HỆ THỐNG TRẺ EM HƯ


Trong phòng học yên tĩnh, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng giơ cao lên.
Thầy Lý:...
Rõ ràng biểu quyết có sự chênh lệch rất lớn nhưng thầy lại lâm vào cục diện tiến không được mà lùi cũng không xong.
Thầy Lý mở nắp cốc giữ nhiệt, ừng ực uống nước nóng: "Chuyện này, từ xưa đến nay thiểu số luôn phải phục tùng..."
Dụ Tả Kim: Nhìn chằm chằm——
Thầy Lý:...
Lời mới nói ra được một nửa đã phải nuốt trọn lại vào bụng.
Thủ lĩnh bất lương không phục tùng bất cứ ai.
Dụ Tả Kim mặt không đổi sắc, cứ vậy nhìn thẳng vào thầy.
Thầy Lý hắng giọng, định thương lượng với hắn: "Hay là..."
Dụ Tả Kim: Nhìn chằm chằm——
Một phút sau, trên mặt bàn của Dụ Tả Kim có thêm một tờ đề thi Vật lý, còn các bạn học khác cầm sách bài tập nhờ thầy giảng đề.
Thầy Lý: Gì mà thiểu số phục tùng đa số chứ, thầy là một người thầy tốt luôn tôn trọng tất cả ý kiến của các học sinh.
Tiếng chuông tan học vang lên, bài thi Vật Lý của Dụ Tả Kim cũng đã trả lời hoàn thành, thầy Lý nhận bài phán quyết ngay tại chỗ.
Số điểm chấm được: 58.
Dụ Tả Kim:...
Thầy Lý:...
Em nói xem em cố chấp muốn làm bài để làm gì?
Dụ Tả Kim chăm chỉ học hành là chuyện tốt, thầy Lý không cảm thấy số điểm này có vấn đề gì nhưng rõ ràng biểu cảm của Dụ Tả Kim đang cực kỳ không hài lòng.
Thầy Lý an ủi: "Vẫn tạm ổn mà, chỉ còn cách điểm tiêu chuẩn một chút nữa thôi.

Từ giờ đến lúc thi đại học còn một khoảng thời gian nữa, nếu em chăm chỉ cố gắng thì hoàn toàn có khả năng thi đỗ một trường đại học hạng II chất lượng tốt, hoặc nói không chừng có thể đỗ được vào một trường đại học hạng I nào đó".
Dụ Tả Kim cứng đờ đứng im tại chỗ.
Trông thấy dáng vẻ học trò bị đả kích nặng nề sau khi nghe lời an ủi của mình.
Thầy Lý:...
Nhóc con, phải chăng em chính là Waterloo trên con đường nghề nghiệp của thầy?
(* Waterloo: trận chiến diễn ra vào ngày 18 tháng 6 năm 1815, gần Waterloo, thuộc Bỉ.

Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy, quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau.

Từ Waterloo được cư dân mạng Trung dùng để chỉ sự thất bại)
Thầy Lý vội vàng nâng bài kiểm tra Vật Lý, chỉ vào nói: "Em nhìn xem, những câu em trả lời đúng đều là kiến thức hôm trước thầy giảng giải cho em ở trên văn phòng.

Khả năng học tập của em không tệ nhưng mà trước đó em không thường xuyên lên lớp nên đã bỏ lỡ rất nhiều kiến thức.

Nếu em cố gắng một chút thì em nhất định có thể đuổi kịp bước chân của phần lớn các bạn học".
Dụ Tả Kim cầm bài kiểm tra vật lý chỉ có 58 điểm, chìm vào im lặng sâu sắc.
Hiện giờ tên của Thịnh Uyên vẫn còn đang được dán trên bảng danh dự dưới tầng một – học sinh đứng đầu khối 12, tổng điểm: 746, đó là thành tích của kỳ thi tháng vừa rồi.

Sau này Thịnh Uyên sẽ học đại học, trường đại học của cậu ấy sẽ không phải là trường đại học hạng II hay hạng I có thành tích vừa tầm.
Cậu ấy muốn đi lên phía trước, đi về nơi có ánh sáng lấp lánh chói lọi.
Trong tình huống hắn chưa ý thức được, khoảng cách đã sinh ra giữa hai người họ.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ phải rời khỏi Thịnh Uyên.
Thậm chí chỉ cần suy nghĩ hắn cũng phát điên.
Sau đó, ngoại trừ thời gian tự học buổi tối phải ra ngoài làm thêm thì Dụ Tả Kim không bao giờ đến lớp muộn đi về sớm, chỉ cần ngồi trong lớp học thì hắn sẽ luôn chăm chỉ học hành.
Bởi vì gần đây Dụ Tả Kim ngày ngày ngâm mình trong phòng học nên các thiếu niên bất lương của trường trung học phổ thông số một cũng bắt đầu quay trở về trường với quy mô lớn.
"Anh Kỳ, tại sao đại ca lại đột nhiên đi học vậy?"
Kỳ Thắng nhìn chăm chăm cậu đàn em mang theo đôi mắt đầy quầng thâm ngồi ở dãy bàn phía sau của lớp 12-10.
"Bớt can thiệp vào chuyện của đại ca đi".
Cậu đàn em khóc không ra nước mắt.
Cậu ta nào có muốn can thiệp đâu.
Nhưng dạo này cậu ta luôn ngâm mình trong quán net tới tận nửa đêm, 8 giờ sáng hôm sau lại thức dậy vội vã tới trường.
Tại sao cậu ta phải liều mạng đến vậy?
So với phần lớn các thiếu niên bất lương mới quay trở về trường học hành đang kêu trời trách đất thì đám thiếu niên bất lương của lớp 12-6 đã thành thói quen.
Tiết thứ 4 buổi sáng, cô Tiểu Đào đi vào trong lớp: "Gần đây các em đều học hành quá mệt mỏi nên hôm nay cô sẽ không giảng bài nữa, cho các em ra sân thể dục chơi đùa một tiết".
Cô Tiểu Đào nói xong liền mỉm cười nhắm mắt lại chuẩn bị nghe các bạn học hoan hô, ai ngờ tiếng hoan hô không có mà tiếng vỗ tay cũng chẳng thấy.
Cô Tiểu Đào mở to mắt: "Sao thế? Được đi chơi không vui à?"
"Cô ơi, cô nói thật đi, tiết này cô có việc bận nên muốn xin nghỉ chứ gì?"
Cô Tiểu Đào:...
Sao các em biết?
Học sinh lớp 12-6 đi vào sân thể dục đã lâu không tới.
Thời tiết hôm nay không tệ, trời cũng không có gió.
Hạ Chi Kỳ cầm bóng đá tới: "Anh Thịnh, đá bóng không?"
Thịnh Uyên: "Không, mọi người đá đi, tôi tính tỉ số".
"Được".
Các thiếu niên ở trên sân tôi theo cậu đuổi, bên này, thầy chủ nhiệm giáo dục lại tới tìm Thịnh Uyên để nói chuyện về trại huấn luyện mùa đông.
Bịch——
Thầy chủ nhiệm giáo dục ngã xuống đất.
"Đầu! Sắt!!!"
Một cú đá này đã suýt chút nữa đã đá bay luôn lý lịch học sinh của Hạ Chi Kỳ.
Cũng may quả bóng đá chỉ bay sát qua tai, còn thầy chủ nhiệm giáo dục ngã do hoảng sợ nên hai chân run rẩy.
Đầu Sắt ngồi dưới mặt đất, hồn chưa tỉnh hẳn.
Thằng oắt Hạ Chi Kỳ kia muốn mạng của thầy!
Giữa trưa, Thịnh Uyên trở về phòng 408, vừa vào đã trông thấy Dụ Tả Kim đang cầm vở ghi ngồi ở bên kia đọc công thức.
Hắn học rất chăm chú, Thịnh Uyên đi vào cũng không phát hiện.
Thật sự thực hiện được câu: "hai tai không nghe sự bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền".
Thịnh Uyên yên lặng vòng ra sau lưng hắn.

Thật Nỗ Lực đột ngột ngoi đầu lên.
[Hệ thống: Tôi khuyên cậu ít trêu chọc người ta thôi, không thì chúa Jesus có tới cũng không thể nào cứu được cái mông của cậu].
Thịnh Uyên: "Thật không khéo".
[Hệ thống:?]
Thịnh Uyên: "Nơi này chịu sự quản lý của Ngọc Hoàng".
[Hệ thống:...]
Cho dù Ngọc Hoàng đại đế có tới cũng không cứu nổi cậu!
Thịnh Uyên đứng sau lưng Dụ Tả Kim, mở miệng: "Bạn học Dụ, nghiêm túc thế cơ à?"
Tầm mắt của Dụ Tả Kim chuyển từ trên sách vở sang gương mặt Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên nhìn quầng thâm xanh đen nhàn nhạt dưới mắt hắn, nhướng mày: "Không nghỉ trưa à?"
Dụ Tả Kim không nói gì, tiếp tục lật sách vở.
Thịnh Uyên không cố ý quấy rầy hắn học hành, chỉ là gần đây Dụ Tả Kim đã học tới mức độ mất ăn mất ngủ.
Trông thấy Dụ Tả Kim lần nữa vùi đầu khổ học, Thịnh Uyên suy nghĩ có nên tìm cách ép hắn nghỉ ngơi một chút hay không.
[Hệ thống: Cậu vẫn nên khuyên cậu ta nghỉ ngơi đi].
Thật Nỗ Lực chân thành đề nghị.
Nó lải nhải trong đầu Thịnh Uyên.
[Hệ thống: Cậu chưa từng nghe sao, càng cố gắng nhẫn nhịn sau này giải tỏa càng điên cuồng.

Khuyên Dụ Tả Kim nghỉ ngơi không chỉ vì tốt cho cậu ta còn vì tốt cho cậu nữa đấy].
Thịnh Uyên: "Ý cậu là sao?"
[Hệ thống: Chờ cậu ta học thành tài, cái miệng của cậu không ngày nào không nát].
Thịnh Uyên:...
Thịnh Uyên vươn tay chọc chọc bả vai Dụ Tả Kim: "Không học nữa, đi ngủ đi".
Dụ Tả Kim ngồi im không nhúc nhích.
Thịnh Uyên nhìn cái gáy cố chấp của hắn, hai mắt nheo lại.
"Không đi ngủ thật à?
Dụ Tả Kim không nhúc nhích.
"Hôm nay tôi còn định cho cậu ngủ trên giường của tôi nữa đấy".
Kíttt ——
Tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên.
Dụ Tả Kim không đợi não bộ suy nghĩ kỹ, cơ thể đã tự động đứng dậy.
Hắn quay đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Thịnh Uyên.
Giống như đang muốn hỏi lời cậu là sự thật có phải không.
Thịnh Uyên: Sao có thể giả! Anh đây nói lời giữ lời!
Thịnh Uyên nở nụ cười thắng lợi: "Có ngủ không nào?"
Dụ Tả Kim: "Ngủ".

Năm phút sau ——
Dụ Tả Kim chết lặng nằm trên giường của Thịnh Uyên còn Thịnh Uyên nằm trên giường của hắn.
[Hệ thống: Cậu lừa gạt nam sinh trung học như vậy mà lòng không thấy chột dạ hả?]
Thịnh Uyên: "Thế cậu nói xem tôi có để cậu ấy nằm thật không?"
Thật Nỗ Lực:...
Nằm thật.
Thịnh Uyên, hiện giờ tôi xin kết án tội danh đàn ông cặn bã cho cậu.
Thịnh Uyên nằm trên giường của Dụ Tả Kim, phủ chăn lên kín thân thể mình, trong mũi ngập tràn mùi hương bột giặt dễ ngửi.
Cậu thoải mái híp mắt, không biết nửa tháng sau có thể nằm ngủ trên một chiếc giường thoải mái như thế này không.
"Cậu định đi đâu?"
Thịnh Uyên mở to mắt, hóa ra cậu đã lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng lúc nãy.
Đừng nói đến chuyện nghỉ ngơi, nghe xong lời Thịnh Uyên mới nói, Dụ Tả Kim đã lập tức không còn cảm thấy mệt nhọc.

Hắn vén chăn hùng hổ đứng lên khỏi giường.
Hiện giờ Thịnh Uyên đã hòa thành một thể với chiếc giường dưới thân, cho dù bầu trời có sụp đổ cậu cũng sẽ không đứng dậy.

Cậu uể oải cất lời giải thích: "Mấy hôm nữa tôi phải đi tham gia trại huấn luyện mùa đông, có lẽ sẽ không đến trường tầm nửa tháng.

Buổi tối cậu nhớ phải trở về ký túc xá đúng giờ đấy nhé, à, đúng rồi."
Còn nữa còn nữa.
Thịnh Uyên: "Nếu không dám một mình đi đường đêm thì tới tìm Hạ Chi Kỳ".
Dụ Tả Kim:...
Thật Nỗ Lực:...
Dụ Tả Kim nghe xong câu giải thích của cậu cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng nằm xuống.
Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim da mặt dày đã nằm xuống bên người cậu.
"...!Bạn học Dụ, da mặt cậu đã dày đến thế này từ khi nào vậy?"
Giọng nói Dụ Tả Kim bập bẹ khàn khàn: "Giường của tôi".
Ý là hắn về ngủ trên giường hắn.
Vì bảo vệ cái mông, Thịnh Uyên lập tức đổi giọng: "Ồ, thế là do da mặt tôi dày rồi, để tôi về giường ngủ".
Người đang nằm ngửa chuẩn bị ngồi lên đứng dậy thì ngay giây tiếp theo đã bị kẻ còn lại mạnh mẽ đè xuống giường.
Hơi thở của đối phương bao phủ trên người cậu.
Thịnh Uyên: Cảnh giác.jpg.
Ý thức được nguy hiểm tới, mông cậu căng chặt, lập tức kéo chăn quấn mình thật kín.
"Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng làm loạn nhé, không thì tôi chỉ cần hô một câu, Trịnh Tử Lộ phòng bên sẽ lập tức chạy tới".
Một giây sau, Thịnh Uyên trông thấy sự khinh thường trong đôi mắt Dụ Tả Kim.
Dụ Tả Kim: Chỉ bằng nó?
Thịnh Uyên:...
Cậu mau nói xin lỗi Trịnh Tử Lộ ngay đi.
Hai người họ mà cứng đối cứng thì kết cục chẳng cần phải nghĩ đã ra, sức lực của Thịnh Uyên không thể nào thắng được hắn.
Cho nên cậu từ bỏ con đường thoát đi bằng sức mạnh.
Dụ Tả Kim luôn bận rộn học tập mấy ngày nay đang nhìn chằm chằm Thịnh Uyên như một con sói ác độc.
"Tôi không chạm vào cậu".
Thịnh Uyên vui vẻ ra mặt.
Anh biết cậu là bé ngoan mà.

"Cậu cho tôi sờ chút thôi".
Thịnh Uyên:...
Có cái beep!
Không đợi Thịnh Uyên đồng ý, bàn tay của hắn đã vươn tới lớp chăn.
"Chỉ sờ một chút thôi".
Thịnh Uyên trong chăn cố ngăn cản hắn, hai mắt mở to nhìn hắn, cố gọi lương tâm hắn trỗi dậy.
"Cậu cảm thấy hành động cậu đang làm có đúng hay không?"
Dụ Tả Kim đối mặt với cậu mấy giây, bàn tay to lần nữa chuyển động.
Thịnh Uyên:!
Kẻ này làm gì có lương tâm.
Cậu che kín chăn vì định xây dựng thành lũy phòng ngự cho chính mình, ai dè hiện giờ nó đã biến thành trói buộc.
Thịnh Uyên ở trong chăn, nghẹn đến độ mặt đỏ bừng.
Cậu cắn răng: "Dừng lại".
Nhưng cái tay kia vẫn còn đang ở trên đùi cậu.
Thịnh Uyên đẩy tay, người bên lạnh giọng bảo.
"Đừng nhúc nhích".
Bàn tay đang bị hắn khống chế không thể nào thoát được.
Thịnh Uyên nghiến chặt răng hàm
"A".
Bầu không khí lập tức yên lặng.
Thịnh Uyên:...
Cậu vừa mới phát ra âm thanh đấy sao?
Mặt mũi của cả cuộc đời này gần như đã mất hết ngay tại đây.
Gương mặt cậu đỏ au, thoáng nhìn qua sắc mặt cũng đang sửng sốt của Dụ Tả Kim, vươn chân đạp thằng chó chết này xuống.
Thịnh Uyên kéo lại chiếc quần mới bị đối phương tụt xuống, mặt đỏ như máu, tức giận chửi ầm lên.
"Đồ khốn, cậu sờ loạn cái gì thế hả?"
Cậu bật dậy khỏi giường, đẩy Dụ Tả Kim ngã nhào xuống đất, đấm một cú vào má đối phương.

Cú đấm không quá mạnh nhưng một bên gò má của hắn cũng đỏ hồng lên.
Dụ Tả Kim giơ tay sờ sờ sườn mặt bị Thịnh Uyên đánh.
Sắc đỏ trên mặt Thịnh Uyên vẫn chưa tiêu tan.
Thật Nỗ Lực mới thoát khỏi che mắt xông ra, chỉ nghe được tiếng Thịnh Uyên chửi ầm.
[Hệ thống: Thịnh Uyên!]
Thịnh Uyên: "Hừ hừ hừ——"
[Hệ thống: Thịnh Uyên! Đừng mắng nữa! Thịnh Uyên!]
Thịnh Uyên còn đang nổi nóng: "Sao?!"
[Hệ thống: Cậu không phát hiện ra hả?]
Thịnh Uyên: "Gì?"
[Hệ thống: Hình như cậu ta còn hưng phấn hơn rồi!]
Thịnh Uyên:...
Lời tác giả:
Đằng sau có lời chúc phúc~
Nữ nhân! Chúc ngươi đi ị thông thuận!.


Bình luận

Truyện đang đọc