HÁCH LIÊN

Ba năm sau...

Năm đó Liệt Hoả quốc dấy lên chiến hoả, thế chân vạc giữa ba quốc gia hùng mạnh nhất bị phá bỏ. Viêm đế thân chinh ra trận, chỉ dùng ba năm mà thống nhất tam quốc, trở thành khai quốc chi quân, thiên cổ nhất đế. Tam quốc hợp ba thành một, lấy hoàng thành Liệt Hoả quốc cũ làm gốc, Viêm đế đổi tên quốc là Tư Hách, hiệu là Tịnh Đế.

—–

Thế cục giang sơn thay đổi, chiến hoả qua đi, hoà bình thịnh thế lại một lần nữa trở lại. Triều đình có nhiều chính sách an dân, dân chúng cũng dần an cư lập nghiệp. Trên giang hồ, cũng vì thế mà các môn phái bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa, quần tam tụ ngũ.

Nhưng có lực ảnh hưởng nhất vẫn là Nhất cốc, Nhị lâu, Tứ thế gia. Giang hồ vốn không bao giờ yên ả, việc danh môn chính phái hay tà ma ngoại đạo vẫn còn long xà hỗn tạp. Vì vậy Tứ đại thế gia được giang hồ đồng đạo công nhận là người đại diện cũng như chấn chỉnh giang hồ, trừ ma vệ đạo.Tứ đại thế gia gồm có: Nam Cung gia nổi danh dùng đao; Đoan Mộc gia thiện dùng trường tiên; Mục gia thiện dùng kiếm và Bắc Thần gia thạo về thương pháp. Đệ tử môn hạ của tứ đại thế gia hầu hết được tuyển chọn từ các danh môn chính phái vậy nên sức ảnh hưởng của Tứ đại thế gia là không hề nhỏ.

Nhưng thế lực của Tứ Đại thế gia vẫn không thể bằng nhị lâu, Nhị lâu gồm có: Nhật lâu chuyên buôn bán các loại tin tức trong giang hồ, chỉ cần giao đủ tiền tài, tin tức gì cũng có thể mua được; và Ám lâu, là một tổ chức sát thủ, cao thủ như mây, các sát thủ ở Ám lâu đều không danh không tính, có thể là bất cứ ai trong giang hồ, lấy hiệu để phân chia cấp bậc: Thiên Địa Huyền Hoàng, trong đó Hoàng cấp là thấp nhất, Thiên cấp cao nhất, ở Ám Lâu mạng người được đánh giá bằng tiền, nhưng cũng có ngoại lệ.Ám Lâu lâu chủ và Nhật lâu lâu chủ đều tuyên bố sẽ không ám sát và cung cấp thông tin của một người, đó là Cốc Chủ Lạc Diệp Cốc Khúc Vô Dung. Không phải vì Nhị vị Lâu chủ không muốn mà là không dám.Lạc Diệp cốc, thiên hạ đệ nhất thánh địa, cũng là đệ nhất hung địa, người giang hồ muốn cường thế nhập cốc đều chết không toàn thây. Cốc chủ Lạc Diệp cốc ít khi đi lại trên giang hồ nhưng võ công, kiếm thuật, y thuật, độc thuật thì nổi danh thiên hạ, không ai dám so bì. Từng có biết bao hào kiệt võ lâm không phục, đến kiêu chiến nhưng kết quả chỉ là cái chết. Hết thảy những điều đó làm cho Lạc Diệp cốc trở thành một kiêng kị trong võ lâm.

—-

Gió thu phảng phất, trong một rừng thanh trúc bạt ngàn, liếc mắt có thể thấy thanh tuyền bên cạnh đang róc rách. Một người thanh y, một đầu tóc bạc tuỳ ý thả tung không bó buộc, đang chuyên tâm nấu nước pha trà.

" Nguyên lai đệ ở trong này, vậy mà làm cho ta tìm mãi."

Khúc Vô Dung xuyên qua một mảnh thanh trúc, miệng tuy nói tìm mãi, nhưng dưới chân lại thong thả lững thững, nhàn nhã ung dung đi tới...

" Đến sớm không bằng đến kịp lúc, nước đệ vừa mới nấu xong, huynh đã tới rồi, thật là vừa khéo."

Thanh y nhân đem ấm nước ra khỏi chỗ củi lửa, nhìn Khúc Vô Dung khẽ cười nói. Nhìn hắn một đầu tóc bạc, cứ nghĩ là một lão nhân, nào ngờ vừa mới quay đầu, mới nhìn ra gương mặt hồng nhuận, mang theo tiếu ý, làm cho người đối diện cảm thấy một sự tự tại không nói lên lời, toàn thân cao thấp, tự nhiên có thêm phần tiêu sái. Nhưng nếu nhìn kĩ, trong ánh mắt kia lại lạnh như băng, lãnh đến mức không còn chút tình cảm nào có thể chen vào.

Khúc Vô Dung bật cười nói: 

" Ngươi hạ Tửu hương trong nước suối, hương này còn hơn cả rượu đã ủ trăm năm, chẳng phải cố ý mời ta đến sao, lúc này ta đến là hợp a."

Nếu có người giang hồ ở đây chắc phải ngạc nhiên sững sờ khi thấy Cốc chủ Lạc Diệp Cốc lại thân thiện đến vậy, chắc chắn sẽ có người nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng rất tiếc không có ai chứng kiến, bởi đây chính là Lạc Diệp cốc, nơi mà ai cũng không thể xâm nhập.

" Cũng không thể cãi lại huynh, đệ cũng không tranh nữa, nếu huynh muốn uống vậy mau an vị."

Người đầu bạc lấy từ chiếc giỏ trúc bên cạnh ra hai chiếc bát bằng trúc, rót đầy nước suối đã đun, đặt trên một tảng đá bằng phẳng, rồi thả thêm vài lá trà được gói riêng trong một chiếc thủ quyên bằng lụa trắng. Trong khoảnh khắc hương trà thanh đạm đã vấn vít, quyện với hương trúc tạo thành một hương vị đầy thanh thoát.

Khúc Vô Dung ngồi khoanh chân bên tảng đá, cười nói:

" Hảo trà, cũng sẽ không uống không của đệ, có chút lễ mọn, mau nhận."

Vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một mảng hồng diệp, một cơn gió thổi qua, Những chiếc hồng diệp bay tán loạn, có chiếc rơi cả vào khe suối rồi theo nước trôi đi.

" Lưu thuỷ mãi trôi nhanh. Thâm cốc liệu có ngày nhàn. Phải chăng nên tạ ơn hồng diệp. Mang theo nhan sắc đến nhân gian."

Mang theo ý cười, Khúc Vô Dung từ từ ngâm nga.Người đầu bạc bèn trợn hai mắt, nói:

" Huynh lại lấy truyện cũ đến trêu ta, nên phạt."

Vừa nói, tay liền chụp một chưởng lên lòng bàn tay đang xoè ra trước mặt kia, phát ra một tiếng vang thanh thuý.Khúc Vô Dung cười vang thu tay lại, ý vị thâm trường nói: 

" Ngươi tức giận, thế nhưng chuyện cũ vẫn chưa buông tay."

Người tóc bạc trừng mắt nhìn người ngồi trước mặt, cúi đầu nâng bát trà, khẽ thổi, trà hương vương vấn đến sảng khoái lòng người, hít sâu một hơi, rũ mi mắt từ từ nói: 

" Đã sớm buông."

" Thật sự đã buông?" Khúc Vô Dung truy vấn.Người đầu bạc nhẹ nhàng ẩm một ngụm trà, híp mắt lại nhìn Khúc Vô Dung, khẽ mỉm cười: 

" Đệ toàn bộ đã sớm buông, huynh tại sao còn không quên mà cứ tiếp tục truy vấn?"

Khúc Vô Dung cũng ẩm trà, thở dài một hơi nói: 

" Ta lần này xuất cốc, nghe được một chuyện."

" Có quan hệ tới đệ?" Người đầu bạc khẽ cười," Đệ vốn là người chết đã ba năm, như thế nào lại còn có người nhớ rõ đệ sao?"

" Ba năm dài lắm sao?"

Người đầu bạc nghiêng đầu, ý cười chợt tắt, vẻ trào phúng dần hiện lên:

" Vậy sao? Cuối cùng cũng có người nhớ rõ đệ sao, ha ha ha... Vậy thù đệ chết không hoàn toàn uổng phí a."

Khúc Vô Dung nhìn hắn nói: 

" Có một số việc, dù đã qua mười năm, hai mươi năm hay năm mươi năm, với một số người mà nói, nó vẫn sẽ mãi còn mới nguyên, còn mãi đau đớn."

Người đầu bạc cúi đầu, mái tóc tựa tuyết rủ xuống, che khuất gương mặt.

" Chuyện của quá khứ, đệ có thể quên, người khác tự nhiên có thể quên, mười năm hai mươi năm không thể quên? Vậy thì trăm năm, ngàn năm? Lúc đó dù là kiệt ngạo một đời cũng chỉ là xương trắng, cơ nghiệp giang sơn, cũng còn có khi tan biến, huống chi là một chút chuyện cỏn con, rồi sẽ quên đi, bất quá chỉ là sớm hay muộn."

Người đầu bạc buông trúc bát trong tay, vươn tay vén lọn tóc che phủ gương mặt, nhìn Khúc Vô Dung cười đến vân đạm phong khinh: 

" Năm đó, lá phong hồng diệp bay khắp trời, đệ nhìn như thấy trái tim tan vỡ, nhưng giờ, Hồng diệp theo lưu thuỷ phiêu bạt nhân gian, thâm cốc kia lưu người lại đủ nhàn..."

Đã quên thật sao? Khúc Vô Dung cố gắng muốn từ nụ cười kia nhìn ra điểm khác lạ, nhưng lại bị nụ cười tiêu sái kia mê hoặc, rơi vào sương mù, suy nghĩ của hắn quay lại 3 năm về trước....

Nhớ lại năm đó, Khúc Vô Dung hắn đang trên đường xuôi về phía nam tìm chút thảo dược, ngang qua Thệ Vấn hồ, đang thong thả thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, chợt thấy một bóng người thả mình xuống hồ, trông bóng dáng thật cô đơn cùng quyết tuyệt...

Đến khi vớt được người kia lên, thấy y khô gầy đến không ra hình người, một thân vải thô tù phục, hơi thở mỏng manh như thể sẽ ngừng bất cứ lúc nào. Hai cổ tay là hai vết sẹo dữ tợn, chứng tỏ người này đã bị phế đi, mạch tượng mỏng manh lại hỗn loạn đến không chịu nổi, làm cho người vốn tự phụ về y thuật như hắn cũng phải nhíu mày. Thân thể người này so với tưởng tượng của hắn còn kém gấp nhiều lần, nội lực đã hao hết, tinh thần cũng suy kiệt, hoàn toàn là bộ dáng của người đã bước một chân qua quỷ môn quan.

Người này hắn có thể cứu, nhưng kinh mạch y đã tắc nghẽn, hắn phải tốn ít nhất một tháng để đả thông. Thân thể người này vốn đã thật không xong, dù có cứu được mệnh trở về cũng mất hết võ công, nửa đời sau cũng chỉ có thể gắn liền với giường bệnh, đến khi đó, sống cũng chưa chắc là tốt bằng chết đi. Hơn nữa, vấn đề trọng yếu là, người này đã không có ý muốn sống, dù có cứu lại một mạng, e là cũng không được bao lâu.Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng quyết định cứu mạng nam tử này, cũng bởi vì, lúc nhảy xuống cứu y, hắn nhìn thấy một đôi mắt giống nàng..... Cũng đầy bi thương, tuyệt vọng, và không cam lòng đến thế...

Thi châm, tạm để người kia tỉnh lại, thấy y nói buông tay với quá khứ, cũng thở phào một hơi. Đổi y phục của hắn cho một thi thể khác, tiện tay chế tạo vài vết thương, rắc dược nguỵ tạo vẻ bên ngoài như vết thương cũ, cũng tiện tay lấy bạch ngọc giới chỉ mà y đưa để vào trong y phục của xác chết, rồi ném cái xác kia xuống hồ. Cuối cùng mang theo nam nhân đã hôn mê chạy về cốc.

Hai tháng sau đó, người kia mở mắt, thân thể vì quá mức hư hao, mái tóc đen tuyền trở lên bạc trắng, nhưng giương mặt vẫn trong trẻo như ngày nào. Người nọ cố hết sức giương mi, khoé miệng khẽ cong, đối với hắn mỉm cười: " Đa tạ!"

Ngữ khí mỏng manh, nhưng lại truyền vào tai hắn hết sức rõ ràng, hắn đột nhiên lần đầu tiên trong đời thấy khâm phục một ai đó, nam nhân này, với tình trạng trước mắt, vẫn có thể cười đến thoải mái như vậy, thật đáng cho người ta khâm phục.

Mười ngày sau, nam ngân kia không hề nhốt mình trong phòng, bắt đầu nơi nơi đi loạn trong Lạc Diệp cốc, rừng thanh trúc thập phần tươi đẹp kia, làm cho y thần tình thích thú, tán thưởng không thôi, trên mặt tươi cười cũng ngày một nhiều, dần dần sầu bi trong mắt chuyển sang phần tiêu sái, nói chuyện cũng ngày một nhiều.

Khúc Vô Dung cũng là người lưu lạc giang hồ, năm đó an táng vong thê, bi thương quá độ mới ẩn cư Lạc Diệp cốc, bị giang hồ đồn thổi thành tính cách quái gở, lại thâm ít khi xuất cốc, nhìn thấy ngoại nhân, tính tình cũng dần trở lên trầm tĩnh.

Nhưng giờ trong cốc thêm một người, vị khách này tính tình thập phần hào sảng, lại từng dạo qua quỷ môn quan một vòng, trong lòng dĩ nhiên cũng nhìn thấu được vài phần. Mãi sau này, Khúc Vô Dung mới biết, người hắn cứu là Quỷ tướng quân nổi danh năm nào, nhưng đó lại là một câu chuyện được nhắc đến hồi sau...

——-

Liễu Hách Liên, chính là nam nhân tóc bạc đó, năm đó được cứu, cũng không hề giấu giếm mà kể mọi chuyện cho Khúc Vô Dung nghe. Hai người nhất kiến như cố, bèn kết làm huynh đệ, từ đó đến nay cũng đã được ba năm.

Chính là, ba năm trôi qua, tình cảm của y với Viêm Liệt vẫn như một căn độc châm đâm sâu trong lòng, tuy rằng đã quyết đoạn tuyệt tình ty (*), nhưng vẫn không thể thoát khỏi ngay lập tức. Ngược lại thấy Lạc Diệp cốc phong cảnh thanh u, thiên nhiên khả tú, Hách Liên bèn thấy vui vẻ thoải mái, thế này mới cảm thấy, trên thế gian này có bao nhiêu sự vật tốt đẹp, nhưng lại bị bản thân xem nhẹ, không tinh tế thưởng thức, càng cảm thán trời cao ban ân, có thể để y một lần nữa được ngắm nhìn cảnh đẹp của thế gian.

(*)tình ty: dây tơ hồng

Hách Liên trong lòng sáng sủa, nói cũng nhiều hơn, cùng với Khúc Vô Dung nói chuyện ngày càng hợp ý, cũng bị Hách Liên ảnh hưởng, Khúc Vô Dung dần cởi mở, nhu hoà hơn. Một Liễu Hách Liên tiêu sái như phong năm nào đang dần dần trở lại...

Ba năm này, thân thể Hách Liên vẫn thật không xong, Khúc Vô Dung dùng tẫn các lọai thảo dược quý báu, cũng mấy lần xuất cốc hái thuốc mang về. Đồng thời còn mang theo tin tức trên giang hồ cũng như của triều đình. Mỗi lần Hách Liên đều lẳng lặng nghe hắn nói, Khúc Vô Dung cũng biết ba năm nay vị Viêm đế kia vẫn nhớ nhung người này, chính là không dám nói ra, sợ chạm đến chỗ thương tâm của Hách Liên.

Nhưng là, Hách Liên biểu hiện ngày càng sáng sủa, tuy rằng đối với chuyện của mình không hề nhắc lại, nhưng vẫn hàng ngày nhàn nhã tự tại ở trong cốc, không nhìn ra nửa điểm thương tâm, cho nên lần này Khúc Vô Dung mới mang ít lá phong hồng diệp về, nương theo đó mà dò tâm ý người nọ.

Động tình thì dễ mà vong tình thì nan, nếu Hách Liên thật lòng buông xuống, hắn mới chính thức kính nể vị nghĩa đệ này, cầm được buông được mới là đại trượng phu.Rừng trúc gió thoảng, tiếng gió vi vu, những chiếc hồng diệp vẫn còn lác đác quay cuồng, nước suối vẫn róc rách chảy về phía ngoài cốc, chẳng bì bất cứ điều gì mà quay đầu.

" Đại ca, đệ ở trong cốc đã phiền huynh thật lâu, thật sự buồn chán, đệ nghĩ muốn ra ngoài, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh đất trời cho thoả."

" Vừa nãy đệ có nói, Hồng diệp theo nước chảy đi khắp nhân gian, còn ta ở thâm cốc tận hưởng ngày nhàn, vì sao giờ đây lại thay đổi chủ ý?"

Hách Liên nhìn chăm chú vào Khúc Vô Dung, lấy trên mặt hắn đầy lo lắng, trong lòng ấm áp, chậm rãi mở miệng nói: 

" Đại ca, ba năm qua đối với đệ quan tâm như ruột thịt, đệ cũng không gạt huynh, ngày đó đệ lưu lại trong cốc, thứ nhất là do thân thể gầy yếu, bất lợi cho việc đi xa, thứ hai là do đệ đối với kẻ kia chưa hoàn toàn vong tình."

Đây là lần đầu tiên trong vòng ba năm nay, y chính miệng nhắc đến người kia, ngữ khí bình tĩnh, không có nửa điểm gợn sóng, như là nhắc đến người xa lạ.

" Mà nay cơ thể đệ đã không khác người bình thường là mấy, đối với kẻ kia cũng không còn vướng bận, chính là trong cốc, một mảng phong lâm, thật thúc giục lòng đệ, muốn giục ngựa đón gió tây, một vò hảo tửu, nhìn kĩ giang sơn vạn dặm, nhân sinh cũng chỉ có mấy mươi năm, cũng không muốn giam mình một chỗ. Đại ca, tâm của đệ không giống với huynh... Lòng huynh đã không còn gì lưu luyến, nhưng đệ còn muốn tận hưởng cảnh đẹp giang san, ngày trước bị một sợi tình ty quấn thân, đến nỗi đánh mất chính mình, hiện tại, đệ đã muốn tìm lại bản thân, cho nên, đệ phải đi... Phải đi thôi..."

Khúc Vô Dung nhìn kĩ vị nghĩa đệ trước mắt, quả thật đã có chút thần thái tiêu sái phi dương, làm cho người ta không thể không bị thuyết phục, vì thế gật đầu: 

" Đệ rút cuộc cũng đã thoát khỏi, chúc mừng đệ."

" Đệ rời đi, Đại ca không có gì ngoài dược, đệ cần gì cứ cầm, phòng bất trắc, không thì cũng mang đổi ít ngân lượng phòng thân." Khúc Vô Dung cười sảng khoái.

" Đa tạ, đệ sẽ không khách sáo."

Hai người nhìn nhau cười lớn, Hách Liên tay cầm tay nải, chắp tay nói: 

" Đại ca, đệ đi đây."

" Để ta đưa đệ xuất cốc."

" Đại ca, đưa người ngàn dặm, chung quy cũng có lúc phải từ biệt, không bằng không tiễn, chúng ta cáo biệt tại đây, đại ca còn chuyện gì muốn nói, hay muốn đệ làm xin cứ nói."

" Đệ..."

Khúc Vô Dung giọng nói khẽ run lên, lấy ở trong lòng ra một tập tranh ảnh tư liệu nói.

" Nghĩa đệ, đây là bản thảo về y dược, trên đó đều ghi lại một số thảo dược trân quý khó tìm, nếu ngươi đã muốn đi khắp thiên hạ, nếu gặp được chúng, vậy giúp ta mang chúng về."

" Được, Đệ chắc chắn lưu ý giúp huynh. Đại ca, đệ cáo từ."

Hách Liên xoay người, dọc theo con suối mà đi.Khúc Vô Dung nhìn theo bóng lưng người rời đi, một trận gió thổi qua, đầy trời lá trúc bay tán loạn, một mảng thiên địa như đổi màu, bao trùm lên bóng hình kia, thẳng cho đến khi bóng lưng cô ngạo kia biến mất khỏi khung cảnh trúc lá bay đầy trời.Hắn bỗng nhiên thở dài một hơi, xoay người đi về trong cốc, nghĩ đệ của hắn, liệu có thực sự buông tay. Một tình cảm khắc cố như thế, vị nghĩa đệ này cũng là người cầm được buông được, nhưng hai chữ vong tình, lại có thể dễ dàng như vậy hay sao? Ngay cả khi lòng người rộng tựa biển khơi, đáy lòng sâu như vực thẳm, cũng sao tránh khỏi những gợn sóng bất thường.... Nhưng đây cũng không phải chuyện hắn có thể quan tâm, nghĩa đệ cũng không phải là người khiến cho người khác phải lo lắng. Ngẩng đầu nhìn thiên không, mây trắng tầng tầng lớp lớp, vị nghĩa đệ kia như cánh nhạn, là vật thuộc về thiên không, chỉ cần đệ ấy không cam lòng thu cánh lại, thiên hạ này không có gì có thể giam cầm....

——-

Hoàng cung Tư Hách quốc

Viêm đế ngồi trên ngai cao, ba năm cũng không làm con người này thay đổi, thời gian không thể lưu dấu trên gương mặt, nếu có thì cũng chỉ là sự băng lãnh toả ra ngày càng mạnh, thần thái cũng tràn ngập sát khí. Viêm đế nhìn vị hoàng đệ đang đứng trước mặt, khẽ nhíu mày: 

" Ngươi đã rõ?"

" Đệ biết, ngay từ ngày vị công tử tên Hách Liên kia chết đi Đệ liền biết, không, có lẽ còn sớm hơn thế."

" Ngươi biết đươc những gì?"

" Huynh hối hận, hối hận khi đó tuổi trẻ khí thịnh, không nhìn rõ được thị phi. Huynh không nhìn rõ được ai mới là người bản thân cần, khi người kia chết đi, huynh muốn chứng minh bản thân không cần y, nhưng càng chứng minh thì càng thấy rõ, người đó là người duy nhất đối với huynh bất ly bất khí, vì huynh mà sinh, vì huynh mà tử, cũng là người duy nhất không có lỗi với huynh! Vì thế huynh mỗi ngày đều sống trong thống khổ, huynh giải tán hậu cung cũng là vì y, hoàng huynh giờ huynh lại muốn bỏ lại giang sơn mà phiêu bạt giang hồ cũng là muốn thay y ngắm tận giang sơn này. Nhưng hoàng huynh, quốc không thể một ngày vô chủ, người kia đi cũng đã ba năm, huynh cũng nên buông tha cho chính mình."

" Không, tất cả đều không ý nghĩa, ta biết mình sai lầm rồi. Ba năm đã qua, nhưng ta như cũ không quên được, những chuyện trước kia tưởng như sáng tỏ, nhưng thực ra là ta sai, là ta đã sai rất nhiều. " nghiêng mặt đi, tầm mắt hướng về phía bên trái không người. Nhiều năm trước, khi người kia còn tại, vĩnh viễn đều đứng nơi đó." Là ta nghĩ y hạ lưu, mới cam chịu thế huynh trưởng vào cung, không nghĩ tới, hắn là vì gia tộc, cũng là... Vì yêu ta. Ta nghĩ y tham luyến quyền thế nên nhất quyết không chịu từ bỏ Hậu vị, lại tỏ vẻ vân đạm phong khinh, không nghĩ đến y lại dễ dàng buông tay đến thế... Năm đó không nghĩ đến, không nhìn rõ, hiện tại thấy rõ nhiều lắm, nhưng hết thảy đã muộn rồi...."

Viêm Liệt nhắm chặt hai mắt, hai hàng thanh lệ cứ vậy mà tuôn.

Bình luận

Truyện đang đọc