ÉP YÊU 100 NGÀY (MẠNH MẼ YÊU NHAU 100 NGÀY)

Ồ? Sao lại là một Lương Đậu Khấu nữa?

Không phải cô ấy ở dưới siêu thị sao?

Sự nghi ngờ còn đang hình thành trong não của Tưởng Tiêm Tiêm, cô bỗng nhiên nhận ra Lương Đậu Khấu này chính là người cô đã nhìn thấy trên thẩm mĩ viện.

Từ trong siêu thị đến lúc cô lên đây đứng đợi anh hai cũng chỉ mới có năm phút, sao cô ta lại có thể thay một bộ đồ khác chỉ trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi?

Xe được anh của Tưởng Tiêm Tiêm khởi động, từ từ đi về phía trước, Tưởng Tiêm Tiêm đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe.”

Tưởng Dật bị dọa một cái, tàn nhẫn đạp mạnh thắng xe, còn chưa quay đầu mắng được Tưởng Tiêm Tiêm câu nào đã thấy cô hạ kính xe, ló đầu ra nhìn chiếc xe đang đậu phía sau xe mình.

Lương Đậu Khấu đi bên cạnh Chu Tịnh, hai người họ không nói gì với nhau, một trước một sau đi rất nhanh về phía một chiếc Audi màu đỏ.

Chu Tịnh mở cửa, Lương Đậu Khấu khom người chuẩn bị ngồi vào xe, Tưởng Tiêm Tiêm lại đưa tay ra kéo tay của Tưởng Dật, chỉ vào kính chiếu hậu, mở miệng nói: “Anh hai, anh nhìn xem đây có phải là chị Khấu không a?”

Lương Đậu Khấu cứ đeo mắt kính và khẩu trang như vậy, che chắn kín mít, nhưng là người một nhà, Tưởng Dật nhìn một cái là có thể nhận ra được: “Đương nhiên là Tiểu Khấu rồi… Em không nhận ra sao?”

Tưởng Tiêm Tiêm không nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc Audi màu đỏ kia, cô lại nghe thấy Tưởng Dật nói: “Có phải lại muốn cùng Tiểu Khấu gây sự không? Đều là người một nhà, em…”

“Anh hai, lái xe đi!” Tưởng Tiêm Tiêm quay đầu nở nụ cười, cắt ngang lải nhải của Tưởng Dật.

Tưởng Dật ngậm miệng lại, đạp ga lần nữa, lái xe ra đường lớn.

Lúc sắp về đến Tưởng gia, Tưởng Tiêm Tiêm nhớ tới chính sự, liền nói: “Anh hai, cho em mượn điện thoại của anh một chút.”

“Mượn điện thoại làm gì?” Tưởng Dật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, quẹo vào tiểu khu.

“Anh đừng quan tâm, em mượn dùng một chút, có việc quan trọng mà.” Tưởng Tiêm Tiêm kéo kéo cánh tay Tưởng Dật, nhỏ nhỏ giọng nũng nịu.

Tưởng Dật rất yêu thương em gái, cũng không để cô cầu xin lâu như vậy, liền đồng ý: “Được rồi được rồi, nè!” Nói xong liền móc điện thoại ra đưa cho Tưởng Tiêm Tiêm.

“Cảm ơn anh hai.” Tưởng Tiêm Tiêm dẻo mồm khen Tưởng Dật hai câu, liền không chờ được nữa, mở khóa màn hình, đi vào WeChat.

Trong WeChat của Tưởng Dật toàn là bạn bè của hắn là chủ yếu, cô lục một hồi, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Ngô Hạo.

Ngô Hạo là người lúc còn học cấp ba là bạn của anh hai cô, là người cô đã hấp tấp dính lấy không buông.

Hình như hắn và cô đã bảy tám năm không liên lạc rồi ha.

Không biết hắn và Hứa Ôn Noãn có chia tay chưa…

Tưởng Tiêm Tiêm nghĩ, lại hiếu kỳ không biết Ngô Hạo bây giờ trông thế nào, liền bấm vào avatar của Ngô Hạo, vào trang chủ của hắn.

Còn chưa nhìn thấy nội dung, đã nhìn thấy trong album ảnh của hắn có một tấm hình hắn và Hứa Ôn Noãn hôn môi.

Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn còn ở bên nhau?

Tưởng Tiêm Tiêm khẽ mím môi, liền mở vài bức ảnh ra xem, có hai tấm ảnh Ngô Hạo đánh golf.

Hắn còn đẹp trai hơn trong ký ức của cô rất nhiều, cao hơn nhiều, cũng có sức hấp dẫn hơn.

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn bức ảnh đã thấy tim đập nhanh hơn rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc