EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Người khác phái bên cạnh Thịnh Minh Hoài ít đến đáng thương, nhóm mấy nam sinh Chúc Ngộ An kia đều là đi đâu theo đó, trường học bên cạnh còn có nam sinh mặt búp bê thường xuyên đến tìm anh chơi.

Nghe nói là bạn từ nhỏ, quen nhau từ nhà trẻ, cảm tình không phải tốt bình thường.

Quách Gia Dịch không đánh lại anh, bộ trưởng bộ thể dục này cũng không được việc, đúng là phí một thân cơ bắp này.

Anh ấy ôm Thịnh Minh Hoài xin tha: "Hoài, Hoài quý mến, tớ sai rồi, sau cũng không dám nữa, bây giờ tớ sẽ hủy thi diệt tích ngay."

Thịnh Minh Hoài cảm thấy ghê tởm, bảo anh ấy cút ra xa chút đừng lay anh.

Bên trong Thịnh Minh Hoài áo lông cừu giống Minh Dư, nhưng màu khác nhau, lúc này bị anh ấy túm đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cổ áo lệch nghiêng, lộ ra một khoảng xương quai xanh xinh đẹp.

Lúc kéo quần áo, nhìn thấy ánh mắt quái dị của nữ sinh vừa rời khỏi chỗ Minh Dư.

Lúc ấy anh không để ý, sau đó anh đi rót nước sôi uống giải men say, phát giác có hai nữ sinh đánh giá anh, mới bắt đầu cảm thấy kỳ quái.

"Vì sao các cô ấy nhìn tớ như vậy?" Thịnh Minh Hoài hỏi Chúc Ngộ An.

Tuy đêm nay anh là vai chính, cũng đã quen bị nữ sinh nhìn, nhưng trước nay chưa từng kỳ quái như vậy.

Khi các cô ấy khe khẽ nói nhỏ, Chúc Ngộ An nghe được vài câu: "Phụt, cái này cậu phải hỏi em gái tốt của cậu."

Thịnh Minh Hoài: “?”

"Em ấy nói cậu không thích con gái, thích con trai." Chúc Ngộ An nhìn quanh bốn phía, nhịn cười: "Tuy là lời đồn, nhưng mức độ đáng tin này vẫn là rất cao."

“…”

Sau khi Minh Dư ăn xong đi tìm Thịnh Minh Hoài, nhưng phát hiện không thấy người đâu, sau khi hỏi Chúc Ngộ An mới biết anh lên lầu nghỉ ngơi.

Đại học còn bận rộn hơn cấp ba, chỉ là mài giũa hạng mục làm cho lòng người lao lực quá độ, Thịnh Minh Hoài thức đêm liên tục một tuần.

Vừa mới uống chút rượu, thể xác và tinh thần thả lỏng lại cảm thấy hơi mệt.

Hiệu quả cách âm của căn biệt thự này cũng không phải rất tốt, lên lầu hai vẫn có thể nghe thấy bộ trưởng bộ thể dục kêu gào, Quách Gia Dịch đang chơi

game, âm thanh truyền ra ngoài, trộn lẫn với âm thanh những người khác đang xem bóng, hỗn độn chói tai.

Sau khi Thịnh Minh Hoài tắm rửa xong thì nằm trên giường, cái ót hơi nặng, nhưng nghe thấy những tiếng vang này đó vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được.

Sau đó có người mở cửa đi vào, bóng dáng bò lên trên giường, cô ghé vào mép giường sờ trán, mũi, môi của anh, rồi về đến đôi mắt, sau đó bị anh dùng tay bắt được.

“Chớ có sờ, rất ngứa.” "Anh không ngủ à?"

"Ừm, không ngủ được." Anh mở to mắt: "Chỉ lên nằm một lát."

Minh Dư hỏi anh: "Vậy nằm thoải mái không? Anh vừa uống bao nhiêu rượu? Không được gạt em, lúc anh hôn em là em phát hiện rồi."

Vừa rồi khi Chúc Ngộ An đi ra ngoài hút thuốc, nói với anh có bất ngờ, trong chốc lát Mịn Dư liền xuất hiện ở trước mặt, vô cùng nhiệt tình ôm lấy anh.

Thịnh Minh Hoài có chút không biết làm sao, tức giận cô đến muốn như vậy, lại vui mừng vì cô đã đến.

Lúc hôn cô dùng lực hơn trước đó, môi lưỡi quét vào, cô cũng nếm được mùi mạch nha trong miệng anh.

Sau khi trao đổi nước bọt cô cũng chưa kịp chất vấn, anh liếm hôn cắn một cái trên khoé môi cô: "Em đến muộn."

Hiện tại cô còn cảm thấy đau.

Thịnh Minh Hoài xoa bóp làn da sau cổ cô như trêu mèo con, lại xoa vành tai cô, sau khi nghe thấy câu nói đó mới vuốt ve cánh môi cô.

Anh nói chỉ uống một chai, sau đó trả lời vấn đề thứ nhất của cô: “Em tiến vào nằm chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Biệt thự đơn lập không có máy sưởi, chỉ lắp điều hoà, lúc anh đi lên mới mở, độ ấm trong phòng còn chưa quá đủ, ẩn ẩn còn chút lạnh lẽo thổi từ cửa sổ vào.

Cho nên Minh Dư cũng không ngượng ngùng, sau khi xốc chăn lên thì chui vào trong lồng ngực của anh.

Giống với sự tưởng tượng hôm gọi điện thoại.

Cái ôm của anh vừa to vừa ấm, có thể hoàn toàn bọc lấy cô.

"Thịnh Minh Hoài, em đột nhiên thay đổi chủ ý, hình như ngủ với anh cũng rất thoải mái." Cô ngửa đầu, dùng cằm cọ cọ gương mặt của anh: "Sau này em sẽ ngủ cùng anh."

Thịnh Minh Hoài cười, sau đó nhấc chân chặn chân cô lại: "Vậy buổi tối em đừng đá chăn, anh sợ bị cảm."

"Dễ nói."

Trước Minh Dư từng nhìn thấy một bức ảnh, về tư thế nam sinh ôm bạn gái từ sau lưng ngủ, nội tâm của nữ sinh hoạt động không khác gì một quái thú nhỏ bị người ôm trong lòng bàn tay.

Vì vậy cô trở mình, để Thịnh Minh Hoài ôm cô từ sau lưng, loại tư thế ngủ này quả nhiên kéo đầy cảm giáv an toàn.

Cô rất nhanh đã tìm được tư thế ngủ thoải mái, thành thành thật thật bất động.

Chỉ là điều hoà mở đã lâu, nhiệt độ không khí dần dần bò lên, áo lông cừu lại nửa cao cổ, cô bắt đầu cảm thấy hơi nóng.

"Nóng sao?" Cô còn chưa mở miệng, người phía sau đã động, tay Thịnh Minh Hoài đặt trên eo cô, cằm nhẹ nhàng đặt trên hõm vai cô: "Nóng thì cởi ra."

Hơi thở ấm áp của anh phả vào sau tai, rất ngứa, cô xoay người lại nói không cần.

Cái mông tròn trịa đĩnh kiều lại cọ đến một vật cứng.

Nóng như một miếng sắt, không biết anh cứng lên từ khi nào.

Thịnh Minh Hoài buộc chặt tay đặt ngang trên eo cô, túm vào trong lồng ngực một chút, cho đến khi lưng cô hoàn toàn dán lên ngực anh.

Tay anh đã chui vào áo lông cừu, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, vuốt ve làn da của cô.

“Cởi ra đi, chút nữa lại nóng toát mồ hôi.”

Cô không từ chối, anh cởi quần áo cho cô, cô bị ngón tay anh chạm vào rùng mình. Nhất thời phân tâm, phát hiện nội y cũng lỏng theo.

Thịnh Minh Hoài đã nắm lấy thứ no đủ trước ngực, lòng bàn tay đã áp ra dấu vết, anh dán vào da cổ của cô hôn lấy: "Cục cưng, anh cũng nóng quá, giúp anh cởi ra."

Anh lật cô qua, tóc ngắn bị gối ép đến hỗn độn, vành tai hồng hồng, mắt đen ướt át, đang nhìn cô chằm chằm.

Minh Dư đỏ mặt duỗi tay cởi quần áo trên người cho anh, anh lại chơi xấu, không để cô cởi hẳn hoi.

Đầu tiên là hôn mắt tình, cái mũi, gương mặt, cuối cùng cũng hôn lấy hai cánh môi.

Anh đột nhiên đè cô dưới thân, hai tay đều bị anh giữ lại ấn vào trong gối, cổ bị anh hôn ướt nóng, hai đùi đóng vào, lại bị anh đẩy ra, chỉ có thể kẹp ở sườn eo của anh.

“Ưm hừ… Nóng quá.” Cô rên rỉ ra tiếng, đôi mắt như là có thêm một tầng sương mù, ướt dầm dề.

Anh cong người lên, vừa cởi quần áo vừa hôn cô chăn bị biến thành một cái bao lớn.

Khí lạnh thổi vào, xua tan tình ý, lại trở nên oi bức theo động tác cúi người áp xuống của anh.

Trên người trơn bóng, rõ ràng đã không cảm thấy nóng, nhưng nhiệt độ cơ thể rất cao, nụ hôn rơi xuống cũng nóng đến kinh người, cô giống như muốn hoà tan ở trong lồng ngực anh.

“Làm sao thế?” Anh ghé vào trên người cô hôn.

Lúc này bọn họ thân mật khăng khít, kín kẽ dán vào nhau, dương v*t nóng bỏng đè trên bụng nhỏ của cô, núm v* của cô cũng sớm đã đứng thẳng dưới sự âu yếm của anh, xúc cảm ở trên ngực anh rất rõ ràng.

Thịnh Minh Hoài cúi đầu, hôn lấy nó, sau đó ngậm vào trong miệng liếm, lại cười hỏi cô một lần: "Nếu mệt thì không làm, nhưng anh muốn hôn em, hôn toàn thân. Em muốn không?"

Minh Dư không phải người hay ngượng, vừa rồi anh xoa xoa phía dưới của cô, phát hiện ướt đến rối tinh rối mù.

"Nhưng em còn chưa tắm rửa, ngồi máy bay cả ngày, hôi chết rồi."

Thịnh Minh Hoài đã bắt đầu thực thi hành động, bắt lấy mu bàn tay của cô hôn lên, sau đó liếm vào lòng bàn tay, cô ngứa đến mức muốn rút tay về, rồi lại cảm thấy vô cùng khoái cảm, thậm chí không tứ giác mà vươn ngón tay cho anh ngậm rồi mút vào.

Cô thoải mái rên rỉ, Thịnh Minh Hoài hôn dọc theo cánh tay, tìm được môi cô thì cắn xuống: "Không hôi, rất thơm, nhưng nếu em cảm thấy hôi, cũng là cục cưng thúi của anh."

Đây là lời nói xấu hổ của cô lần trước trở về sau lần đi du lịch tốt nghiệp muốn ôm anh ở trên cầu thang.

Lúc này bị anh nhắc đến, cô hơi bực: "Sao thế, nhắc chuyện cũ à?"

Động tác đẩy người của cô không rõ ràng, mềm như bông lại càng làm người khác thích, Thịnh Minh Hoài hôn má cô: "Vậy thì dậy nào, ôm em đi tắm rửa trước."

Sau khi tắm xong nhiệt khí bốc hơi, trên người lạnh hơn, anh áp người xuống đệm giường một lần nữa, đắp chăn kín mít.

Vừa rồi ở phòng tắm anh đã hôn toàn thân cô, sau khi lên giường lại hôn một lần nữa, rõ ràng chưa bắt đầu làm gì nữa, cô đã bị hôn đến mức cả người nhũn ra.

Xoa bóp, giống như xương cốt đều mềm ra.

“Thoải mái không?” Anh hỏi ở bên tai, cô che mặt ở gối, rầu rĩ mà ừ một tiếng. "Miệng đã hôn đến tê rần rồi." Anh cảm thấy mỹ mãn mà cười.

Nếu còn không thoải mái, vậy anh sẽ không phải Thịnh Minh Hoài. Anh luôn có cách có thể hầu hạ cô thoải mái dễ chịu.

"Trứng ngốc, em thoải mái, anh còn khó chịu." Thịnh Minh Hoài dùng hàm răng cọ vành tai của cô, đồ vật cứng đờ vẫn luôn cọ ở kẽ mông cô, chất nhầy phun ra quyện lại với nhau.

Thịnh Minh Hoài nói: “Để anh đi vào nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc