HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC TIỂU ÁC MA


9h sáng, Quận Hy Ca vừa ra khỏi bệnh viện X với một tâm trạng vô cùng phức tạp.

Hôm nay, Cố Trình tiết lộ với cô rằng vào một ngày trước khi cô phẫu thuật, Diêm Dụ đã tìm gặp riêng anh ta, yêu cầu anh ta phẫu thuật một lần duy nhất cho cô.
Thảo nào cô thấy Cố Trình không sắp xếp thêm cho cô ca phẫu thuật nào nữa, ra là do có sự can thiệp của Diêm Dụ.

Thông thường, những người bị bại liệt khá nặng như cô không thể phẫu thuật một lần là xong, ít nhất còn phải làm thêm một, hai lần nữa.

Thế nhưng...!Cố Trình nói phẫu thuật một lần cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến chân của cô, nếu không, anh ta sẽ không bao giờ đồng ý với Diêm Dụ.
Mặc dù biết chồng lo cho mình, sợ mình phải chịu đau đớn, song Quận Hy Ca chỉ muốn mau chóng hồi phục và có thể đi đứng như người bình thường.

Tuy nhiên, sau tất cả thì chuyện này không thể trách anh hết được, bởi lẽ anh làm vậy là muốn tốt cho cô.
Có điều, muốn tốt cho cô thì cũng phải thông qua ý kiến của cô chứ? Anh làm như vậy cô thực sự rất giận! Bực mình hơn nữa là giận mà không được thể hiện, chỉ vì lý do người ấy muốn tốt cho mình.
Suy nghĩ được một lát thì Quận Hy Ca đã ngủ thiếp đi trên xe.

Khi tỉnh lại một lần nữa, An Cửu đã đưa cô về gần đến biệt thự.


Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại bất chợt reo vang khiến cô giật nảy mình.
Đưa khuôn mặt cau có, khó chịu về phía túi xách, Quận Hy Ca không nhìn mà đã cầm điện thoại lên, dứt khoát nghe máy.

Cơ hồ ngay lập tức, chất giọng mềm dẻo mang theo sự đắc ý quen thuộc liền lọt tới bên tai, đều đều như một cỗ máy.
"Xin chào chị gái thân yêu của tôi..."
Cụm từ "chị gái thân yêu" nghe sao mà thật giả tạo, Quận Hy Ca không kiềm được nổi gai ốc, cảm thấy buồn nôn trước thái độ của Quận Nhĩ Trúc.

Cánh môi cô mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: "Tháng vừa rồi cô đã đi đâu?"
"Chị hỏi tôi đã đi đâu?" Quận Nhĩ Trúc cười cợt, cô ta nhàn nhã đưa ly rượu vang lên miệng rồi tiếp: "Sống chết của tôi thì liên quan gì tới chị? Ngay từ ban đầu, chị đã chẳng thể cho tôi một cuộc sống tốt đẹp.

Vì vậy, chị lấy tư cách gì để hỏi tôi câu đó?"
Thấy cô ta phản ứng như vậy, Quận Hy Ca cũng chẳng còn lạ lẫm gì.

Đây mới chính là tính cách của cô ta - một loại ký sinh trùng luôn tìm cách hút máu người khác.

Xem ra sau một tháng biến mất, người phụ nữ này vẫn chưa hề thay đổi dù chỉ một chút.
Quận Hy Ca vô thức co ngón tay, cô chậm rãi mở miệng, dường như không có một chút yếu thế nào trước điệu bộ kênh kiệu như công chúa của ả: "Phải, sống chết của cô không liên quan tới tôi, cho nên dù cô có chết trước mặt tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không quan tâm."
"Chị..."
"Đúng như cô mong muốn còn gì!" Quận Hy Ca hùng hổ cắt ngang lời mà Quận Nhĩ Trúc sắp nói, khiến cô ta triệt để câm nín.
Phải đến một phút sau, Quận Nhĩ Trúc mới lấy lại được bình tĩnh.

Cô ta từ từ bước ra khỏi bồn tắm, cả người tr@n truồng đứng trước gương, không hé răng nửa lời.
Sự im lặng ngự trị trong giây lát, An Cửu lái xe ở đằng trước cũng có thể cảm nhận được mối giằng co không tên giữa hai người thông qua bầu không khí lúc này.

Ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Vốn không có bao nhiêu kiên nhẫn chờ đợi cô ta nói nhăng nói cuội, Quận Hy Ca định dập máy thì bỗng bị Quận Nhĩ Trúc can ngăn: "Chớ vội vàng như thế, tôi còn chưa nói xong."
Hai người đều hiểu rõ đối phương, thậm chí không cần đụng mặt cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của đối phương đang biến đổi theo chiều hướng nào.


Quận Nhĩ Trúc thừa biết cô chị gái trên danh nghĩa này rất ghét sự lãng phí, đặc biệt là lãng phí thời gian.

Vì vậy, cô ta mới cố ý.
Bấy giờ, Quận Nhĩ Trúc vừa thoa dưỡng chất lên da vừa thong thả đưa ra đề nghị: "Chúng ta gặp mặt đi!"
Quận Hy Ca hoàn toàn không hiểu cô ta nghĩ gì, nhưng sau cũng vẫn quyết định đồng ý.

Cứ như vậy cũng không phải là cách, xét cho cùng, mâu thuẫn giữa hai người không phải chỉ giải quyết bằng lời là có thể chấm dứt.

Nếu được, cô muốn kiện Quận Nhĩ Trúc ngay bây giờ, để cô ta nếm mùi vị đeo còng sắt là như thế nào.

Giống như cái lần mà cô ta mua chuộc giúp việc giấu m@ túy trong phòng cô, muốn đổ oan cho cô...
Tâm tình Quận Hy Ca bỗng nhiên trở nên mất kiểm soát, trong lòng một bụng lửa giận mà không có chỗ phóng thích.

Cô cố đè lại sự hỗn loạn này, nghe Quận Nhĩ Trúc nói ra tên địa điểm rồi nhanh chóng tắt nguồn điện thoại.
Khẽ vuốt nhẹ mi tâm đau nhức, Quận Hy Ca nhỏ giọng bảo An Cửu: "Quay đầu xe lại đi, đến nhà hàng Quốc Thiên Hương."
An Cửu vừa nghe cái tên này liền sửng sốt, len lén nuốt nước bọt rồi tò mò nhìn qua gương chiếu hậu.
"Tiểu thư, Quận Nhĩ Trúc hẹn cô ở nơi đó sao?"
"Ừ."
Quận Hy Ca lãnh đạm, hai con người nheo lại, nghiêm túc nghiên cứu thật kĩ giọng nói của Quận Nhĩ Trúc vừa rồi.


Vẫn ngạo mạn như mọi lần, nhưng lần này còn gia tăng thêm sự tự tin của người chiến thắng.
Nhà hàng mà Quận Nhĩ Trúc hẹn cô là một nhà hàng đắt giá nhất định phải giành chỗ trước mới có thể vào.

Quan trọng hơn là mỗi một món có trong menu đều là sơn hào hải vị trên trời dưới biển, tất nhiên, giá cả cũng không hề rẻ chút nào.

Làm sao một người như cô ta có thể tự nhiên ra vào cơ chứ?
Câu trả lời giải thích được câu hỏi này chỉ có thể là hiện tại, Quận Nhĩ Trúc đang được ai đó bao nuôi, hoặc sống cùng một vị tài phiệt có gia tài đồ sộ.

Còn nếu nói đây là tiền do chính tay cô ta kiếm được, Quận Hy Ca tuyệt đối không tin.
Thứ nhất, Quận Nhĩ Trúc chưa từng một lần lao động.

Những lúc ra ngoài mua sắm, cô ta đều phải ngửa tay xin tiền ba mẹ cô, đáng nói là còn không biết ngượng.
Lý do thứ hai đương nhiên là Quận Nhĩ Trúc không thể kiếm tiền nhanh như vậy, cho dù đi làm gái thì cũng không đủ để đáp ứng chi phí cho một lần dùng bữa ở Quốc Thiên Hương.
Cho nên, mục đích lần này của Quận Nhĩ Trúc có phải là ra oai không?
Quận Hy Ca nhếch lên nụ cười hứng thú, nếu cô ta đã có lòng, vậy thì cô sẽ chống mắt lên nhìn..


Bình luận

Truyện đang đọc