GIÁC NGỘ



"Dẫn Linh Diệp có độc!" Vân Tuân Vũ nói.

Độc tính này cực mạnh, dù người có tu vi cao đến đâu cũng không thể nào tránh khỏi bị trúng độc khi tiếp xúc với Dẫn Linh Diệp.

Quan sát tình trạng của Trịnh Trúc, có lẽ một phần cũng do thể chất của y quá bài xích với thuộc tính của Dẫn Linh Diệp, dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Vô Ly đỡ Trịnh Trúc ngồi xuống, Ý Hiên liền phối hợp truyền linh lực vào nội thể của y kiểm tra một chút.

Lục phủ ngũ tạng và mạch tượng tạm thời chưa bị ảnh hưởng quá xấu, nhưng tay phải của Trịnh Trúc đã một mảng xanh tím mơ hồ.

"Tạm thời chưa ảnh hưởng xấu đến tính mạng!"

Ý Hiên rút tay ra, mặt liệt đứng lên nói.


"Ảnh hưởng đến tính mạng?" Mộc Du Tử và Liễu Hi Hiên đồng thanh hoảng hốt kinh nghi.

Vân Ngạo Phong rũ mắt, cảm thấy hơi chút chột dạ, dù sao thì cũng vì hắn mà Trịnh Trúc mới gặp nguy hiểm.

"Là do ta liên lụy huynh ấy!" Vân Ngạo Phong ngữ điệu tự trách.

"Không do đệ, là do thể chất của Trịnh sư huynh ảnh hưởng!" Vân Tuân Vũ nói, tuy nói vậy cũng đúng, nhưng tất cả mọi người đi đến Yêu Thú xâm lâm này đều là vì lo cho Vân Ngạo Phong, vậy giờ hắn lại làm liên lụy họ, bảo hắn không có tự tôn sao?!

"Đệ..."

Bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên một thanh âm máy móc quen thuộc: [Tít tít, hệ thống đang trong quá trình khởi động lại, hệ thống đang trong quá trình khởi động lại, tít tít.]

Vân Ngạo Phong im lặng không lên tiếng nữa, thay vào đó là âm thầm chờ đợi hệ thống hồi phục.

Một lát sau...

[Tinh tinh! Hệ thống đã khởi động thành công, hoan nghênh ký chủ tiến vào không gian hệ thống, bây giờ ký chủ có thể đặt nghi vấn của mình.]

Vân Ngạo Phong có chút vui mừng, hắn đang rất cần hệ thống đây.

"Hệ thống, ngươi mau xem xem tình trạng của Trịnh sư huynh là như thế nào a? Có cách gì giải được độc của Dẫn Linh Diệp không?"

Vân Ngạo Phong vừa mở miệng liền nói một lèo, như sợ hãi Trịnh Trúc gặp chuyện. Nhưng hiện tại trong lòng hắn thật sự rất lo lắng, thật ra Hàn Độc của hắn không giải cũng không sao, đợi sau này tu vi của hắn cao rồi có thể tự ép nó xuống, chỉ tiếc là bây giờ tu vi của hắn còn quá thấp, đến bảo vệ bản thân cũng không làm được, lại còn kéo thêm phiền phức cho người khác, tránh không khỏi có chút tự trách.

[Tình trạng này của hắn hình như trúng độc chưa nặng lắm, nhưng vì bị thể chất ảnh hưởng nên độc tính sẽ di chuyển nhanh hơn, bây giờ muốn cứu người thì còn có hai cách, một là lấy độc trị độc, nhưng cách này rất nguy hiểm, tỉ lệ thành công không đến bốn phần trăm, hai là ký chủ sẽ giúp hắn ta giải độc...]


Vân Ngạo Phong nghe đến liền giật mình, hắn? Hắn thì có thể giải được độc này sao? Còn chưa kể đến tu vi của hắn mới là Linh Giả cảnh sơ kỳ, luyện đan thì không thể, linh lực lại quá yếu, vậy bảo hắn cứu bằng cách nào?

"Hệ thống, ngươi có nhầm không, tu vi của ta, linh lực của ta a, ngươi nói xem ta phải cứu Trịnh sư huynh như thế nào? Ngươi cũng không phải không biết ta chính là phế vật mà?"

[Ký chủ đừng kích động, ký chủ có điều không biết, thể chất của Trịnh sư huynh là Chí Dương Chi Thể, tuy nói Dẫn Linh Diệp thích ấm áp, nhưng đó cũng chỉ là một nửa, ký chủ chắc cũng thấy trên ngọn của nó có màu đỏ, mà chỗ đó vừa có độc lại ưa thích lạnh, vì vậy Trịnh sư huynh mới bị kịch độc đối kháng mà trúng phải độc tính nặng như vậy].

Vân Ngạo Phong trầm tư suy nghĩ, lát sau mới bừng tỉnh, vẻ mặt hiểu rõ vui mừng nói: "Ta hiểu rồi, có phải ý của ngươi là dùng khí âm thuần phục độc tính và độc khí trong cơ thể Trịnh sư huynh, sau đó chờ thời cơ ép nó xuống?"

Hệ thống nói: [Đúng vậy, nhưng linh lực của ký chủ chưa đủ, phải nhờ người khác truyền linh lực vào cho ngài thì mới có thể áp chế độc khí xuống].

Vân Ngạo Phong vui vẻ: "Được, cái này chắc không thành vấn đề!"

Hắn triệt để bỏ qua cách thứ nhất là lấy độc trị độc, bây giờ chỉ cần cứu được Trịnh Trúc là hắn sẽ không cảm thấy áy náy rồi.

Quăng hệ thống sang một bên, Vân Ngạo Phong hai mắt hào quang oánh động, giống như vừa tìm được một thứ vừa quý vừa hiếm vừa... lắm.

"Các huynh tránh ra để ta thử xem sao."

Sau khi lời này vừa ra khỏi miệng hắn, tất cả ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt không muốn tin tưởng, chỉ có Vân Tuân Vũ và Ý Hiên là bất động thanh sắc.

Vân Tuân Vũ liếc thấy biểu cảm xiêu vẹo của họ, trong lòng liền khó chịu, nhíu mày nói: "Ta tin Tiểu Phong."

Ừ, Tiểu Phong có ý kiến gì y cũng không phản đối.

Ba người kia nhìn rồi lại nhìn,sau đó lại ngẩn ngơ nói: "Ờ ờ, đệ.... đệ đừng hạ độc Trịnh sư huynh nha!"


Cũng không thể trách họ tại sao lại có thái độ như vậy, còn nhớ một năm trước hắn từng điều chế một loại thuốc, lúc đó linh lực quá yếu nên hắn chỉ có thể chế bằng tay, sau khi điều chế xong còn bắt Mộc Du Tử về thử thuốc, kết quả là làn da trắng hồng mịn màng của Mộc Du Tử biến thành da cóc sần sùi, không những thế còn phồng lên rất khó coi.

Còn có một lần thuốc đã chế xong, mọi người trong Hàn Trúc viện sau khi biết hắn chế thuốc thì đã không biết trốn vào góc nào, nhưng xui thay, Vô Ly bị hắn tìm thấy.

Hắn nở một nụ cười gian manh, sau đó người chạy người đuổi, hắn còn không quên la thêm mấy câu dọa nạt: "Nhị ca, huynh đừng chạy, đứng lại đi mà...!

Còn Vô Ly xấu số thì... nước mắt chảy ngược: "Tiểu Phong, đệ đừng đuổi theo ta, u u, làn da mềm mịn của ta, aaaa....."

Ba người Vân Tuân Vũ, Ý Hiên và Mộc Du Tử thì....

Ừm, Vân Tuân Vũ thì trốn trong phòng không dám ló mặt ra ngoài.

Ý Hiên thì một đường nhảy lên cây Lan Tùng to đùng trước cửa viện.

Mộc Du Tử thì chắc do hoảng loạn quá nên liền nhảy xuống hồ nước trước cửa viện. Cây Lan Tùng lại mọc ngay bên hồ, thế là Ý Hiên được chứng kiến một cảnh tượng tự mình hại mình của Mộc Du Tử, so với bị đem làm vật thử thuốc còn thê thảm hơn.

Bây giờ nhớ lại, có chút không thể tiêu hóa được, mặc dù không phải thử thuốc hay gì gì đó. Nhưng với tu vi của Vân Ngạo Phong thì vẫn... có một chút gọi là...không an toàn...






Bình luận

Truyện đang đọc