HI CHỊ ALICE!



Thiết nghĩ sau mỗi lần say rượu bộ dạng đều như thế, đầu đau như búa bổ, miệng khô lưỡi rát.

Phải thật cố gắng mới mở mắt lên được.
“ Tỉnh rồi ha,” Giọng Phương Hạo lành lạnh : “ Lâm Tứ Nguyệt, càng ngày em càng biết cách lật lọng.”
“.

.

.

.

.

.”
“ Ngồi dậy, uống hết canh giải rượu, tôi không có thời gian rề rà với em đâu.”
“ Tuân lệnh.” Tôi dùng tốc độ cực nhanh bò dậy, một hơi uống sạch.
Phương Hạo ngồi xuống bên giường : “ Bây giờ, ngoài phòng khách còn có một rắc rối cần giải quyết.”

“ Rắc rối á, rắc rối gì thế ?” Trong lòng tôi ớn lạnh, ném xong chiếc điện thoại tiếp theo đã xảy ra những gì tôi không chút ấn tượng, cũng không biết sau đó còn gây ra rắc rối gì : “ Không phải anh đã đưa luôn gã đàn ông kia về nhà, muốn tôi phải giáp mặt tạ lỗi đó chứ.”
“ Em còn dám nói.

Không phải gã rắc rối kia, mà là gã rắc rối tên Lam Trinh Liệt.

Lâm Tứ Nguyệt, tên nhóc ấy lẽ nào đã bị em hớp hồn mất rồi ?”
“ Anh lảm nhảm gì đấy ?” Tôi nhảy phắt dậy từ trên giường.
“ Lảm nhảm em tối qua uống say rồi, thế nên đâu hay biết, khi tên nhóc ấy nhìn thấy tôi cõng em, ánh mắt đó như hận đến nỗi muốn nuốt chửng tôi ngay và luôn, còn chỉ tay vào tôi nói, ai bảo tôi để em uống rượu, tôi để em uống nhiều thế kia ngầm có ý đồ gì.

Còn nữa, cả đêm cậu ấy cũng không chịu về, bây giờ đang nằm ngủ ngoài kia kìa.”
“ Như thế đã nói bị tôi hớp hồn rồi ư Phương Hạo, sau này anh đừng nói thế nữa, tôi không thích.

Cậu nhóc ấy chỉ xem tôi như chị gái.

Cậu ấy cũng không hiểu được mối quan hệ của chúng ta, khó trách sẽ cho rằng như thế.” Tay tôi đang giấu trong chăn, chúng bấu chặt vào nhau.
Sau khi Phương Hạo đi làm, tôi thất thần nhìn lên trần nhà, cho đến khi Lam Trinh Liệt bước vào.
“ Ma men.” Đặt bàn tay lên trán tôi, sau đó Lam Trinh Liệt ngồi xuống trước mặt, thấp giọng thủ thỉ : “ Sau này muốn uống rượu thì gọi cho tôi, tôi đến đưa chị về nhà.

Chị có biết không, tối qua chị như con bạch tuột bám trên lưng một tên đàn ông, có biết như thế sẽ rất nguy hiểm.”

“ Tứ Nguyệt, đến chỗ tôi mà ở nhé, nơi này quá chật chội, chị ở chỗ của tôi, muốn uống rượu tôi tiếp chị, tôi cũng có thể giống như anh ấy cùng chơi đùa với chị, muốn xem sách gì, nghe nhạc gì tôi đều sẽ mua cho, nha ?”
“ Lam Trinh Liệt, cậu cứ gọi tôi là chị thì hơn, sau này đừng gọi tôi Tứ Nguyệt nữa, nghe không quen chút nào.” Tôi ủ rũ nói.
“ Nhưng phải làm sao đây, Lâm Tứ Nguyệt, tôi bỗng nhiên không thích gọi chị là chị nữa rồi.” Nét mặt cậu nhóc ấy chợt thay đổi, mang theo vẻ bối rối.
“ Trinh Liệt, cậu vẫn chưa biết ư, tôi có người em trai cùng cha khác mẹ, nhưng tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu ấy, nghiêm trọng đến nỗi cả cuộc đời này cũng không sao bù đắp được.

Ngày ấy khi cậu nói cậu là em trai tôi, tôi liền nghĩ ngay đến cậu ấy, thế nên, khi ấy thỉnh thoảng đối tốt với cậu đa phần đều vì cậu ấy.” Những câu này lúc thơ thẩn nhìn lên trần nhà trong đầu tôi đã diễn tập qua.
“ Hừ, không ngờ Lam Trinh Liệt tôi cũng có cơ hội được làm thế thân.” Cậu ấy nhếch môi cười : “ Đám bạn tôi nghe được chắc sẽ cảm thấy rất thú vị.”
“ Lam Trinh Liệt, cậu nghe tôi nói hết đã, sau đó, tôi thật lòng muốn đối tốt với cậu, muốn làm rất nhiều chuyện vì cậu, tâm trạng đó không hề mang theo bất cứ cảm xúc bên lề nào khác.

Trinh Liệt, xin cậu hãy tin tôi, về sau tôi đã thật sự thích cậu.”
“ Ý chị nói, chị đã thích tôi ?” Lam Trinh Liệt cứ thế mở to đôi mắt đẹp chiếu tướng tôi.
“ Đúng vậy.” Tôi khẽ cười với cậu ấy, tôi đã nói với Phương Hạo, cũng tự nói với chính mình, một khi uống rượu xong sẽ bình ổn lại thôi : “ Trước giờ đều một mình cậu đơn phương phát ngôn, bây giờ, sẽ đến phiên tôi.

Lam Trinh Liệt, nếu cậu thích, nếu cậu đồng ý, nếu cậu muốn, tôi sẽ làm chị gái của cậu suốt cuộc đời này.”
Tôi tự căm ghét bản thân.
“ Chị gái ư ? Được, được đó, nếu chị thích thì cứ như thế đi.” Cứ như thế, cậu ấy đứng đó cười, nụ cười bùng lên như pháo hoa bùng lên.
Khi cậu ấy quay người, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, có lẽ cậu nhóc ấy sẽ không biết được chuyện gì đã từng xảy ra.
Uống rượu xong phải bình ổn trở lại, không suy nghĩ những chuyện khiến cho tâm trạng trở nên phức tạp, không suy nghĩ đằng sau những chuyện cậu nhóc ấy làm ẩn chứa tâm tình chi.
* * *

Lam Trinh Liệt là một tên nhóc trúc trắc, trúc trắc đến nỗi khiến tôi bó tay.
“ Tối nay chị có nhà không ?” Đây là câu đầu tiên Lam Trinh Liệt chủ động mở miệng với tôi trong suốt mấy ngày nay, biểu cảm tuy có hơi ngầu đời, nhưng vào lúc đó tôi lại cảm thấy bản thân nảy sinh ra tâm trạng biết ơn cảm kích, xem ra, cậu ấy đúng là khắc tinh của tôi.
“ Hơ, tối nay á ? Tối này tôi đi xem hòa nhạc cùng với Phương Hạo.” Tôi vội đến gần hơn : “ Công ty anh ấy cho hai vé vào cổng xem hòa nhạc.”
“ Tên tiểu tử đó rốt cuộc có ý gì đây, lại hẹn chị tối nay đi cùng, anh ta không có bạn gái ư, việc gì phải đi cùng chị trong những dịp thế này .” Lam Trinh Liệt đang nghịch điện thoại trong tay.
“ Những dịp thế này, ý gì đây ?”
“ Không phải chứ, hộ lý tỷ tỷ, hôm nay lễ tình nhân, lễ tình nhân thất tịch (1).” Tăng Hựu ở bên cạnh có hơi ngạc nhiên thái quá.
(1) Ngày mùng bảy tháng bảy hàng năm được xem là ngày lễ thất tịch theo truyền thống của người Trung Quốc.

Tương truyền mỗi năm vào đêm này, Chức Nữ và Ngưu Lang sẽ được hội ngộ cùng nhau trên cầu Ô Thước.
“ Từ khi nào thất tịch lại trở thành lễ tình nhân thế ?” Tôi bất đắc dĩ giả vờ.
“ Hai người muốn đi xem hòa nhạc của ai ?” Lam Trinh Liệt lại lần nữa cất lời vàng ngọc.
“ Tôi cũng không biết, Phương Hạo nói nữ ca sĩ diễn buổi hòa nhạc đó tên Anna, hát nhạc nghe cũng được, vừa hay là con gái chủ tịch công ty.

Nhưng mà Lam Trinh Liệt này, tôi cảm thấy cô Anna đó rất giống một cô gái trong nhóm các cậu .” Tối qua, lúc Phương Hạo đưa vé vào cổng xem hòa nhạc cho tôi, gương mặt in trên chiếc vé khiến tôi có cảm giác quen quen, rất giống với cô gái thích đeo hoa tai to tướng thỉnh thoảng đến thăm Lam Trinh Liệt.
“ Kim Bảo Như ? Không ngờ các người muốn đi xem lại là buổi hòa nhạc của Kim Bảo Như.” William bật cười đầu tiên : “ Lâm Tứ Nguyệt, để tôi nói chị biết, người tên Anna chị thấy quen không sai, con bé đó nghệ danh đúng là Anna, bạn của bọn tôi.”
Bọn họ cứ ở đó tự biên tự diễn cười nhạo tôi, chỉ đơn giản cười tôi hiểu biết nông cạn, không biết lễ tình nhân thất tịch, cũng không biết Kim Bảo Như chính là Anna, nghe đồn Anna vì hát hay, người xinh đẹp, nhà lại có tiền, ở Thượng Hải cứ một bước lên trời.
Khi màn đêm dần buông, thành phố lên đèn, người người qua lại vội vã, còn tôi, lòng rối như tơ.

Nghĩ đến Lam Trinh Liệt, nghĩ đến những lời cậu ấy vừa nói : “ Nếu như, tôi nói, tôi không thích chị đi xem hòa nhạc với anh ta, thế chị còn muốn đi không ?” Quay lưng lại với cậu ấy, tôi nói : “ Trinh Liệt, Phương Hạo là người bạn quan trọng nhất của tôi, trong cuộc đời này, người tôi cảm kích nhất chính là anh ấy, chỉ cần anh ấy muốn, những gì có thể làm tôi đều muốn làm vì anh ấy.”
Rất nhẹ nhàng, cậu nhóc ấy nói sau lưng tôi, Lâm Tứ Nguyệt đúng thật vĩ đại.


Giọng điệu mang theo cả ý mỉa mai.
“ Sao thế hử ?” Phương Hạo đang lái xe đưa một tay đặt lên trán tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, dạo gần đây em cứ lòng đầy tâm sự, tên nhóc ấy khiến em lao đao vậy sao ?”
“ Đâu có.” Tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay, hôm nay nó được Lam Trinh Liệt cố nhét vào tay tôi, cùng kiểu với chiếc hiện tại cậu ấy đang dùng, đối với chiếc điện thoại vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ này tôi cảm thấy ngay đến dũng khí từ chối cũng không có, ngại cậu ấy khó xử : “ Phương Hạo, anh nói xem suy nghĩ của tên nhóc ấy nếu cũng như thứ máy móc trong tay đây thì tốt biết mấy, muốn mở thì mở, muốn tắt thì tắt.”
“ Xem ra ma lực của tên nhóc ấy cũng không nhỏ ha, khiến Lâm Tứ Nguyệt cũng phát ngôn ra những lời ngốc nghếch .”
“ Anh nói gì đấy ?” Tôi bực bội lườm Phương Hạo, thấy anh ấy như cười như không nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Thế giới của Lâm Tứ Nguyệt dạo này rất ư nhộn nhịp, người này vừa hát xong đã có người khác đăng đàn ngay.
Khi tôi và Phương Hạo bước vào trong hội trường buổi hòa nhạc rồi tìm thấy chỗ ngồi của mình, mặt tôi cứ thế đơ ra, hiển nhiên trông thấy Lam Trinh Liệt và Liên Ngọc, chỗ ngồi của hai người họ vừa hay liền kề với chúng tôi.

Khi hai người họ nhìn thấy chúng tôi cũng không hẹn mà gặp cùng đưa tay ra, thật trùng hợp.
Tôi không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao, bên trái tôi là Phương Hạo, bên phải là Lam Trinh Liệt, ngồi giữa hai người họ tôi cứ luôn cảm thấy không thoải mái, lại còn phải giới thiệu Phương Hạo với Liên Ngọc đang nheo mày nháy mắt với tôi, thế nên, tôi luôn cực ghét những mối quan hệ xã giao phức tạp thế này, tôi còn nhớ đã từng xem qua những câu châm ngôn thế này trong một cuốn sách, nói rằng mối quan hệ xã giao của Trung Quốc chẳng khác nào miếng vải buộc chân, vừa dài vừa thối.
Cuối cùng, buổi hòa nhạc đã bắt đầu, cô gái với trang phục bắt mắt trên sân khấu cất lên chất giọng trong trẻo, nỉ non ngân nga khiến tôi không tài nào liên tưởng được đến cô gái đã có duyên gặp mặt vài lần.
“ Này, Lam Trinh Liệt, cô ấy cũng không tệ.” Tôi nói với Lam Trinh Liệt đang ngồi một bên.
“ Chị nói gì hử ?” Có lẽ tiếng nhạc át lấy tiếng tôi, Lam Trinh Liệt ghé sát người lại, trong chốc lát, hai chúng tôi rất gần rất gần nhau, gần đến nỗi dường như chỉ cần cậu ấy chớp chớp mắt, hàng lông mi như cánh quạt ấy sẽ chạm ngay vào mặt tôi, tôi mất hồn trong khoảnh khắc, cho đến khi, khán giả dưới sân khấu rần rần reo hò, tôi mới dời ánh mắt đứng hình hướng lên sân khấu.
Rất rất lâu về sau, tôi vẫn còn nhớ cô ca sĩ tên Anna kia đứng trên sân khấu trong quầng sáng lung linh do hiệu ứng đèn chiếu lại tưởng như dưới ánh trăng bàn bạc, cất giọng hát bi thương.

Một thế giới bao la như thế, sao lại khiến em gặp được anh; một thế giới bao la như thế, sao lại khiến cho em yêu anh.

Người trên sân khấu say mê hát, người dưới sân khấu cũng say mê theo, những ca từ rất mộc mạc, nhưng lại bộc lộ tâm trạng của mỗi người về tình yêu nam nữ trong cuộc sống này.

Một thế giới bao la như thế, sao lại khiến em gặp được anh; một thế giới bao la như thế, sao lại khiến cho em yêu anh.
Bài hát đó có một cái tên rất lãng mạn “ Có những tương ngộ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc