GIẢ VỜ KẾT HÔN - KHUYỂN THĂNG

Lần này đến Hàng Châu, ngoài trợ lý Rachel giúp đặt vé máy bay thì Thường Trạch không nói một lời nào với ai.

Suốt cả buổi chiều, Thường Trạch ngồi trên ghế sô pha trong khách sạn, mắt dán chặt vào điện thoại. Hồi lâu sau, hắn mới mở giao diện trò chuyện WeChat với Nhậm Vĩnh Hiên, gửi tin nhắn cho anh.

【Thường Trạch】: Tôi đã xem livestream của ông.

【Lão Hiên】: Ồ, vậy sao?

【Thường Trạch】: Momo cũng đi Hàng Châu cùng ông à?

【Lão Hiên】: Ừm…

【Thường Trạch】: Dạo này hai người thân nhau lắm nhỉ.

【Lão Hiên】: Ông muốn nói gì????

【Thường Trạch】: Tôi hỏi ông một chuyện, nếu là anh em thì ông phải trả lời thật lòng đấy nhá.

Sau khi gõ dòng đó, Thường Trạch dừng lại vài giây rồi mới quyết tâm bấm gửi

【Thường Trạch】: Ông đã ngủ với em ấy chưa?

Bên kia hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…”

Sau khoảng hai, ba giây, Nhậm Vĩnh Hiên trả lời hắn bằng một loạt dấu chấm hỏi.

【Thường Trạch】: Rốt cuộc là có hay không?

Lần này Nhậm Vĩnh Hiên không trả lời nữa, thay vào đó anh call voice với Thường Trạch. Vừa kết nối, Thường Trạch đã nghe thấy giọng điệu đầy tức giận từ phía bên kia.

“Ê… Đầu óc ông có vấn đề đấy à?”

“Sao tôi lại có vấn đề?” Thường Trạch bị anh nói vậy cũng không chịu thua, đáp trả một cách hùng hồn: “Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”

“Má nó, ông tưởng tôi gặp ai cũng muốn làm tình à? Chẳng phải trước đó đã nói với ông rồi sao, tôi và Momo liên lạc với nhau chỉ vì livestream thôi.”

“Lần này ông đến Hàng Châu họp mà? Họp thì cứ nghiêm túc mà họp, sao lại dẫn em ấy theo nữa?”

“Tôi làm thế là để chuẩn bị cho hiệu ứng chương trình du lịch sau này thôi.”

Hiệu ứng chương trình cái con khỉ! Thường Trạch thực sự muốn đấm cho anh một cái.

“Ông chỉ cần nói cho tôi, ông đã với em  ấy chưa? Đãhay chưa?”

“Chưa!” Nhậm Vĩnh Hiên suýt nữa bị tên này làm tức hộc máu, cuối cùng ném lại một câu “Đồ ngốc mắt mù cấp mười!” rồi dập máy.

Thường Trạch không hiểu Nhậm Vĩnh Hiên nói câu cuối có ý gì, nhưng vì đã có được câu trả lời mình muốn, những chuyện khác đối với hắn cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn mở album ảnh, tìm vài bức ảnh chụp Tây Hồ và tháp Lôi Phong rồi đăng lên vòng bạn bè của tài khoản công việc, như thể sợ người khác không biết mình đang ở Hàng Châu, trước khi đăng còn cẩn thận gắn định vị.

Bức ảnh vừa được đăng lên không bao lâu đã nhận được một đống like từ bạn bè trong giới. Thường Trạch mở danh sách, lập tức đã tìm ra Momo-chan từ hơn trăm lượt thích kia. Mắt nhìn tinh tường thế này sao lại bị nói là mù cấp mười cơ chứ?!

Thường Trạch cực kỳ vui vẻ, còn cố ý chụp lại màn hình lượt like, sau khi thoát khỏi vòng bạn bè, Momo lại chủ động nhắn tin cho hắn

【Momo-chan】: Anh cũng đang ở Hàng Châu sao?

【Ngài Xương】: Ừm, dạo này có mấy cuộc họp kinh doanh được tổ chức ở đây, tôi đã đến được gần một tuần rồi.

Thực ra Thường Trạch chỉ đang bốc phét, hắn vừa hạ cánh xuống sáng nay.

【Momo-chan】: Có vẻ anh rất bận nhỉ.

【Ngài Xương】: Hầu như đã xong rồi, còn em thì sao? Dạo này đi chơi ở đâu vậy?

【Momo-chan】: Trước đó em cùng Anh Hiên đi thăm một vài điểm du lịch nổi tiếng, hôm nay anh ấy phải họp nên chỉ có em ở trong khách sạn.

【Ngài Xương】: Vậy sao.

【Ngài Xương】: Vậy có thể hẹn em ra ngoài gặp mặt được không?

Thường Trạch theo bản năng gõ câu cuối cùng, nhưng ngay khi vừa gửi đi, hắn cảm thấy có vẻ hơi thiếu sót.

Mới đây thôi chính mình còn khuyên người ta đừng dễ dàng đồng ý ra ngoài với người lạ, quay đi quay lại chính mình đã mời người ta gặp mặt, liệu có phù hợp không?

Tin nhắn đã gửi đi rồi, có lẽ Momo cũng đã đọc, để sửa chữa sai lầm vừa rồi, Thường Trạch nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Nếu em không muốn thì cũng không cần gượng ép, không sao đâu.”

【Momo-chan】: Gặp mặt được mà.

【Momo-chan】: Khi nào đây?

Thường Trạch không ngờ đối phương lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của hắn đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nếu có thể, hắn thực sự muốn gặp ngay lập tức, nhưng rõ ràng là quá vội vàng, cần phải chuẩn bị một chút để buổi gặp mặt có cảm giác nghi thức.

【Ngài Xương】: Chiều mai em có rảnh không?

【Momo-chan】: Vậy chiều mai nhé ^_^

【Momo-chan】: Anh muốn em ăn mặc như khi lên sóng hay là trang phục hàng ngày của em?

Thường Trạch chưa bao giờ hiểu được sự khác biệt giữa hai điều đó, chưa kịp nghĩ gì đã trả lời ngay: Em mặc như bình thường đi.

【Momo-chan】: Em ngoài đời với trên mạng khác nhau một chút đấy, nếu anh không nhận ra em thì sao?

【Ngài Xương】: Không thể không nhận ra được, em xinh đẹp thế cơ mà.

【Momo-chan】: 【 Ngọn nến】

【Ngài Xương】: Ngày mai em mặc đồ gì? Để anh chú ý chút.

Ngay sau đó, Momo gửi cho hắn một bức ảnh áo thun Pikachu.

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, để chắc chắn không bị lạc nhau, hai người cũng đã trao đổi số điện thoại.

Tối đó, Thường Trạch gọi điện cho Lưu Kha.

“Corgi, có chuyện muốn hỏi ông, hẹn hò với con gái thì đi đâu là phù hợp?”

Lưu Kha nghĩ một chút: “Đi shopping, xem phim rồi tìm một nhà hàng hiện đại để ăn uống là được.”

Đây là lần đầu tiên Thường Trạch hỏi anh về việc hẹn hò với bạn nữ, Lưu Kha không kìm được sự tò mò: “Ông hẹn ai thế?”

Thường Trạch ậm ừ: “Chỉ là một người bạn bình thường thôi.”

“Hẹn hò với con gái thì lão Hiên có kinh nghiệm hơn, mỗi lần cậu ta làm chương trình livestream đều mời các khách mời nữ khác nhau, chắc chắn cậu ấy có nhiều kinh nghiệm trong việc giao tiếp với phụ nữ nhất.”

Thường Trạch cười nhạo, còn lâu hắn mới thèm hỏi cái tên phản bội đó.

Lưu Kha thiện ý khuyên nhủ: “Đến lúc đó ông đừng để bản tính keo kiệt của mình lộ ra mà khiến cô ấy sợ hãi bỏ chạy nhé! Hào phóng một chút, đến cả xe hơn triệu tệ ông còn mua, mấy đồng hẹn hò kia cũng không phải là vấn đề gì lớn đúng chứ? Dù sao đi nữa, đến lúc đó cứ thoải mái mua sắm cho đối phương là được rồi.”

Thường Trạch không nói gì, hắn vừa nghe vừa ghi chép vào ghi chú điện thoại… Bí kíp hẹn hò: Nhớ hào phóng, mua mua mua.

“Vậy mặc gì thì hợp lý nhỉ?”

“Không cần quá trịnh trọng, cứ như bình thường là được, mà ông thường mặc gì?”

“Áo vest.”

“Thế thì quá nghiêm túc rồi, tìm một bộ đồ thường ngày đi, trước khi ra ngoài nhớ dùng nước súc miệng để làm sạch miệng, còn có, nếu có thể thì tốt nhất là chuẩn bị một món quà nhỏ để tặng cho cô ấy, lúc đó chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”

Thường Trạch gật đầu, giống như một học sinh chăm chỉ, ghi lại từng chi tiết mà bạn thân nhắc nhở.

“Ở gần cao ốc Vũ Lâm có một quán tôm nướng dầu ngon lắm, chút nữa chúng ta đi ăn nhé?” Trưa hôm sau, khi thức dậy, Nhậm Vĩnh Hiên định rủ Khương Thành đi ăn.

“Anh Hiên, chuyện là… hôm nay em có hẹn rồi.”

“Ồ? Em có bạn ở Hàng Châu sao?”

“Anh ấy không phải là người Hàng Châu, chỉ tình cờ công tác ở đây vài ngày thôi.”

“Là bạn trên mạng hay bạn ngoài đời?” Nhậm Vĩnh Hiên thuận miệng hỏi một câu.

Khương Thành ngại ngùng nói với anh: “Là người đứng đầu bảng xếp hạng của em.”

Nhậm Vĩnh Hiên không hỏi thêm gì, chỉ nói với cậu: “Được rồi, vậy em nhớ chú ý chút, có gì thì gọi anh ngay.”

Mặc dù nói là gặp mặt bạn bè bình thường, nhưng Khương Thành vẫn không kìm được sự háo hức.

Trước khi ra ngoài, Khương Thành cố ý sửa lại lông mày, để mình trông tươm tất hơn. Dạo này cậu bị nóng trong, đúng lúc quan trọng lại nổi một cái mụn dưới cằm, phiền phức quá nên phải dùng kem che khuyết điểm để che đi.

Chuẩn bị xong xuôi, cậu đứng trước gương soi đi soi lại nhiều lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mang theo tâm trạng vừa phấn khích vừa thấp thỏm, cậu rời khỏi khách sạn.

Để chiều lòng Momo, Thường Trạch chọn một quán cà phê mèo gần khách sạn mà đối phương đang ở. Nghe Lưu Kha nói, hầu hết các cô gái đều thích những con vật nhỏ đáng yêu, nếu hắn nhớ không nhầm, trước đây Momo từng nói trong livestream rằng mình thích mèo và chó.

Để đảm bảo đúng giờ, Thường Trạch cố ý ra ngoài sớm một tiếng. Nhưng đúng là kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, tài xế đến đón hắn là người mới, đi lạc đường mất hơn nửa giờ, trên đường đi lại còn đi sai đường, tìm mãi vẫn không đến nơi, Thường Trạch tức đến mức suýt cãi nhau với người ta.

Thời gian hẹn đã qua lâu rồi, có lẽ thấy Thường Trạch chưa xuất hiện, Momo gửi tin nhắn hỏi.

【Momo-chan】: Em đến rồi, anh đang ở đâu?

【Ngài Xương】: Xin lỗi, tài xế là người mới, đi lạc đường rồi.

【Momo-chan】: Không cần vội, em có thể đợi mà.

【Momo-chan】: Nhưng em mới phát hiện ra quán cà phê mèo đó đã đóng cửa rồi…

【Ngài Xương】: Hay là mình đổi chỗ khác?

【Momo-chan】: Không sao đâu, anh đến rồi tính.

【Momo-chan】: À phải rồi, hôm nay anh mặc gì?

【Ngài Xương】: Áo sơ mi xám, quần đen.

【Ngài Xương】: Anh nghĩ mình sắp đến nơi rồi, tài xế này ngốc quá, đi theo chỉ dẫn mà vẫn không tìm ra đường…

【Ngài Xương】: Haiz

Khương Thành phì cười, nghĩ đi nghĩ lại, dù sao gặp nhau cũng là chuyện sớm muộn, gặp trước cũng chẳng sao.

【Momo-chan】: Hay là mình gọi video đi, em xem thử anh đang ở đâu.

Rất nhanh, bên kia có phản hồi mới.

【Ngài Xương】: Được.

Đối phương chủ động gửi lời mời gọi video.

Khương Thành hồi hộp ấn chấp nhận, cậu cảm thấy lòng bàn tay mình lúc này đang đổ mồ hôi.

Kết nối xong, màn hình hơi lag, dừng lại ở một điểm rất mờ, Khương Thành không nhìn ra đó là gì.

“Alo? Anh có nghe thấy không?”

Cuộc gọi bị lag, lúc đầu đối phương không trả lời, khoảng nửa phút sau mới đáp lại: “Alo?”

Khương Thành khựng lại một chút, giọng nói này nghe rất quen.

Cuối cùng màn hình cũng hết lag, Khương Thành giơ điện thoại lên, để camera quay mặt mình, đồng thời người đối diện cũng lộ mặt.

Khương Thành đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về ngoại hình của Ngài Xương, cho đến hôm nay, thời điểm con Gà kia xuất hiên trong màn hình, cậu cảm thấy sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy. Bộp… Điện thoại trong tay rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc