GIÀNH LẠI THANH XUÂN ĐÃ MẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hải Anh tiếp tục (làm bộ) bận rộn tới mức chân không chạm đất. Cô chỉ thoáng qua bệnh viện rồi trở về công ti hoặc về nhà với con, đa số thời gian Đức ở với Hộ Sĩ cô thuê cho hoặc lén lút thậm thụt - dưới sự cho phép của mẹ chồng - với Ngọc Hà. Bọn họ hâm nóng tình cảm thế nào cô không quan tâm, chung quy lại mục đích chính của Ngọc Hà lúc này cũng chỉ là bòn tiền mà thôi. Ai bảo vòng thi thứ tư đang vào giai đoạn nước rút làm gì chứ? Nhưng bòn tiền hắn sao được khi Đức đang nằm im trên giường bệnh, đã thế còn bị mấy người ở khu ngoại ô giục tiền liên tục nữa chứ.
Thế nên cô ta chỉ còn cách chuyển đối tượng sang mẹ Đức. Song mẹ Đức tuy thích cô ta nhưng vẫn là người phụ nữ sắc sảo có tiếng. Bà ta có thể mua đồ đạc, quần áo.. cho cô ta nhưng tuyệt nhiên đừng mơ lấy được tiền đầu tư kinh doanh gì đó.


Bốn ngày trong vòng thi thứ tư yên bình qua đi, Hải Anh nhìn mọi sự, vui vẻ nhận ra có lẽ mọi thứ đã sắp tới hồi kết được rồi.


"Sao giờ cô mới tới?" Cậu nhân viên phục vụ yêu thích cosplay ngày nào đã trở về đúng dáng vẻ của mình. Cậu ta đập bàn một cái, cau mày tức tối như thể đã phải chờ Hải Anh thiên trường địa cửu. Cũng may chỗ này đã đóng cửa sau khi Hải Anh bước vào không lâu, nếu không.. aizzz, thôi nghỉ đi, cô không muốn tưởng tượng nữa. "Có biết mọi chuyện cao trào lắm rồi không? Vụ này Drama đủ làm tôi hít bổ phổi, vượt qua được mọi loại virut kể cả Cô rô na!"


"Gì vậy?" Hải Anh khuấy ly ca fe của mình, chập chạp xoa dịu "Bình tĩnh chút đi!"


"Hay lắm nha!" Cậu ta đưa ra một vài tấm hình và mở luôn cả điện thoại máy tính cho Hải Anh xem. Một bức ảnh chụp lại khung cảnh khu nhà trọ của Ngọc Hà hiện lên, thời điểm ghi rõ trong góc: 0h ngày x.
"Nửa đêm mấy hôm trước nơi này bị người ta phong tỏa, ngay sau khi camera-man rời đi liền có người tới chặn các chốt, khóa chặt một mình Ngọc Hà ở đó! Cô đoán xem, một mình cô ta ở với nhiều đàn ông vậy thì có thể xảy ra chuyện gì? Điều này không phải cô làm đấy chứ?"


"Làm gì?" Hải Anh liên hệ ngay tới mấy vết đỏ mờ ám trên cổ Ngọc Hà khi trước. Có thể thấy rõ đêm hôm đó mãnh liệt tới đâu, dấu vết tràn lan khiến cô ta phải dùng phấn phủ che đi nhưng vẫn không hết được.
Chuyện này không phải do Hải Anh làm, cô không bao giờ đối phó bằng cách đem thân thể người khác ra để hủy hoại như vậy cả. Nhưng nếu không phải cô thì Ngọc Hà còn đắc tội với ai để bị người ta dàn cảnh chơi khăm tàn nhẫn đến thế? Hay là ngoài Đức Ngọc Hà còn lén yêu đương với đại ca xã hội đen nào đó và hôm ấy cô ta bị người ta chặn đường "lâm hạnh"?
Ha ha, cái kịch bản này cũng quá cẩu huyết rồi, kiếp trước cô ta chính chuyên với mỗi Đức nên chắc giờ cũng chỉ có mỗi hắn thôi. Khả năng cao là Ngọc Hà đắc tội ai rồi, giờ bị người ta chỉnh phát thảm!
"Nhiệm vụ của cậu không phải điều tra à? Giờ còn hỏi ngược lại tôi? Nghĩ mình đang dẫn chương trình chắc?"


"Thôi đi, chẳng biết đùa gì hết!" Cậu ta phẩy tay, hậm hực "Đây này, tôi còn lấy được cả cái này nữa! Là giấy tờ xét nghiệm bệnh truyền nhiễm các loại và cả phiếu thanh toán tiểu phẫu vá màng trinh!"


"..."


"Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi.. À, dựa trên kinh nghiệm làm thám tử nhiều năm của tôi, tôi nghĩ.." Cậu ta chuyên nghiệp phân tích "Cô ta bị thí sinh trong cuộc thi hãm hại, khả năng cao là bị ghen tị dẫn tới trả đũa. Người ta xx cô ta một đêm, sau đó vứt cô ta lại phòng mục đích để cô ta không đến được cuộc thi ngày hôm sau, cũng hủy hoại luôn sự trong sạch của cô ta.."


"Nào ngờ người này như gián đập mãi không chết, hôm sau cô ta vẫn đến dự thi, thậm chí còn bình tĩnh đi làm xét nghiệm, vá lại màng trinh, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, leo lên cái cây lớn là chồng cô!"


"Mới 18 tuổi đã chín chắn thế bảo sao cô không dám đối đầu trực tiếp với cô ta. Ha ha, nhưng tôi nghĩ cả rồi, việc xấu cô ta làm cũng nhiều lắm, không thoát khỏi lưới trời đâu!"


Hải Anh không đáp lời.
Nếu không thoát khỏi lưới trời thì kiếp trước cô ta gặp quả báo lúc nào? Mãi tới tận khi Hải Anh chết rồi cũng không thấy cô ta thương tổn chút nào. Chả lẽ vì khi đó cô ta không sao nên ông trời sửa sai bằng cách để cô quay trở lại sống một cuộc sống mới không thê thảm như trước?
Hải Anh chỉ cười nhạt, nhưng dù là thế thì có còn hơn không. Một cơ hội sửa lại toàn bộ cuộc đời, cũng có thể xem kẻ tử địch kiếp trước của mình sống ra sao nếu mất đi hết mọi sự giúp đỡ của mình. Hải Anh luôn mong chờ tương lai, nó nhất định sẽ tốt gấp ngàn vạn lần trước đây..


"Người kia tôi đã điều tra sơ rồi, anh ta không có gì khả nghi cả.." Cậu ta tiếp lời "Hoa sớm nở nên chóng tàn, ngày xưa anh ta cũng giỏi lắm nhưng tai nạn nên hỏng chân. Ở với bố và mẹ ghẻ nên cuộc sống không tốt, luôn bị trói buộc. Ở quê có quan hệ khá tốt với Ngọc Hà, bọn họ còn cùng nhau học tập các loại.. Nghe người trong làng nói trước còn có tin đồn bọn họ sẽ cưới nhau nhưng ai ngờ Ngọc Hà lên thành phố rồi không hề quay lại."


"Hiện tại anh ta đã ra nước ngoài theo đường dây của Khánh rồi, gặp bác sĩ tốt nhất để làm trị liệu chân." Cậu ta tỏ ra mờ ám, nheo mắt đánh giá "Với năng lực của vị bác sĩ này thì có lẽ chuyện điều trị không hề khó. Nhưng phải mất nhiều thời gian lắm, 5, 10 năm chứ chả ít đâu!"


"Tôi hiểu rồi!" Hải Anh nghe xong những thông tin cậu ta thu thập được, hài lòng gật đầu "Cậu cứ tiếp tục làm việc, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ liên hệ sau!"


"Đã rõ thưa quý khách!"


*


Vòng thi thứ tư kết thúc, lại có thêm vài ba thí sinh nữa rơi rụng. Ngọc Hà vẫn còn ở nên Hải Anh tiếp tục đợi, thêm một vài hôm nữa, những biến số ập đến hẳn sẽ khiến sự kiện này trở nên HOT lắm đây.
Hiện tại Hải Anh đang ngồi trong văn phòng công ti, tất bật xử lý những công văn, giấy tờ, tài liệu liên quan. Nhân sự của công ti đã có những sự thay đổi nhất định kể từ khi Hải Anh tới. Mấy cô nhân viên lễ tân thấy cô năng đến công ti liền tỏ ra muốn thân cận lấy lòng như thể với Ngọc Hà. Nhưng đâu có dễ thế, loại người lật lọng hai mặt này để ở cạnh sẽ khiến không khí ô nhiễm nặng đó. Hải Anh loại bằng sạch, cài vào bên lễ tân những sinh viên cũ của mình. Vừa có học thức lại ngoan ngoãn hiền lành, quan trọng nhất là họ thân thuộc với cô nữa chứ. Mấy chỗ râu ria điều chuyển người Đức không chú ý nhưng những điểm quan trọng mà thay đổi sẽ khiến nơi này biến động rất nhiều. Hải Anh từ từ làm, từng bước làm, dần dần chỉ trong vài ba ngày đã lọc được một lượt máu độc. Những "công thần" trong thời đại của Đức lúc này cũng chỉ là bù nhìn, tuy vẫn giữ chức cao như giám đốc này, trưởng phòng nọ nhưng chung quy lại không có thực quyền. Họ muốn đứng lên chống đối Hải Anh? Đâu có điên, thứ nhất là cô nắm nhiều bằng chứng trong tay lắm nha, thứ hai là ai làm chủ, ai cho tiền phục tùng người ấy. Làm kinh doanh chứ có phải làm quan trong thời phong kiến đâu mà cứng ngắc trung thành?
Vậy là chỉ trong thời gian ngắn Đức bận yêu đương và nằm viện, Hải Anh đã chuẩn bị xong cả một cơ ngơi cho mình rồi.


"Hi, xin chào!" Khánh tựa như âm hồn bất tán, Hải Anh vừa bước chân xuống cổng trường liền gặp anh ta ngay. Bình thường việc này anh ta đều giao cho tài xế hoặc nhờ Hải Anh đón giùm cơ mà, hôm nay lại rảnh vậy? "Lâu quá không gặp!"


"Vâng, chào anh!" Lâu quá? Mới có bao nhiêu tiếng chứ? Đúng là giỏi làm màu! "Tôi phải vào trong đón con, anh đi trước hoặc tránh đường giùm!"


"Chúng ta cùng đi đi!" Khánh bước xuống khỏi xe, vì cổng trường có hạn nên hai người phải gửi xe trước rồi đi bộ vào đó. Hoặc nếu nhờ trước thì cô sẽ ôm bé ra tận ngoài cổng, bố mẹ chỉ việc mở cửa xe đón bé về.
Hải Anh thường gửi xe rồi tự đi bộ vào đón con, khi ấy cô sẽ có thêm một khoảng thời gian ở bên nó, trò chuyện thân mật hoặc nghe nó kể về những điều thú vị ở trường. Hẳn nhiên Khánh biết thói quen này của cô, cũng biết luôn giờ cô đón con nên đã chờ sẵn ở đây rồi.
"Tôi có thứ này muốn cho cô xem!"

Bình luận

Truyện đang đọc