GIÁO BÁ CÓ THUẬT ĐỌC TÂM

03

Thẩm Châu một chút cũng không giống đang nói đùa.

Kéo tôi tới trước một chiếc Rolls Royce, cậu ta mở cửa định ném tôi vào.

Tôi cố gắng khơi dậy sự đồng cảm của cậu ta.

Tôi xúc động hét lên: "Đại ca, đại ca, không có não thì làm sao em sống được?"

Buộc mình phải khóc.

Trong tiểu thuyết nam chính bá đạo thích lấy thận và giác mạc, nữ chính cũng không ch/ế/t được.

Nhưng cái này thì khác.

Anh gi/ế/t ch/ế/t cơ hội sống của tôi từ trong trứng nước.

Nghe vậy, Thẩm Châu cười nói: "Không có vấn đề gì, tôi sẽ noi gương mấy người kia, lấy não người khác ra lắp vào cho cậu."

Ừm? Tên này bị thần kinh à.

Bệnh viện nào cho cậu làm chuyện này chứ.

“Vào đi.” Đang lúc tôi thất thần thì đột nhiên bị anh đẩy vào trong xe.

"Không, anh zai ơi, bình tĩnh..." Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại.

Tôi sợ đến mức muốn gọi cảnh sát.

Tôi sờ túi mãi.

Trống rỗng.

Ối! Để quên ở kia rồi.

Thẩm Châu không quan tâm đến tiếng khóc và tiếng sói tru của tôi trên đường đi, thậm chí cậu ta còn đeo tai nghe coi như không nghe thấy gì.

Cuối cùng nó đã bị tôi lấy ra.

"Nếu cậu cảm thấy phiền hãy để cho tôi xuống xe đi, đồ khốn", tôi hét vào tai cậu ta, nhưng nó có vẻ đã có tác dụng.

Xe dừng bên vệ đường, cậu ta liền tháo dây an toàn, đè tôi xuống băng ghế sau.

Hai tay bị trói không cử động được.

“Đây không phải là nơi không người, cậu muốn làm gì?” Tôi bị cảm giác áp bức của anh làm cho giật mình.

Hắn nhất thời không nói gì.

Đứa trẻ này chắc chắn có 250 pound nổi loạn.*

*chỗ này tớ không hiểu lắm

Thẩm Châu nhéo một bên mặt của tôi, giọng điệu trêu chọc nói: “Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo à, sao bây giờ lại nhát gan rồi?”

Cíu tôiii! Gần quá rồi đấy.

Cậu ta định hôn tôi sao?

“Thôi đi, nếu không tôi sẽ làm cậu khóc và gọi tôi là anh đấy.” Thẩm Châu ghé sát vào tai tôi, giọng khàn khàn.

Các học giả có thể bị giết, nhưng không bị làm nhục.

Bây giờ anh đã nói như vậy.

Tôi đành nhẫn nhịn: “Xin cậu đấy, tôi không có nhiều thịt, ăn không ngon đâu.”

“Thỏa mãn cơn đói của tôi là được rồi, cậu cho tôi ăn được không?” Thẩm Châu nói xong liền chuẩn bị làm.

Không thể làm như vậy trên xe đâu.

“Tôi không muốn, cậu đi tìm hoa khôi của trường đi mà.” Cô ấy trắng trẻo xinh đẹp, lại thích Thẩm Châu, cô ấy là ứng cử viên hoàn hảo.

Ngay khi anh định đứng dậy, tóc tôi vướng vào cúc áo hắn.

Cậu ta luống cuống cố gỡ tóc ra.

Nhưng tôi vô tình va phải cằm cậu ta.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Thẩm Châu, tôi ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Anh ta đột nhiên cúi đầu xuống.

Hả……

Mềm mềm lành lạnh.

Ngoài ra còn có miếng thạch sao.

Tai anh đỏ bừng, sau đó đẩy tôi ra, anh sờ môi: “Đây không phải là thạch.”

Hả? Anh chàng này đã hack vào hệ thống não bộ của tôi à?

Chỉnh lại quần áo xong, anh lái xe với giọng nghèn nghẹn, hai má dần đỏ bừng.

Một cái gì đó dường như phồng lên.

“Anh nóng lắm à?” Tôi nhích lại gần anh và thận trọng hỏi.

Nghe vậy, quả táo Adam của Thẩm Châu chuyển động, thanh âm trở nên khàn khàn: “Câm miệng, không muốn khóc lóc van xin thì đừng nói chuyện.”

Tôi lập tức bịt miệng lại.

Sức chịu đựng tốt thật.

04

May mà cậu ta không coi tôi là bình cứu hoả.

Xe chạy đến bệnh viện não nổi tiếng trong thành phố.

Anh đến ghế sau gọn gàng khéo léo kéo tôi: “Xuống xe đi, bình cứu hỏa nhỏ”.

Có gì đó không đúng.

"Trước khi chết, tôi có lời muốn nói."

"Nói."

"Đại ca, tôi không biết có nên nói hay không, nhưng mà cậu như con giun đũa trong bụng tôi vậy."

Thẩm Châu trầm thấp cười, kéo tay tôi đi về phía bệnh viện.

Lợi dụng lượng người đông đúc, tôi mở miệng và hét lên: "Cứu với! Có những kẻ xấu buôn bán nội tạng ở đây."

Anh bạn à.

Cậu còn non và xanh lắm.

Người qua đường đi qua đều nhìn vào đây, rất nhanh có người tốt lên tiếng thay tôi: “Chàng trai trẻ đẹp trai, sao cậu lại làm chuyện xấu như vậy hả?”

"Mau buông cô gái ra."

“Nếu không tôi gọi cảnh sát đấy."

Đôi môi mỏng của Thẩm Châu mím chặt, giống như dã thú sắp nổi điên.

Không phải cậu ta định đánh người đó chứ?

Kết quả cậu ta một tay giữ sau đầu tôi, trầm giọng nói: “Vừa rồi tôi dọa cậu nhỉ, nhưng nếu bây giờ cậu không giải thích cho rõ ràng, đêm nay tôi thật sự sẽ để cậu làm bình cứu hỏa.”

Hơi thở nóng bỏng kia như thiêu đốt phả vào tai tôi.

Cứ như có hàng trăm con kiến đang đi qua đi lại.

"Cậu nói thật không?"

"Đương nhiên."

Những người qua đường có ý tốt đang chỉ chỉ trỏ trỏ, một chú định gọi cảnh sát người đó đã lấy điện thoại di động của mình ra.

Tôi kịp thời ngăn lại: “Chú, không cần đâu, anh rể đùa con ý mà.”

Thẩm Châu quay đầu sang nhìn, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Tôi nháy mắt cậu anh ta, đó chỉ là một biện pháp tạm thời, không cần quan tâm đến những chi tiết này.

"Thật sự không sao à? Đừng sợ, cô bé."

"Không cần đâu ạ, cám ơn chú, xin lỗi đã làm mất thời gian của mọi người."

Khi đám đông giải tán, Thẩm Châu khoanh tay híp mắt nhìn tôi.

Trông giống kẻ gian quá.

"Đại ca ơi, bây giờ tôi đi được chưa?"

"Đến cũng đến rồi, gặp bác sĩ rồi nói tiếp, em gái nhé."

Tôi là người, còn cậu chắc chắn là ch/ó.

Khi đến khoa thần kinh ở tầng hai, anh mở cửa và đi thẳng vào.

"Chúng ta còn chưa đăng ký, làm sao có thể gặp bác sĩ?"

"Yên tâm đi, tôi không ngốc như cậu, trước khi đến tôi đã hẹn trước rồi."

Tên nhóc này, cậu đã có âm mưu với bộ não của tôi từ lâu rồi phải không.

Vị bác sĩ trẻ tuổi tuấn tú đẩy cặp kính gọng vàng nói với Thẩm Châu: "Làm sao vậy? Não có vấn đề gì sao?"

"Không, gần đây tôi nghe thấy tiếng cô ấy mắng tôi, nhưng cô ấy lại không hề mở miệng." Trùm trường chỉ vào tôi, người đang bị bao vây bởi một vòng tròn.

Làm sao có thể được.

Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc.

Khi đi trẻ, lúc về già; cậu có sao không đấy*.

*少小离家老大回 là câu thơ trích trong Hồi Hương Ngẫu Thư của Hạ Tri Chương. Dịch thơ là: Khi đi trẻ, lúc về già.

没事就多吃溜溜梅 là tiếng lóng, ý là mày có sao ko đấy. Về sau thì cụm này để mắng ng khác là đồ ng.u/ ng.ốc.

Tôi đã cho cậu ta một màn trình diễn sống động, sự khác biệt trên khuôn mặt và suy nghĩ bên trong.

Thẩm Châu nhìn bác sĩ đẹp trai phàn nàn: "Anh, nghe này, người phụ nữ này lại mắng em."

Ô đoán đúng rồi này.

Tôi giả vờ bị doạ sợ, lau nước mắt một cách ngây thơ và đáng thương.

Anh trai của cậu ta đảo mắt nhìn chúng tôi, lại sờ cằm, trầm ngâm nói: "Vấn đề của em xác thực có chút nghiêm trọng."

“Trong tình huống này, cậu ấy không phải nên nhập viện để theo dõi sao?” Tôi tiếp tục bịa đặt, cố gắng hạ gục kẻ thù bằng một chiêu.

Anh đẹp trai ơi mau nhốt tên này lại đi.

Đừng để cậu ta làm tổn thương mọi người ở khắp mọi nơi.

Thẩm Châu sắc mặt âm trầm.

Một lúc sau, anh ấy cười với tôi và nói: “Tôi sợ sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”

Bác sĩ đẹp trai xoay xoay cây bút bi, dựa lưng vào ghế: "Có phải là do cậu bắt nạt người ta nên áy náy trong lòng mới bảo cô ấy mắng cậu hả?"

Đúng vậy, tích nhiều công đức hơn đi.

Phải nói rằng, anh trai Thẩm Duệ của cậu ta đẹp trai hơn cậu ta rất nhiều.

Có cảm giác rất nhẹ nhàng.

Thẩm Châu đột nhiên đến gần tôi, nhìn thẳng vào tôi: “Đừng có mơ tưởng nữa, anh tôi có người anh ấy thích rồi.”

Mẹ kiếp, sao có cảm giác như bị coi thường vậy.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Thẩm Duệ nhướng mày hỏi: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”

“Cô ấy đối với anh có suy nghĩ không đâu vào đâu, vì tương lai của chị dâu, em nhất định phải chặt bỏ hoa đào xung quanh anh.” Trùm trường bá đạo nói một cách chính đáng.

“Thật sao?” Thẩm Duệ ngừng xoay bút, cười hỏi tôi.

“Em không, không, làm sao có chuyện đó chứ.” Tôi áy náy cúi đầu, thanh âm càng lúc càng nhỏ nói.

Anh ấy không có tiếp tục hỏi nữa, ánh mắt nhìn đến tay trái của Thẩm Châu.

Cầm lấy bút chỉ vào hắn: "Em như này là vì muốn khoe ra cánh tay to mà phá hỏng quần áo của mình à?"

Ô mai ca.

Tôi rất cố gắng để không phát ra tiếng cười của mình.

Thẩm Châu liếc tôi một cái, thản nhiên nói: “Bị chó cắn.”

Này? Lịch sự tí đi được không?

Con chó nói rằng nó không muốn nhận lỗi và ném một cục phân vào bạn.

“Con nào cắn được em vậy, anh rất tò mò đấy.” Thẩm Duệ nhếch khóe miệng.

Đúng là anh em ruột.

Lời nói toàn là d/a/o.

“Cút cút cút, thật là không thể nói chuyện được.” Thẩm Châu nói xong liền muốn kéo tôi đi.

"Nhưng bệnh của cậu..."

Đừng từ bỏ việc điều trị, cậu nhóc.

Chủ yếu là tôi chưa có thông tin liên lạc của bác sĩ đẹp trai.

Cứ vậy mà đi à, cuộc gặp này đáng quý lắm đó.

Thẩm Châu đảo mắt một cách khó hiểu nói với tôi: "Tên lang băm đó không thể chữa khỏi bệnh của tôi."

"Còn nữa, vứt cái suy nghĩ của cậu đi."

Cậu ta kéo tôi đi mà không quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn không quên giơ tay vẫy chào tạm biệt Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cười ấm áp như gió xuân: “Cô gái nhỏ, đừng nghe hắn bôi xấu thanh danh của anh, ca ca là diêu thủ hồi xuân* đó.”

*妙手回春: ý khen ngợi bác sĩ tài giỏi, chữa được bách bệnh.

Cíu tôii! Người này đẹp trai quá.

Anh ấy thực sự là gu đàn ông mà bạn thân nhất của tôi thích.

Mắt tôi sáng lên, tôi gật đầu như cái mõ.

Tên trùm trường lại bước nhanh hơn, trên đường đi mặt mày tối sầm, trầm mặc không nói.

Ai lại gây sự với tên này nữa vậy.

Đi xuống tầng dưới bệnh viện.

Cổ tay tôi bị cậu ta nắm lấy: “Thiếu gia đây dáng người so với anh ta còn tốt hơn, cậu đừng thích anh tôi có được không?”

Khóe mắt anh hơi đỏ, giọng điệu đầy bất bình.

Cậu ta đang nói vớ vẩn về cái gì vậy.

Tôi thăm dò hỏi: “Cậu uống nhiều rượu quá đấy à…”

Tôi chưa kịp nói xong thì cậu ta đã cúi người xuống, hơi thở trở nên gấp gáp.

Tên này định đánh lén à.

“Mẹ kiếp, cậu tuổi ch/ó à?” Thẩm Châu cảm thấy đau, lau môi chảy máu.

Cậu lại đoán đúng rồi.

Khi tôi gặp nạn, tôi là một con chó ngao Tây Tạng biết cắn người đấy.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chúng ta không gặp lại.” Sau đó đẩy cậu ta ra, tôi bước đi mà không quay đầu lại. 

Bình luận

Truyện đang đọc