GỌI TÔI LÀ CHỊ ĐƯỢC KHÔNG

Editor: Táo đỏ phố núi

Lại hít một hơi khí lạnh, trong đầu hiện lên hình ảnh đi chụp hình dán, anh phô trương như vậy cũng là vì muốn truyền tải mật mã như vậy?

Tấm thứ nhất, anh đưa bàn tay ra, năm ngón tay xòe ra đặt lên trên mặt của tôi, khiến cho mặt của tôi không lộ ra được. Tấm thứ hai, tai của anh dài như tai thỏ thì thôi đi, lại còn dùng ngón tay để khua tay múa chân ở trên đầu của tôi. Táo đỏ le^e quyy do^nn. Tấm thứ ba, mặt của tôi bị anh dùng nắm đấm làm cho biến hình...

Nếu quả thật anh muốn truyền tải mật mã này vào đây, vậy thì Vũ Thần tại sao anh lại lựa chọn buông tay?

Nhịn sự nghẹn ngào, tôi rón rén đi vào phòng khách ra, trước khi Minh Chí và Giang Linh tỉnh lại, tôi rời đi.

Tôi thua.

Không biết có phải là do bị kích thích quá nghiêm trọng hay không? Sau khi trải qua một đêm khó khăn nhất, mười ngày tiếp theo, đối mặt với sự tỉnh táo khác thường của tôi, Minh Chí ở bàn đối diện mỗi ngày đã suy nghĩ vấn đề kia hàng trăm lần. Thật ra thì tôi cũng đang cố ép bản thân mình.

Ngày đó rời khỏi nhà của Minh Chí, tôi ngồi chuyến xe sớm nhất về nhà thay quần áo. Lúc ăn sáng, mẹ tôi thấy tôi không hỏi một câu về chuyện của Vũ Thần, thì hớn hở ra mặt. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n Sau khi kết thúc bữa sáng, tôi liền sửa soạn, sau đó đi làm như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa mấy ngày nay cũng như thế, giống như là trong cuộc sống của tôi chưa từng xuất hiện một người tên là Giang Vũ Thần. Thật sự chưa từng xuất hiện sao?

“Liêm Di,” Quản Lý đi ra từ phòng làm việc, trực tiếp đi về phía tôi, “Ngày mai, bắt đầu tiến hành chuyến công tác ở Pháp, cô thật sự không đi sao? Đây là một cơ hội rất tốt đó.”

Khé giật khóe miệng, tôi cười trả lời quản lý, “Thật sự không đi ạ.”

“Haizz.” Dáng vẻ của quản lý có vẻ tiếc nuối.

Chờ sau khi ông ta rời đi, Minh Chí vẫn luôn muốn tìm lời để nói với tôi đưa tay gõ bàn của tôi, “Vẫn không đi? Đây mới thật là cơ hội tốt.”

“Ừ.” Tôi cười máy móc.

“Liêm Di, đừng trách anh nói thẳng, Vũ Thần cũng xuất ngoại, em đi công tác cũng không có gì vướng bận, tại sao lại không đi?”

"......"

"Ồ?" Thấy tôi không nói câu nào, mà chỉ mở to mắt sững sờ nhìn mình chằm chằm, trên mặt của Minh Chí lập tức xuất hiện vẻ hoảng hốt, anh lo lắng hỏi tôi, “Có phải em cảm thấy tinh thần của mình không tốt không?”

“Có phải anh muốn hỏi em là tinh thần của em có vấn đề rồi phải không?”

“Không phải đâu.” Minh Chí ngại ngùng cười.

Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức một chút, thời gian nghỉ buổi trưa sắp tới tôi, tôi lấy ví tiền từ trong túi xách, bởi vì có người ở bên cạnh tôi biến mất, nên những chính sách cấm vận của tôi đã hoàn toàn bị gỡ bỏ, tôi rốt cuộc lại được cầm ví tiền của mình một lần nữa.

“Minh Chí, buổi trưa cùng đi ăn cơm không?”

Minh Chí nhíu mày lại, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, “Anh nghe nói bây giờ em chịu sự chỉ đạo của dì, thường xuyên phải đi xem mắt, bây giờ lại hẹn anh cùng đi ăn cơm, có phải là muốn nối lại tình cũ với anh hay không?”

“Nối lại tình cũ? Trước kia chúng ta từng yêu nhau mãnh liệt sao?” Tôi bị chọc cười, nhưng mà vẫn tự mình cảm thấy, nụ cười này còn không tự nhiên bằng khóc.

“Trước kia chúng ta đã từng hôn rồi mà, em quên rồi sao? Chẳng lẽ em bị mất trí nhớ?” Căn cứ vào những biểu hiện gần đây của tôi, câu nói tiếp theo của Minh Chí liền đặt ra câu hỏi.

“Nếu như mất trí nhớ, em còn có thể biết tên anh là gì à?”

“Cũng đúng.” Anh vừa thu dọn đồ của mình, vừa nói với tôi, “Hôm nay, hai người chúng ta ăn cơm là chuyện không thể nào... ba người ăn cùng nhau đi.”

“Ba người? Còn có ai nữa?” Tôi ngửa đầu nhìn sang những đồng nghiệp cũng đã lục tục rời đi.

“Không phải là đồng nghiệp, là Giang Linh. Bởi vì quả cầu bạch kim kia vẫn chưa vào tay của anh, cho nên anh vẫn đang lấy lòng cô ấy. Buổi trưa, cô ấy muốn anh mời cô ấy ăn sushi, em để ví tiền lại, đi cùng với anh chứ!”

“Không cần phải bỏ tiền, em đi.” Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

“Không nói ra thì không sao, nói xong thì anh bắt đầu thấy hơi xót tiền.”

“Thật sao? Chúng ta đi đâu để ăn vậy?”

“Đi chỗ vườn hoa ở quảng trường.”

Trái tim của tôi lỡ một nhịp.

Minh Chí đứng dậy, thấy tôi vẫn còn ngồi lì ở trên ghế, vẫy vẫy tay với tôi, “Sững sờ cái gì, đi thôi.”

“Được.”

Trên chiếc xe buýt chạy thẳng với vườn hoa quảng trường, tôi và Minh Chí đi tới cuối xe tìm chỗ ngồi, xếp hàng ngồi xuống. Phía trước chúng tôi, là chỗ ngồi của một đôi tình nhân, bọn họ vừa nói vừa cười, có đánh có giỡn.

“Em có muốn đi xem hội âm nhạc không?”

“Bao nhiêu tuổi rồi, mà còn giống như một đứa trẻ, còn theo đuổi!”

“Em không thích ngôi sao nào sao?” Người đàn ông cười hì hì hỏi bạn gái.

“Không có.” Người phụ nữ liếc mắt nhìn anh ta nói.

“Có thật không...” Cố ý kéo dìa giọng ra, người đàn ông dùng bả vai của mình đụng vào bạn gái.

Lúc này đúng lúc xe buýt rẽ trái, dưới tác dụng của quán tính, bả vai của người đàn ông đụng vào trên người của người phụ nữ, người phụ nữ nghiêng một cái, đầu bị đụng vào cửa sổ thủy tinh.

‘Cộp’ một tiếng, khiến cho tất cả mọi người ở trên xe đều tò mò nhìn qua. Cô gái kia ôm đầu, mặt đỏ bừng lên. Người bạn trai ở bên cạnh khẩn trương hỏi, “Không bị sao chứ?”

“Không sao...” Cô gái kia đang muốn trả lời bạn trai mình. Nhưng mà bạn trai của cô lại đưa tay qua đầu của cô gái để sờ sờ lên trên cái kiếng xe.

“Trời ạ, kính thủy tinh này không bị hư chứ? Hư là phải đền đó!”

“Ha ha ha ha...” Người ở trên xe bị chọc người, Minh Chí ở bên cạnh cũng cười trộm khanh khách. Nhưng mà tôi lại không hề.

Tình cảnh kia quá quen thuộc, tôi muốn giả vờ mình chưa từng trải qua, nhưng mà nhìn bọn họ tới đây, trong đầu của tôi không khỏi nhớ lại tiếp.

Đó là chuyện của bao nhiêu ngày trước? Giang Vũ Thần với vẻ mặt từ hào, nắm lấy bả vai của tôi, giới thiệu với mọi người, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn “Cô ấy tên là Liêm Di, là bạn gái của tôi, hai chúng tôi rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ!” Dưới tiếng chúc phúc của những hành khách, Vũ Thần híp mắt nói với tôi, “Nếu chuyện hai chúng ta yêu nhau không có cách nào nói cho người quen biết, vậy thì chúng ta sẽ nói cho những người không quen biết nghe trước.”

Nhớ lại đoạn này, tôi không biết là nhịp tim của mình cũng bị nhỡ mấy nhịp.

“Liêm Di, nghĩ gì thế? Xuống xe nào..., đến trạm rồi.”

“À...”

Che giấu đi những hồi ức kia, tôi đi theo Minh Chí xuống xe, nhưng mà lúc vô tình nhìn về bên kia đường, những cảnh tượng muốn trốn tránh lại không ngừng hiện lên ở trong đầu của tôi.

“Bạch bạch......” Không nhìn thấy vũng nước tôi liền giẫm vào trong.

“Haiz......” Sau lưng truyền tới tiếng tiếc rẻ cảm thán.

“Gào cái gì?”

“Rốt cuộc chị Di cũng khôi phục khả năng nói chuyện rồi sao?” Anh nở nụ cười lấy lòng, một tay che dù một tay đút trong túi quần, anh đi tới bên cạnh tôi đưa dù cho tôi “Chị Liêm Di, chị đừng hẹp hòi như vậy, đừng nóng giận, đánh cũng đã đánh, trừng mắt lên cũng đã trừng rồi.” Nói xong anh ngồi xổm xuống, một tay nắm bắp chân tôi một tay lấy khăn từ trong túi ra, cởi giày tôi xuống, lau nước dính trên chân tôi rồi lại đeo giày cho tôi “Chị Di, chúng ta là chị em đã nhiều năm chị giúp em một chút thì sao? Hơn nữa chị cũng đã hai mươi sáu tuổi sẽ không phải là nụ hôn đầu, nhưng nụ hôn của em thật sự là nụ hôn đầu! Chị có lời rồi!”

“Đứng lên đi, đưa chị về nhà.”

“Liêm Di, chị dễ dụ dỗ như vậy sao, khiến cho em không có cảm giác thành tựu gì cả!”

“Tránh sang một bên.” Tôi kéo cái dù về phía mình, tiến hành trả thù anh.

“A, ướt hết người em trai đẹp trai lại đáng yêu rồi.”

“Liên quan gì đến chị.”

“Ơ, lại tức giận sao?” DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

"Không có."

"Có mà!"

"Mới không có."

Bình luận

Truyện đang đọc