó đã từng ở ngay trên biển, tung hoành tại Hải Vực phương nam thiêu chiết rất nhiều cường hào trong đó có Hắc Sa Vương Hắc Sa Đảo cùng với đầu mục của mười tám đảo hải tặc Nam Hải Loan.

Đạo thuật cường đại như vậy đứng là đã siêu thoát thế tục thậm chí có thể coi khinh Hoàng quyền được.

Hồng Dịch cũng âm thầm kinh hãi.

Cửu Hỏa Viêm Long!

Đạo thuật không ngờ lại cường đại tới trình độ như vậy. Khó trách Thái Thượng Đạo được xưng là Thái Thượng.

Huống chi Hồng Dịch đã từng nghe Bạch Tử Nhạc nói qua giáo chủ Thái Thượng Đạo còn chưa luyện tới Dương Thần thành Thần Tiên. Vậy thì tu luyện Đạo thuật tới Dương Thần thì còn cường đại tới mức nào? Hồng Dịch cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Bất quá hiện giờ tất cả đối với Hồng Dịch hắn mới chỉ là bước khởi đầu. Tu luyện Đạo thuật thì hắn mới chỉ vừa mới nhập môn mà thôi.

Gạt bỏ tất cả những ý niệm đó ra khỏi đầu tiến vào ‘Vô lượng thọ. Vô lượng Quang, A Di Đà’ chi cảnh Hồng Dịch càm nhận thấy Thần hồn mình đã sung mãn. Thời điểm đạt tới trạng thái mọi loại tai kiếp cũng không thể khiến tinh thần dao động, hắn đột nhiện thi triển Bảo Tháp Quan Tưởng pháp.

Thoáng cái Thần hồn đã mạnh mẽ thoát xác mà ra!

Lúc này đang là chính ngọ, lúc mà ánh Mặt Trời đang là gay gắt nhất.

Thần hồn Hồng Dịch nhảy ra ngoài liền cảm giác được toàn thân tựa như có kim châm vô cùng khó chịu, đồng thời trước mắt hắn là một màu trắng mịt mờ giống như đưa thân vào trong biển lửa vậy.

- Hay lắm!

Đây là lần đầu tiên Thần hồn Hồng Dịch hoàn toàn xuất xác đưa thân du đãng giữa buổi trưa phơi mình dưới ánh Mặt Trời.

Khi du đãng ra ngoài thì toàn thân hắn lại càng thêm đau đớn giống như đang có nghìn đao róc xương lóc thịt.

“ Lăng trì là loại hình pháp tàn khóc nhất. Mà giờ sự thống khổ ta đang phải chịu hẳn cũng không kém lăng trì bao nhiêu. Gian khổ như vậy! Võ công mặc dù khó luyện nhưng so với Đạo thuật thì còn ung dung thoải mái hơn nhiều.”

Mặc dù cả người như đang có nghìn đao hành hạ nhưng Hồng Dịch cũng không về xác mà càng bay càng xa. Tới khi thiên địa trở nên mịt mờ như rơi trong biển lửa, hoàn toàn không nhìn thấy được thể xác mình nữa và cũng không cảm ứng được thể xác bản thân thì Hồng Dịch hắn mới dừng lại.

Một cỗ cảm xúc cô độc và tuyệt vọng tự nhiên sinh ra và cảm xúc đó đang càng ngày càng lớn hơn.

Trong sự thịnh nộ của biển cả mà bị rơi xuống nước thì có mặc sức giãy dụa cũng chỉ đêm đến sự tuyệt vọng đến vô cùng.

Hồng Dịch giờ đang thoát khỏi thể xác bay đi dưới Mặt Trời chói chang buổi trưa mà còn đi ra tới khi không òn cảm ứng được thân thể của mình nữa. Điều này chính là muốn cắt đứt con đường lui để về xác của bản thân để mong chân chính tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu không làm như vậy thì khó có thể cắt đứt được ý niệm mong gặp may mắn trong lòng mình.

Vốn thì tình huống như vậy sẽ rất là nguy hiểm, gần như cửu tử nhất sinh nhưng hắn đã lĩnh ngộ được tinh túy của Di Đà Kinh, lĩnh ngộ được cảnh giới trăm ngàm kiếp cũng không quên đi bản tính, Chân Như bất động và còn có khả năng tu bổ Thần hồn rất nhanh nữa.

Cảm xúc cô độc, tuyệt vọng cùng nhau xuất hiện hơn nữa dưới sự dày vò của Mặt Trời dương cương mà Thần hồn đang nhẹ nhàng lay động chỉ muốn tan ngay lập tức.

Trong lòng Hồng Dịch bất động chịu đựng mọi sự đau đớn. Vận Di Đà Kinh lên, cả người lập tức cảm nhận được rõ sự mát lạnh. Linh hồn lay động đang muốn tan ra kia đã bắt đầu ngưng tự lại. Ý niệm trong đầu kiên đinh!

Vừa cảm nhận được sự mát lạnh này, Hồng Dịch ngẩng đầu nhìn lên không trung, Ổn định, bất động rồi Quan tưởng bên trong Thần hồn mình cũng có một Mặt trời tròn tròn chói chang rồi nó thoáng cái liền bạo tán. Từng đóa từng đóa hỏa diễm rơi xuống trải rộng bên trong Thần hồn của mình.

Qua lần Quan tưởng này toàn bộ cảm giác mát lạnh đã hoàn toàn biến mất thay vào đó cảm giác nóng bức khôn cùng bỗng nhiên sinh ra.

Đây là nội quan Tâm hỏa mà bề ngoài của tâm hỏa này cũng chân chính là hỏa diễm. Nó cùng với sự nóng bỏng của Mặt trời bên ngoài đang thiêu đốt Thần hồn.

Nội hỏa, ngoại hỏa hai mặt giáp công nung luyên Thần hồn!

Tâm hỏa này phối hợp cùng với Chân hỏa của Mặt trời dương cương trong thiên địa càng khiến Thần Hồn Hồng Dịch cảm thấy khó chịu. Sự khó chịu này so với lúc trước càng mạnh hơn gấp mười lần. Mà cảm giác tuyệt vọng cũng mạnh liệt hơn gấp mười lần so với vừa nãy.

“ Dày vò như vậy thì thà chết đi để tránh phải chịu sự dày võ như thế này! Buông tha đi!”

Bị dày võ như vậy, trong lòng Hồng Dịch lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ “ Muốn chết!”, bởi vì cái cảm giác thống khổ này thật sống không bằng chết!

“ Trăm ngàn kiếp trôi qua cũng bất động bổn tâm. Vô lượng Thọ. Vô Lương Quang…”

Hồng Dịch dốc toàn bộ đem cái ý niệm muốn chết đó trấn áp. Hợp nhất Thần hồn bản thân cùng với pho Đại Phật ở chính giữa Di Đà Kinh, toàn lực cảm thụ cảnh giới Vô lương Thọ.

Thần hồn trong thế lửa đó bị dao động đang có xu hướng bị diệt vong nhưng sau khi trấn áp được mọi ý niệm không để Thần hồn tiêu tan, Hồng Dịch bỗng có cảm giác Thần hồn mình như biến thành Di Đà Đại Phật- Kim sắc Phật Đà, như vàng nguyên chất không hề sợ sự tôi luyện của lửa mà ngược lại càng luyện lại càng trở nên tinh khiết!

Bình luận

Truyện đang đọc