ÉP YÊU 100 NGÀY (MẠNH MẼ YÊU NHAU 100 NGÀY)

Huống chi cô thật sự không phải là Lương Đậu Khấu, vốn không có tư cách sinh con của hắn.

Cô uống thuốc như vậy là không muốn mang thai con của hắn sao?

Theo lời giải thích của Tần Chỉ Ái, trong lồng ngực Cố Dư Sinh liền nổi lên một đám lửa: “Sao em…”

Hắn muốn nói là: “Sao em biết anh không muốn có con?”

Nhưng hắn mới nói được hai chữ đã đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn biết tại sao cô lại nói như vậy rồi.

Đã từng, lần đầu tiên sau khi hắn ở với cô, hắn đã từng bắt quản gia phải nhìn thấy cô uống thuốc mới được.

Hắn thừa nhận lúc đó hắn không nghĩ muốn cô mang thai đứa con của mình, không muốn có liên hệ gì với cô, hắn ngủ với cô đã là một sai lầm rồi, làm sao còn có thể cho phép cô mang thai đứa con của hắn?

Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không ngờ tới thì ra chỉ một câu nói lúc đó của hắn đến bây giờ, cô vẫn uống thuốc.

Vì vậy, người lúc này không có tư cách để tức giận, chính là hắn, không phải sao?

Đây chẳng phải là kết quả của hạt mầm mà gieo xuống sao? Bây giờ có khó nuốt đến mức nào, hắn cũng phải nuốt xuống.

Giây trước hắn còn bốc hỏa, giây sau hắn đã vì sự hổ thẹn và hối hận làm cho không nói nên lời rồi.

Hắn không hề uống viên thuốc nào, nhưng sao giờ phút này trong cổ họng của hắn giống như có một viên thuốc vậy, cực kỳ cay đắng.

Hắn nhìn Tần Chỉ Ái một hồi lâu, mới miễng cưỡng mở miệng: “Em…”

Sau khi mở miệng hắn mới phát hiện âm thanh của mình có chút khàn, hắn dùng sức nuốt nước bọt, hắn giọng vài lần, mới nói: “…Vậy là do thuốc này khiến em buồn nôn?”

Lúc hắn vừa nhìn chằm chằm lọ thuốc, đã nhìn thấy trên lọ thuốc có ghi tác dụng phụ: buồn nôn, đau bụng.

Đại khái là vì uống thuốc tránh thai lâu dài, chứ lúc vừa mới bắt đầu, cô chỉ có chút dấu hiệu buồn nôn, cũng không nghĩ đến bây giờ lại ói nhiều như vậy.

Chuyện tình cảm của hắn và cô càng phát triển, hầu như mỗi ngày cô đều phải uống, sau đó tác dụng phụ của thuốc càng ngày càng mạnh.

Đến nay không chỉ là buồn nôn, hay nôn mà trong bụng cô cũng cảm thấy đau.

Có điều Tần Chỉ Ái không nói cho Cố Dư Sinh biết, chỉ khi hắn hỏi, cô mới rũ mi mắt xuống, “Ừ” một tiếng coi như có thể trả lời câu hỏi của hắn.

Khẳng định “Ừ” như vậy, như một thanh đao sắc bén đâm vào lồng ngực của Cố Dư Sinh, khiến trong lòng hắn nổi lên một cơn đau sắc bén.

Đau lòng chèn ép hầu như khiến chức năng ngôn ngữ của hắn không còn hoạt động bình thường được nữa, cuối cùng hắn liền mở nắp lọ thuốc, đổ tất cả những viên thuốc còn lại vào bồn cầu, tàn nhẫn giật nước, sau đó ném lọ không vào thùng rác.

Hắn tức giận cái gì chứ? Hắn tức giận thật sự, thật sự tức giận chính bản thân mình.

Đến khi thuốc bị giật nước cuốn đi sạch sẽ, Cố Dư Sinh ms kéo tay Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà vệ sinh.

Hắn ôm cô tới giường, còn chưa đóng cửa phòng, đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Tiểu Vương: “Cố tổng, hội nghị còn mười phút nữa là phải bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát.

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy âm thanh của Tiểu Vương, cẩn thận đắp chăn cho Tần Chỉ Ái, đi xuống lầu, một lát sau lại bưng một chén nước ấm lên.

Bình luận

Truyện đang đọc