HỆ THỐNG THUẦN PHỤC HOA TÂM NHÂN

Nửa tháng sau…

“Mệnh phi cho gọi nô tài ạ?” Hy Dương chắp tay cúi người hành lễ.

“Không cần phải hành lễ như vậy, mau đứng thẳng dậy.” 

Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt hắn lúc này chính là Từ Phi. Chỉ mới mấy ngày được khôi phục sắc vị mà nàng tươi tắn hẳn lên, bộ áo dài vàng óng kiêu sa càng tô đậm thêm vẻ đẹp đằm thắm của nàng, đôi mắt sắc lạnh như dao trước đây cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Tình hình của hoàng tử như thế nào rồi?”

“Thưa, hoàng tử đang luyện kiếm cùng với các hoàng tử khác, người dạy là tướng quân Lê Hách. Hoàng tử thể hiện rất tốt, được tướng quân khen ngợi rất nhiều.” Hy Dương nhanh nhảu trả lời.

Từ Phi im lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài. “Ta biết ngươi và hắn hận ta.”

“M… Mệnh phi… Thần nào dám! Hoàng tử vẫn kính trọng mệnh phi, mệnh phi chính là mẫu thân ruột thịt của hoàng tử mà!” Hy Dương lại cúi người.

“Không cần phải biện hộ. Ai ngờ ngày mà ta có lại những thứ này đều nhờ tiểu quái vật kia chứ?” Từ Phi cười khổ, tay mân mê món trang sức do Tình vương ban tặng. “Nói thật với ngươi, giờ ta chỉ thấy trống rỗng mà thôi, những thứ này cũng chẳng làm ta vui được. Ta cũng vô pháp trở thành một mẫu thân đúng nghĩa với tiểu quái vật kia, ta không thể xóa đi những tàn nhẫn ta trao cho y khi xưa, cũng không thể miễn cưỡng bản thân yêu thương y được.”

“Mệnh phi… Nói với nô tài những lời này…” Hy Dương có chút bối rối, không biết nên nói gì.

“Ngươi… Đối với y là người quan trọng nhất. Hứa với ta, bảo hộ y thật tốt, phải luôn ở cạnh y. Dù y được Tình vương coi trọng, không có nghĩa y được đảm bảo an toàn, kể cả ngươi cũng vậy. Ta cũng mệt mỏi với mấy chiêu trò trong cung, nhưng nếu có thể, ta sẽ đứng đằng sau bảo hộ hai ngươi.”

“Mệnh phi… Người… Sao mệnh phi không thể yêu thương hoàng tử chứ? Thứ cho nô tài bạo gan hỏi.” 

Quả nhiên, Hy Dương vẫn không hiểu nổi Từ Phi.

“Tình cảm không thể một sớm một chiều có được, càng không nói ta lại ôm mối hận với y từ lâu rồi. Nhưng, giờ ta được sủng hạnh trở lại là nhờ y, ta không muốn mang ơn tiểu quái vật ấy.”

Từ Phi nói vậy, nhưng đôi mắt hờ hững kia không giấu nổi nét u buồn. 

Phận làm nô tài thấp kém, Hy Dương không thể a dua chêm mỏ vào, nhưng chí ít cái nhìn của hắn đối với Từ Phi đã dịu lại một chút. Có thể thấy, nàng tiến cung vì tình yêu đối với Tình vương, nhưng khi tình cảm ấy bị chính người thương vứt bỏ trong suốt khoảng thời gian kia, trái tim nàng lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu. Khi xưa nàng vứt bỏ tiểu hoàng tử, nàng không cảm thấy áy náy, nhưng giờ y lại nghiễm nhiên trở thành ân nhân nàng, nàng cũng chỉ đơn giản không muốn mang nợ.

Dù không biết trong trái tim băng giá kia còn chút tình mẫu tử nào với tiểu hoàng tử không, hắn chỉ cần biết nàng sẽ không hại Hy Chấn, nhiêu đó là đủ.

———————————————————

KENG!

“Tốt lắm! Hy Chấn hoàng tử, người đúng thật xuất sắc!” Tướng quân Lê Hách khoanh tay cười vang, hai đôi mắt lóe sáng vì hưng phấn.

Hoàng thái tử Hồ Hàn Kiếm bị đánh vật ra đất, bụi bay mù mịt khiến hắn ta ho khù khụ, nhưng đôi mắt thì lộ rõ vẻ không phục, thậm chí mang theo sát ý nồng đậm với đối thủ vừa hạ đo ván mình.

Hy Chấn chống lại ánh mắt của hắn, hoàn toàn không mang theo tia tình cảm nào, coi sát ý của hắn chỉ là sự thừa thãi. Hồ Hàn Kiếm không phục y, đó là điều y đã dự đoán trước, mà các hoàng tử khác đứng vây quanh cũng mang đầy địch ý đối với y.

Hy Chấn lờ đi hết thảy, chắp tay cảm kích lời khen ngợi của tướng quân Lê Hách. Ông ta là người tốt, dạy y rất chu đáo, là một vị tướng quân đáng trân trọng. Vì thế, mặc cho bọn hoàng tử kia có muốn gây khó dễ y như thế nào, chúng không thể ngăn cản y thực hiện mục tiêu duy nhất của mình. 

Y phải trở nên lớn mạnh hơn, mạnh hơn tất thảy mọi thứ. 

Trong thế giới này, có sức mạnh là có tất cả, có thể bảo vệ được những thứ quan trọng với mình. Sự ruồng rẫy và khinh miệt suốt mấy năm qua đã khiến y hiểu rõ đạo lí này, nhu nhược trông chờ sự yêu thương và thương hại từ kẻ khác là hành động hèn nhát, tự mình động thủ mới là đúng đắn. Con người chỉ muốn có lợi ích về cho mình, vì vậy y sẽ dùng chính cái lợi ích mà Tình vương thấy được từ y mà tiến lên, tạo ra tương lai hoàn hảo cho cả y và Dương ca. 

Tốt nhất không ai phá hoại kế hoạch tương lai của y, đến lúc đó đừng trách y tàn nhẫn.

Dương ca…

Những suy nghĩ âm u trong đầu chỉ vì một người liền bay biến hết đi, nụ cười của đối phương khiến tâm can của y ấm áp lên. Hy Chấn cúi đầu đỏ mặt, khóe môi không tự chủ cong lên, chỉ nghĩ đến Hy Dương thôi mà tim y không nhịn được mà đập nhanh. Đáng tiếc người hầu không được tham gia buổi tập với các hoàng tử, nếu không y thật sự muốn khoe với hắn mình hạ đo ván tên hoàng thái tử kia như thế nào.

“Được rồi, buổi tập đến đây kết thúc! Hy Chấn hoàng tử, người sở hữu kỹ năng thượng thừa, nhưng vẫn còn phải luyện tập nhiều.” 

Tướng quân Lê Hách quay sang nhìn Hồ Hàn Kiếm, giọng nghiêm khắc hẳn lên, nghe như sấm động. “Còn hoàng thái tử, người quá mức hấp tấp và bồng bột, lao vào Hy Chấn hoàng tử như con thiêu thân, điều đó không tốt chút nào, nếu phải tự mình thân chinh người khả năng tử trận rất cao. Vì tương lai Đại Việt, mong người khắc phục, người chính là đế vương tương lai của chúng thần.”

Bị tướng quân mắng như vậy, Hồ Hàn Kiếm chỉ biết cúi đầu nghe, nhưng mắt lại căm ghét liếc qua Hy Chấn. Đối phương chắp hai tay sau lưng, tĩnh lặng như bức tượng, nhưng đối với hắn lại như đang chế giễu thất bại thảm hại của hắn.

Hồ Hàn Kiếm nghiến răng, Hy Chấn càng ngày càng như cái gai khó bỏ trong mắt hắn.

Buổi tập kết thúc, Hy Chấn cũng không nán lại dù chỉ một giây, y muốn gặp lại Hy Dương lắm rồi. Tuy nhiên, y mới đi được vài bước liền bị đám hoàng tử chặn lại, dẫn đầu chính là Hồ Hàn Kiếm. Hắn ta hùng hùng hổ hổ chắn trước mặt Hy Chấn, trong mắt chỉ có phẫn nộ và khinh khi. Nhưng Hy Chấn chỉ điềm tĩnh nhìn hắn, như thể hắn chỉ là hạt cát nhỏ thoảng qua. Sự coi thường lộ liễu này khiến Hồ Hàn Kiếm nộ khí xung thiên, một phen đẩy Hy Chấn, nhưng đối phương không hiểu sau người cứng như đá, hai chân không xê dịch chút nào.

“Đừng đắc ý! Ngươi cũng chỉ là thằng con quái vật của một phi tần thất sủng, đừng tưởng được tướng quân khen vài câu lại vênh váo với chúng ta!” Hồ Hàn Kiếm mạnh miệng quát. “Một khi là chó cả đời là chó, dù ngươi có khoác lên y phục xa hoa nào cũng chỉ là thứ rác rưởi mà thôi.”

“Đúng đúng, một kẻ xấu xí như ngươi, ngốc ở trong hoàng cung chỉ tổ bẩn mắt.” Nhi tử Võ phi, hoàng tử Hồ Di Chu chơm chớp hô.

“Ngươi chỉ được cái múa kiếm giỏi, sau này chỉ có thể đi ra chiến trường khốc liệt rồi chết thôi, phơi thây ngoài đồng. Haha, ngoài cái đó ra ngươi chưa được dạy dỗ đàng hoàng, không có tư cách nhòm ngó ngai vàng kia đâu nha, ngoan ngoãn làm tướng đi thôi.” Hoàng tử Hồ Hải Tường, nhi tử Hàn Phi cũng lên tiếng, trong giọng pha đậm sự mỉa mai.

“Tốt nhất nên tôn trọng hoàng huynh đi đồ xấu xí, sau này hoàng huynh làm vua có khi chiếu cố cho.”

Đám hoàng tử nhao nhao miệt thị Hy Chấn, đồng thời vuốt lông ngựa cho Hồ Hàn Kiếm. Ai mà chẳng biết hắn chính là vua tương lai, văn võ đều thạo dù không đến mức xuất sắc, vì thế ngay từ lúc này phải biết nịnh nọt bợ đỡ hắn. Hồ Hàn Kiếm ham hư vinh, nghe các đệ đệ khen như vậy phổng hết cả mũi, cười đắc ý nhìn Hy Chấn.

Nhìn đi, ta là phượng hoàng, còn ngươi chỉ là con chó sẽ chết trận ngoài biên cương thôi.

“Cũng chưa biết mèo nào cắn miểu nào.” Hy Chấn nói.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Hồ Hàn Kiếm nổi giận. Hy Chấn nhìn thấy đội quân hùng hậu của hắn thế này mà thần sắc không thay đổi chút nào, đã vậy còn to gan đáp trả.

“Hùng hổ đe dọa đệ như vậy, hoàng huynh chẳng lẽ đang sợ hãi?” 

“Câm mồm! Ai là hoàng huynh của tên quái vật như ngươi chứ?” Hồ Hàn Kiếm nắm chặt tay, chỉ cần nghĩ đến mình có quan hệ máu mủ với y liền thấy sôi gan.

Hy Chấn tựa tiếu phi tiếu nhìn đám hoàng tử lúc nhúc trước mặt, nụ cười nhạt ấy không hiểu sao khiến bọn họ cảm thấy ớn lạnh. 

Hy Chấn chậm rãi đưa tay sờ lên mặt nạ che giấu vết sẹo của mình, hàng mi rũ xuống. Đây là mặt nạ do Tình vương ban cho, được làm từ loại gỗ quý bậc nhất Đại Việt, gỗ mun đen tuyền. Bề mặt đã được mài nhẵn bóng, tô điểm trên nền đen óng ả ấy là con rồng uốn lượn dát vàng. Lễ vật này của Tình vương coi như chính thức công nhận danh vị hoàng tử của Hy Chấn, đưa y lên địa vị ngang hàng với tất cả, tuyệt đối không thể khinh thường.

Đây cũng chính là thứ “y phục xa hoa” mà Hồ Hàn Kiếm đã dùng để mỉa mai y.

“Vậy sao? Ta cũng không muốn làm đệ đệ của ngươi, trở thành những tên hèn nhát chỉ biết bợ đít trong khi bản thân có năng lực đấu tranh.”

“Ngươi tên hỗn đản!” Hồ Hàn Kiếm tức giận gầm lên, mấy hoàng tử kia bị nói vậy cũng nhao nhao hết cả, muốn nhào vô dạy cho y một bài học. 

“Khoan đã, giờ ta và các ngươi đều cùng địa vị, lấy đám đông đánh một người thế này chẳng phải phi quân tử sao? Phụ hoàng rõ ràng đã dạy các ngươi điều đó mà, đúng không?”

Đám hoàng tử tái hết mặt mày, muốn động thủ mà không thể. Lời Hy Chấn nói rất đúng, bọn chúng không thể gây khó dễ cho y như trước đây. Tồi tệ hơn, Hy Chấn bây giờ vừa tự tin vừa mạnh mẽ, không còn ngậm bồ hòn làm bao cát cho bọn chúng như trước nữa.

“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Các ngươi…” Hy Chấn chỉ các hoàng tử. “… Đều có cơ hội cạnh tranh công bằng mà đúng không? Nhưng các ngươi tại sao lại chấp nhận đi nịnh nọt hắn?” 

Y lại chỉ sang Hồ Hàn Kiếm. “Có phải vì hắn là con cả, là nhi tử của hoàng hậu nương nương, nên khả năng làm vua là hoàn toàn chắc chắn ư? Các ngươi chỉ vì muốn an phận về sau nên tự cúi mình làm lui sao? Nhu nhược đến ngu xuẩn!”

“Ngươi biết cái gì mà nói chứ?”

“Đấu tranh vì bản thân, đó là điều ta hiểu rất rõ. Trước đây ta chỉ là đứa hèn nhát chẳng thể bảo vệ bản thân, tự thương hại mình và chịu bất cứ sự phỉ báng từ mọi người. Nhưng sau đó, ta tìm được lẽ sống của chính mình, và vì điều đó ta cố gắng đứng lên, không để ai khinh thường mình nữa. Không như các ngươi.” Hy Chấn nắm chặt tay thành nắm đấm, đặt trước ngực.

“Nhưng mà cũng không trách các ngươi được, muốn sống an ổn dưới trướng một kẻ kiêu ngạo cũng được coi là mục tiêu tốt đấy nhỉ?” 

Hy Chấn cười mỉa mai, ánh mắt của y nhìn chúng như thể chính bọn chúng mới là những con chó đang vẫy đuôi.

“Ngươi!” Hồ Hàn Kiếm không thể nhịn nổi nữa, vung nắm đấm muốn đánh Hy Chấn. Tuy nhiên, đối phương nhanh chóng né đòn, dùng chân gạt y ngã lăn ra đất.

“Ngươi dám động thủ với ta sao? Phụ hoàng nhất định sẽ trừng phạt ngươi!” Hồ Hàn Kiếm hét lên.

“Rõ ràng mọi người đều thấy ngươi ra tay trước mà, đúng không? Ta chỉ đang tự vệ.” Hy Chấn liếc mắt nhìn đám hoàng tử kia, rõ ràng trên mặt của chúng hiện lên sự chần chừ. Hồ Hàn Kiếm trong lòng đầy nguy cơ, nếu là bình thường thì đám đệ đệ kia của hắn đã đồng tình cũng hắn rồi, ấy vậy bây giờ bọn chúng lại im lặng.

“Các ngươi định nghe lời tên súc vật này đấy à!?” Hồ Hàn Kiếm hùng hổ xách cổ áo Hồ Di Chu lên, dọa đối phương sợ mất mật. “Chúng bay to gan quá nhỉ? Sau này ta làm vua sẽ chiếu cố chúng bay, ấy vậy bây giờ muốn phản hả?”

Hồ Di Chu sợ hãi lắc đầu, đám hoàng tử còn lại cũng im thin thít. Không lấy được phản ứng như mình mong đợi, Hồ Hàn Kiếm máu lên tận đầu ném Di Chu xuống đất. Hắn trước giờ khả năng giữ bình tĩnh kém, đám đệ đệ luôn luôn thần phục hắn nên hắn ít khi bộc phát, nhưng bây giờ thì không thể rồi.

“Là tại ngươi!” Hồ Hàn Kiếm mắt nổi tơ máu, muốn tiếp tục đánh Hy Chấn. Nhưng nắm đấm chưa kịp giơ lên thì bị một bàn tay to lớn giữ lại.

“Hoàng thái tử, người quá phận.” 

Chất giọng ồm ồm này không phải của tướng quân Lê Hách thì còn ai vào đây.

“Đừng cản ta! Ta sẽ mách phụ hoàng ngươi dám thất lễ với ta!” Hồ Hàn Kiếm giãy dụa, nhưng vô pháp thoát khỏi gọng kìm của Lê Hách. Đấu tranh một hồi, cuối cùng Hàn Kiếm bình tĩnh lại, rồi lại thấy vô cùng lo sợ.

Hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này? Tướng quân Lê Hách rất được phụ vương trọng dụng, đã từng mang về nhiều chiến thắng vẻ vang cho phụ vương, đến cả hoàng tử bọn hắn đều phải dành cho ông ba phần tôn trọng. 

Ông ta… đã nhìn thấy tất cả phải không?

“Ta… Ta…”

“Là người động thủ trước.”

Tướng quân Lê Hách chỉ đơn giản nói một câu, nhưng nhiêu đó cũng đủ để tim hắn muốn rớt ra ngoài.

“Người có thể lựa chọn. Một là ta báo với phụ vương người, người sẽ nhận được sự trừng phạt. Hoặc là, người ngay tại đây xin lỗi Hy Chấn hoàng tử, từ nay về sau không gây khó dễ với y nữa.”

“Cái gì? Sao ta phải…” Hồ Hàn Kiếm nắm chặt tay, cả tướng quân cũng không nể mặt hắn. “Còn lâu ta mới cúi mình trước tên quái vật này! Ngươi chỉ là tướng quân mà thôi, đừng lên mặt với ta!”

Nói rồi, hắn bực bội xoay người đi thẳng. Đám hoàng tử còn lại hoang mang nhìn nhau, cuối cùng tản về cung.

“Đa tạ tướng quân.” Hy Chấn chắp tay hành lễ.

“Chỉ là việc ta cần làm, sự kiêu ngạo ấy sẽ đẩy hắn vào đường cùng. Ta thực mong hoàng thái tử sẽ tự biết kiềm chế.” 

Tướng quân Lê Hách cười khổ, vẫy tay chào Hy Chấn rồi rời đi.

“Một người thiếu bình tĩnh như thế, sau này làm vua đất nước sẽ đi về đâu đây?”

Một giọng nói vang lên từ sau lưng y, quen thuộc đến mức có chết y cũng không thể nhận lầm được.

“Dương ca!” Hy Chấn nhào vào lòng Hy Dương cọ cọ, y hệt như hài tử đang làm nũng, khí thế mười phần đáng sợ khi nãy tiêu biến không còn một mống.

“Haha! Tiểu hoàng tử của ta khi nãy khí phách quá nha!” Hy Dương âu yếm xoa đầu y.

“Thật sao? Dương ca vừa nãy nhìn thấy hả? Dương ca thấy ta có ngầu không?” Hy Chấn líu ríu. 

“Bọn họ thật xấu, lấy đông đánh ít, ta lúc nãy cũng sợ quá trời. Dương ca, an ủi ta đi.”

Nhìn tiểu hoàng tử vứt hết tiết tháo mà làm nũng, Hy Dương cũng không có tiền đồ mà hùa theo, hôn nhẹ lên trán của y. “Rồi rồi, được chưa? Giờ chúng ta nên đi đến thư viện hoàng cung để tìm sách học chứ nhỉ?”

“Đúng a, giờ ta là hoàng tử rồi, muốn mượn bao nhiêu cũng được. Dương ca muốn sách gì nói với ta, ta lấy cho ngươi!” Hy Chấn mỉm cười. Thư viện hoàng gia chỉ người hoàng tộc mới có thể bước vào, nô tài như Hy Dương tuyệt đối không thể bén mảng.

“Cảm ơn ngươi, ta đã có sách từ Trần Cổ đại nhân rồi.” 

Hy Chấn nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu. Y muốn mình là người trao cho Hy Dương mọi thứ mà hắn cần cơ, nhưng y không được ghen linh tinh kẻo hắn giận thì chết.

Từ đằng xa, Hồ Hàn Kiếm núp sau bức tường nhìn hai người cười nói, nghiến răng cành cạch.

“Hy Chấn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Quan trông coi thư viện thấy Hy Chấn liền cúi người, cung kính mời y vào trong. Hy Chấn chính thức trở thành hoàng tử, tin tức này mọi người trong cung ai ai cũng biết. Trước đó kẻ nào khinh rẻ y thì bây giờ lại nơm nớp sợ y có trả thù hay không. Còn những người đến giờ mới biết đến sự tồn tại của tiểu hoàng tử, sự tò mò luôn hiện hữu, tỉ như những quan nhỏ kia thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá y.

Hy Chấn không để ý đến bọn họ, tập trung tìm sách mình cần. Y yêu thích chiến đấu, thích cái cảm giác lưỡi kiếm tiếp cận y, điều đó khiến máu huyết y sôi sục. Sách luận võ và sách binh pháp là ưu tiên hàng đầu, vì thế y chọn “Binh thư yếu lược” của Trần Hưng Đạo và “Binh pháp Tôn Tử” của Tôn Tử. 

Bỗng nhiên, lấp ló trong một góc khuất có một cuốn sách lạ, không có dày cộm và cũ kĩ như những cuốn sách khác. Trí tò mò nổi lên, Hy Chấn lấy nó ra.

“Xuân cung… đồ?”

Bìa sách vẽ hoa uốn lượn nhìn rất trang nhã, Hy Chấn mở ra xem thử, kết quả mắt muốn nổ tung.

Tất cả… Tất cả đều là hình ảnh hai người khỏa thân cặp kè nhau!!!

Hy Chấn muốn đóng sách lại ném đi, chợt lỡ tay lật đến một trang nào đó. Kì lạ thay, khác với những bức vẽ nam nữ kia, đây là hình ảnh nam nam quấn quít nhau. Hy Chấn mặt đỏ như trái cà chua, toàn thân nóng hừng hực, tuy nhiên y muốn đóng mà không đóng được.

Tranh vẽ tỉ mỉ cảnh hoan lạc giữa hai người đàn ông, đủ loại tư thế mà một đứa trẻ như y không nên nhìn. Lật lật một hồi, trong đầu y đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Hy Dương.

“Dương… ca? Không được, mình không được nghĩ vậy!”

Hy Chấn tự tay tát mình hòng xua đi những suy nghĩ trong đầu. 

“Hoàng tử, có chuyện gì người cần thần giúp không ạ?”

Hy Chấn thót tim. “Không cần, ta đã chọn được sách rồi!”

“Vậy để thần gọi người hầu đem về giúp ngài.”

“Không cần, ta tự mang về. Nhiêu đây không làm khó được ta.”

Quan thư viện thấy tiểu hoàng tử quyết tâm như vậy liền không hỏi nữa, lấy dây lụa buộc sách lại cho gọn gàng, tự mình tiễn y ra tận cửa. 

Hy Dương đứng chờ ở ngoài chán chê, thấy Hy Chấn đi ra liền chạy lại.

“Ngươi chọn sách gì vậy?”

“Là sách binh lược thôi.” Hy Chấn ôm sách vào lồng ngực, che đi vết cộm rõ ràng dưới áo của mình, nếu nhìn kĩ có thể nhìn ra màu hồng nhạt của cuốn “Xuân cung đồ”.

———————————————————

Hy Dương: Ồ tố kề! Tiểu hoàng tử sao lại hư hỏng thế chứ?

Tiểu Đinh Đang: Thế ngay từ đầu ai là người nhờ tui bỏ cuốn sách đó vào?

Hy Dương: Ồ hố ~ (= ̄ω ̄=)

———————————————————

Lời tác giả: Thế giới lần này chắc dài lắm, tác giả bị writer block hơi bị thường xuyên, H cũng xa quá chưa biết ngày nào có…

Gay go gay go!:)))

À còn nữa, thấy mấy bạn yêu thích nhân vật thống soái Arnold quá (mà mình nhẫn tâm cho ảnh chết rồi), nên có thể mình sẽ viết phần truyện riêng cho cặp anh em Arnold – William này trong tương lai gần. Tất nhiên bối cảnh sẽ diễn ra khi không có bạn Dương nhập xác. Nếu bạn nào ủng hộ thì comment cho mình nha!

Bình luận

Truyện đang đọc