HẮC ĐIẾM THẦN CẤP



Giang Nam nói:

 

“Tôi cũng vì an toàn của cô thôi.”

 

Thu Nguyệt Bạch gật đầu nói:

 

“Cảm ơn, anh có thể nói mười thành ngữ có chữ ‘tự’ đi đầu không?”

 

Giang Nam kinh ngạc hỏi:

 

“Hả? Tính chơi nối thành ngữ à?”

 

Thu Nguyệt Bạch nhún vai nói:

 

“Đơn thuần hỏi vậy thôi, thử xem lượng từ ngữ của anh.

 

Giang Nam đắc ý cười nói:

 

“Được thôi, vụ này không làm khó tôi được, hồi cấp 3 các bạn học đều gọi tôi là tiểu hoàng tử thành ngữ! Chữ tự mở đầu chứ gì, cô nghe đây! Tự do tự tại, tự chịu diệt vong, tự lực cánh sinh, tự bạo tự khí, tự biết xấu hổ, không biết lượng sức, tự mình hiểu lấy . . .:

 

Thu Nguyệt Bạch chợt kêu ngừng, liếc hắn một cái:

 

“Chờ chút! Gạch cụm từ tự mình hiểu lấy, anh chiêm nghiệm đi.”

 

Giang Nam ngơ ngác:

 

“Hả?”

 

Thu Nguyệt Bạch hừ mũi cho hắn một ánh mắt tự hiểu.

 

Giang Nam hoang mang lẩm bẩm:

 

"Tự mình hiểu lấy có gì đâu? Con người của tôi luôn rất biết tự mình hiểu lấy . . .”

 


Cuối cùng hai người không kêu Xe Thuận Phong mà ngoắc một chiếc taxi.

 

Thu Nguyệt Bạch ngồi vào hàng ghế sau, Giang Nam mặt dày ngồi kế cô.

 

Tài xế ấn máy tính giá, hỏi:

 

“Hai vị đi đâu?”

 

Giang Nam trả lời:

 

“Nhà ở Quốc Tế Thế Mậu.”

 

Anh tài xế cười tủm tỉm nói:

 

“A, nhà chỗ đó mỗi bộ cỡ mấy ngàn vạn, tôi nhìn biết ngay chàng trai là con nhà giàu.”

 

Giang Nam buồn cười:

 

“Con nhà giàu? Nhìn ra chỗ nào?”

 

Tài xế nhìn Thu Nguyệt Bạch qua kính chiếu hậu, nói:

 

“Thì bạn gái, có bạn gái đẹp như vậy sao không phải con nhà giàu được.

 

Mặt Giang Nam đen thui, nghe cứ thấy kỳ kỳ:

 

”A.”

 

Giang Nam hỏi lại:

 

“Không phải con nhà giàu thì không thể có bạn gái xinh đẹp vậy sao?”

 

Tài xế thuận miệng nói:

 

“Cũng có thể, nhưng độ đẹp mặt không xứng . . .”

 

Giang Nam nhíu mày hỏi:

 

“Hả? Ý anh là chúng tôi không đẹp xứng với nhau nên phải dùng tiền bù đắp?”

 

Tài xế vội giải thích:

 

“Không, không có, tôi không có ý đó! Chàng trai đừng hiểu lầm! Có tiền hay không là thứ yếu, tôi nhìn hai người biết ngay là thật lòng yêu nhau! Tóm lại không liên quan mức độ đẹp!”

 

Giang Nam rất khó chịu, hắn tự nhận mình coi như thanh tú, sao có thể rớt giá đến nỗi ‘vì không đẹp nên lấy tiền bù đắp?’.

 

Thu Nguyệt Bạch ở một bên vui vẻ xen lời:

 

“Anh muốn tìm hiểu thêm thành ngữ mở đầu bằng chữ ‘tự’ không?”

 

Giang Nam kiên cường lắc đầu nói:

 

“Không cần!”

 

Giang Nam nhìn cửa sổ xe, thủy tinh phản chiếu khuôn mặt hơi thanh tú.

 

“Không đẹp trai sau.”

 

Xe chạy khoảng một tiếng sau đậu lại trước tòa nhà Quốc Tế Thế Mậu.

 

Tài xế chỉ vào máy tính tiền, quay đầu nhìn Giang Nam:

 

"Tổng cộng tám mươi bảy."

 

Giang Nam bản năng gật đầu, nhìn sang Thu Nguyệt Bạch cạnh mình:

 

“À, tám mươi bảy kìa.”


 

Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn trăm nguyên.

 

Tài xế nhận tiền hơi ngạc nhiên, theo suy luận thì Giang Nam nên là người giàu mới đúng, thế nhưng đi xe để con gái trả tiền, điều này không phù hợp lẽ thường.

 

Lúc xuống xe Thu Nguyệt Bạch cho anh tài xế mờ mịt một đáp án:

 

“Anh ta không phải bạn trai của tôi.”

 

Tài xế lộ vẻ hiểu ra:

 

“Hèn gì.”

 

Tài xế thò đầu ra cửa sổ xe nói với Giang Nam đã bước xuống:

 

“Chàng trai, cố gắng kiếm tiền đi! Nếu không rất khó cưới được vợ!”

 

Tài xế nói xong nhấn ga chạy đi. Giang Nam đứng trên vỉa hè đần mặt ra.

 

Mới rồi tài xế còn cho rằng hắn là con nhà giàu sao bỗng nhiên khuyên hắn chăm chỉ kiếm tiền?

 

Giang Nam hỏi Thu Nguyệt Bạch:

 

“Cô nói gì với anh ta?”

 

Thu Nguyệt Bạch xòe tay trả lời ngây thơ vô số tội:

 

“Không có gì.”

 

Vẻ mặt Giang Nam nghi ngờ:

 

“Vậy thì đúng là kỳ quặc.”

 

Thu Nguyệt Bạch nói bóng gió:

 

“Ý của anh tài xế rất đơn giản, người đã xấu thì phải cố gắng nhiều hơn.”

 

Giang Nam đen mặt cãi lại:

 

“Nói tôi xấu? Đùa à! Tôi là Giang Thành Ngô Ngạn Tổ! Chị gái trong hẻm Cách Tử xếp hàng chờ tôi trò chuyện đây.”

 

Thu Nguyệt Bạch khó hiểu nhìn Giang Nam:

 

“Chị gái gì?”

 

Giang Nam lắc đầu nguầy nguậy:

 

“A không, không có gì!”

 

Giang Nam chỉ vào ngõ nhỏ cạnh tòa nhà Quốc Tế Thế Mậu:

 

“Đi theo tôi.”

 

Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt:

 

“Anh không ở trong này sao?”

 

Giang Nam nhún vai:

 

“Không nghe anh tài xế nói gì à? Một bộ nhà trong đó ít nhất mấy ngàn vạn, tuy không lâu sau tôi sẽ mua được nhưng giờ thì . . . chỗ tôi ở có chút chênh lệch so với nơi này.”

 

Thu Nguyệt Bạch không hé răng, ngẫm lại cũng đúng, nếu Giang Nam ở nổi trong tòa nhà đó thì đã không ra ngoài bày quán bán.

 

Giang Nam nói:

 

“Nhà ở cao cấp chỗ tôi sao có thể để xe taxi đi vào!”

 


Thu Nguyệt Bạch trợn trắng mắt:

 

“Nhà cao cấp? Trong hẻm nhỏ?”

 

Giang Nam không giải thích, đi trước dẫn đường. Khu dân cư hắn thuê nằm phía sau tòa nhà cao tầng này, quẹo cua từ ngõ nhỏ rộng cỡ hai hàng xe thu hẹp thành một hàng xe, nếu hai đầu chạy tới sẽ bị kẹt cứng. Nên xe taxi hay xe nhà đều không chạy vào trong.

 

 

Sâu trong ngõ nhỏ kiến trúc hai bên thấp dần, hầu như thành nhà trệt thấp bé, đường dưới chân thành đường đất gập ghềnh. Trong nhà dần hai bên thỉnh thoảng vọng ra tiếng cãi lộn um sùm, hoặc tiếng rên rĩ khiến người đỏ mặt. Ngẫu nhiên có đàn ông mình trần lem luốc ngồi ven đường hóng mát, khoác lác. Những người này thấy Thu Nguyệt Bạch đều lộ biểu tình ngạc nhiên, có người nói tục chọc gái.

 

Thu Nguyệt Bạch đi nhanh hai bước giữ khoảng cách gần sát Giang Nam, hỏi:

 

“Còn chưa tới sao?”

 

Giang Nam đã thói quen môi trường xung quanh, hoàn toàn không chú ý tới nỗi lo của Thu Nguyệt Bạch:

 

“Sắp rồi.”

 

Thu Nguyệt Bạch yếu ớt nói:

 

“Vậy anh đi chậm chút.”

 

Giang Nam thuận miệng hỏi:

 

“Tôi đi nhanh lắm sao?”

 

Thu Nguyệt Bạch bực dọc lườm Giang Nam, giơ tay ôm cánh tay hắn:

 

“Tóm lại anh chờ tôi!”

 

Giang Nam khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô:

 

“A? Cô làm gì?”

 

Giang Nam thấy khuôn mặt mỹ nữ đi cùng mình tràn ngập khủng hoảng, ánh mắt bất an.

 

Giang Nam cười hỏi:

 

"Sợ?"

 

Thu Nguyệt Bạch phồng má giận dỗi:

 

“Nếu sớm biết anh ở chỗ hẻo lánh như vậy thì tôi đã chờ bên ngoài.

 

Giang Nam cười tủm tỉm nói:

 

“Hay cô chờ ở đây đi, tôi về nhà lấy đồ. Thật ra các anh ở đây khá nhiệt tình, đặc biệt là với mỹ nữ như cô.”

 

Thu Nguyệt Bạch cáu kỉnh lườm Giang Nam nhưng dán sát tay hắn hơn:

 

“Chết đi!”

 

Vì dán sát người làm Giang Nam cảm giác có thứ mềm mại cọ tay mình:

 

“A, đây là cái gì . . .”




Bình luận

Truyện đang đọc