Khi tôi chặn miệng người nào đó, tôi biết người ấy đã thắng, người đàn ông này, biết cách làm sao nắm bắt tâm trạng của tôi, biết cách làm sao khiến trái tim tôi trở nên mềm yếu.
Tôi không cách nào đi so đo, mà không, là chẳng thể nào so đo , bởi vì, tất cả mọi chuyện đều là.
.
.
nhân danh tình yêu.
Chỉ vào khách sạn sang trọng bậc nhất ở thành phố Thượng Hải, tôi nói : “ Lam Trinh Liệt, bây giờ em muốn được ở trong khách sạn kia, anh đi đặt phòng, sau đó, bật chế độ tự động hô biến cho em, trước khi em chưa nguôi giận không cho phép xuất hiện trước mặt em.”
Vừa chạm vào chiếc giường êm ái cảm giác mệt mỏi lập tức kéo đến, ngủ một giấc đến tận lúc sắc trời chạng vạng, vẫn là do đói bụng mà thức dậy, tắm rửa xong, thay một bộ quần áo, tinh thần tốt hơn nhiều.
Nhìn vào trong gương tôi khẽ vỗ vào mặt mình, cứ no bụng trước rồi tính.
Mở cửa ra, hiển nhiên nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang tựa lên tường, đôi mắt xoáy thẳng vào tôi, vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban sáng kia, thời khắc dường như quay trở về cánh cửa khách sạn cũ kĩ kia ở Munich, tôi ở trong phòng, người nào đó ở ngoài phòng, cứ mở cửa ra như thế, liền nhìn thấy người ấy.
Lam Trinh Liệt phủi phủi quần áo của mình, trên mặt phô ra biểu cảm vô hại.
“ Nguôi giận chưa em ?”
Sâu tận đáy lòng thở dài một hơi, y như người nào đó từng nói, người ấy có cả trăm cách để tôi ở lại bên cạnh mình, tương tự, người ấy cũng có cả trăm cách khiến tôi thỏa hiệp.
“ Vào trong đi.” Tôi nhường lối, người nào đó ôm chầm tôi, chúng tôi cùng nhau vào phòng.
“ Tứ Nguyệt, chắc là em đói rồi ha.” Người nào đó nhấc điện thoại gọi một loạt những món ăn tôi thích.
Sau khi no căng bụng, tôi nói với người nào đó : “ Được rồi, Lam Trinh Liệt, anh có thể đi rồi đó.”
Người ấy đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ của mình : “ Giờ vẫn còn sớm mà, anh cùng em xem phim một lúc đã.”
Ngang nhiên tự tiện ngồi lên sofa của khách sạn, người nào đó cầm lấy điều khiển ti vi.
“ Đến đây, Tứ Nguyệt, chẳng phải em thích xem phim của Brad Pitt à.” Người ấy nói như đúng rồi.
Trên tivi đang phát bộ phim đầu tay của Brad Pitt, Lam Trinh Liệt ngồi ngay bên cạnh tôi, mới đầu còn biết thân biết phận yên ổn, dần dần bắt đầu động tay động chân rồi đây, tôi bực bội gạt phăng tay của người nào đó.
“ An phận cho em nhờ.” Cầm cái gối tựa lưng bá đạo vỗ lên đầu người nào đó, quả nhiên muốn tôi làm tình nhân của mình đây mà.
Qua được một lúc.
“ Tứ Nguyệt, hôm nay em mặc màu đen á.” Chữ á kia kéo dài thật dài, mang theo chút lập lờ mờ ám.
Liếc nhìn quần áo của mình, rõ ràng là màu trắng mà, thuận theo ánh mắt của người nào đó dịch xuống dưới, tôi nhìn thấy nội y bằng ren màu đen của mình hơi lấp là lấp lửng.
Cầm gối tựa lưng lại đánh tiếp : “ Háo sắc, suốt ngày cứ nghĩ những chuyện kia.
.
.”
Lại qua một lúc.
“ Tứ Nguyệt, tối nay anh không muốn về nhà có được không em ? Anh đảm bảo anh sẽ ngủ sofa, anh đảm bảo sẽ không làm phiền đến em .” Người nào đó lại trưng ra thêm cái bộ mặt đơn thuần vô hại.
Sẽ không làm phiền đến tôi, mới lạ à.
“ Lam Trinh Liệt, chẳng phải anh nói ngủ ở sofa ha ?”
“ Sofa bé xíu hà, anh ngủ không thoải mái, giường của em to thế kia, chia cho anh một nửa nha, anh đảm bảo, anh sẽ biết thân biết phận mà.”
.
.
.
.
.
.
.
.
“ Chẳng phải anh nói biết thân biết phận a ?”
.
.
.
.
.
.
.
.
“ Lâm Tứ Nguyệt, giờ anh phải cho em biết thế nào là kiểu Spartakian (1), xem em sau này còn dám hễ động một tí lại nói với anh muốn bỏ đi hay không.”
(1) Một trong những thành phố hùng mạnh nhất của Hy Lạp cổ đại, đứng đầu là Athens, Sparta đứng thứ hai.
Người Sparta coi nhẹ văn hoá và giáo dục, thanh thiếu niên chỉ yêu cầu biết viết đơn hàng và ghi chú là được.
Người Sparta yêu cầu con cái của họ ngôn ngữ súc tích, thẳng thắn, từ bé đã hình thành nên một thói quen trầm lặng kiệm lời.
Họ nói chuyện cứ như khẩu lệnh quân sự.
Có một lần, một vị vua đã đe doạ vua Sparta, muốn Sparta tuân theo mệnh lệnh của ông ta, nếu không sẽ khiến Sparta trở thành bình địa, câu trả lời của vua Sparta là: "Mời!" Câu trả lời ngắn gọn kiểu này sau đó được gọi là Câu trả lời kiểu Spartakian.
“ Lam Trinh Liệt, cái tên biến thái này.”
.
.
.
.
.
.
.
.
Đôi mắt chăm chú nhìn lên tấm lót trần một lúc.
Hoa văn màu vàng từng vòng từng vòng dãn ra, tinh tế mà vẫn lộng lẫy, mang đậm phong cách Đông Nam Á.
Dường như, tôi luôn không thể kháng cự lại cậu nhóc ấy, rõ ràng mười mấy giờ đồng hồ trước đây người nào đó còn khiến cho tôi tâm nguội ý lạnh, đau lòng tột độ.
Dịch người kê đầu lên chiếc gối nằm của người nào đó, nơi đây vẫn còn sót lại hơi ấm của người ấy, hơi ấm độc nhất vô nhị thuộc riêng về người, khiến tôi say mê sâu sắc.
Bên ngoài có tiếng động khẽ khàng, tôi tiện tay với lấy chiếc áo sơ mi của Lam Trinh Liệt khoác lên người, bước ra khỏi phòng.
Tiểu Quang đang đưa túi đồ có chứa quần áo cho Lam Trinh Liệt, Lam Trinh Liệt đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, hai người họ đồng thời quay đầu lại nhìn tôi, qua ánh mắt của họ tôi mới cảm thấy bản thân thật quá đường đột, bên dưới chiếc sơ mi rộng thùng thình chính là đôi chân dài miên man, rất ư đạt chuẩn 18+.
Quay trở vào trong phòng, tôi nghe được một đoạn đối thoại thú vị bên ngoài.
“ Tiểu Quang, vừa rồi cậu đã nhìn thấy chưa ?”
“.
.
.
.
.
.
.
.
.”
“ Không trả lời, vậy là có rồi đây, tôi muốn cậu lập tức quên hết tất cả những gì đã nhìn thấy, cũng không cho phép cậu lén lút suy nghĩ lung tung.”
“.
.
.
.
.
.
.
.
.”
“ Tiểu Quang, quên rồi hay chưa ?”
Sau một loạt tiếng bước chân vội vã là tiếng sập cửa đánh rầm, tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tiểu Quang lúc này, nhất định là khóc không ra nước mắt, thiếu gia của bọn họ hiện giờ chẳng khác nào một đứa trẻ không nói lý lẽ.
Tôi nhịn không được bật cười lên, Phương Hạo từng nói, Lâm Tứ Nguyệt, tôi cảm thấy em mà thích được tên nhóc đó quả là chuyện rất thần kì.
Đúng vậy, bản thân tôi cũng cảm thấy không thể tin được, có lẽ, ban đầu chỉ là động lòng, nhưng sau mỗi một lần người nào đó mang đến cho tôi sự kích động thì thật sự đã yêu rồi, về mặt tình cảm, có lẽ người nào đó vẫn chưa đủ chín chắn, có lẽ đôi lúc biểu hiện của người nào đó hơi bị ấu trĩ, nhưng, ngược lại luôn khiến cho trái tim tôi cảm thấy ngọt ngào ngất ngây.
Sau khi ở khách sạn được vài ngày, tôi dở dở ương ương theo Lam Trinh Liệt về nhà.
Rồi thì, tôi nhận được lời mời từ một bệnh viện công qui mô không lớn lắm, trở thành thành viên phòng cấp cứu của bệnh viện này, phụ trách việc xử lý vết thương hiện trường.
Lúc ở Detroit tôi đã yêu thích công việc của phòng cấp cứu, thích cái cảm giác quên mình đi, vạn vật trên thế gian như biến mất hết, trước mắt chỉ có sinh mệnh đang chạy đua với thời gian, trong suốt cả quá trình, tôi được tham gia vào đó, cố gắng hết sức mình.
Lam Trinh Liệt đối với công việc ở phòng cấp cứu của tôi ngấm ngầm phản đối, người nào đó nói càng thích bắt nhốt tôi lại hơn.
Làm tình nhân của anh à ? Tôi trợn mắt với người nào đó, người ấy lập tức ngậm miệng.
Tôi biết đây là tử huyệt của người ấy, người nào đó rất lo sợ tôi sẽ khơi lại chuyện hôm sinh nhật.
Phương Hạo quay về rồi, gương mặt bị ánh mặt trời ở Đông Nam Á cháy nắng thành màu lúa mạch đang rất thịnh hành hiện nay, tôi giả vờ kinh ngạc một phen, chọc cho Lam Trinh Liệt bên cạnh bị tôi ép kéo đến đây mặt khó coi kinh khủng.
Đó là một buổi tối cuối tuần, ba người chúng tôi đến “Zero” uống loại Cocktail đặc trưng của người pha chế vàng tại đây, có tên gọi là “ Tâm trạng của Van Gogh (2) ”
(2) Tên đầy đủ là Vincent Willem van Gogh (1853 – 1890), họa sĩ theo trường phái Post-Impressionist của Hà Lan, một trong số những nhân vật nổi tiếng có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật phương Tây.
Đây là một mùi vị vô cùng cay nồng, thật chua, thật đắng, thật cay, mà ngọt chỉ có tí ti, có lẽ, tâm trạng của vị họa sĩ thiên tài u uất không toại chí ấy phải là như thế, tí ti vị ngọt kia cũng chỉ có ông ta trong khi vẽ tranh mới tìm ra được mà thôi.
Tối nay Lam Trinh Liệt rất buồn bực, một câu cũng không hé môi, khi tôi và Phương Hạo đang hồi tưởng về một câu chuyện thú vị trước đây đã không hẹn mà gặp cùng cười lên, đã dứt khoát bỏ đi.
Phương Hạo nhìn theo hướng người nào đó rời đi, khẽ đẩy vai tôi : “ Đi mà dỗ dành anh bạn nhỏ của em kìa, dường như cậu ấy giận thật rồi.”
“ Anh bạn nhỏ ?” Khẽ nheo mắt, gần đây tôi hơi bị thích kiểu biểu cảm này, biểu cảm thuộc về Lam Trinh Liệt : “ Phương Hạo, lần sau, em bảo người đó điều anh đến đảo Java (3) .
(3) Đảo Java, một vùng đất nằm ở Indonesia, phía Nam giáp Ấn Độ Dương, phía Bắc giáp biển Java.
Nói xong, tôi đuổi theo hướng Lam Trinh Liệt vừa đi.
Ở một lối rẽ, tôi liền nhìn thấy người nào đó, vừa định gọi người ấy, người ấy dừng lại trước cửa một phòng bao, có hình bóng yểu điệu trong phòng bao đi ra.
Lùi một bước, lui vào trong góc khuất.
“ Trinh Liệt, chẳng phải nói không đến sao ? Em biết anh nhất định sẽ đến mà.” Giọng của Triệu Tiên Đế hơn cả vui mừng : “ Sinh nhật của em sao anh có thể không đến.”
Sau một thoáng im lặng, tôi nghe thấy Lam Trinh Liệt nói : “ Tiên Đế, sự thật thì anh không biết em tổ chức sinh nhật ở đây, là anh theo Tứ Nguyệt đến.”
Triệu Tiên Đế bật cười lên, trong giọng cười lộ ra sự tự giễu : “ Cũng thật là, bây giờ đến lừa em một tí cũng không sẵn lòng, anh thật lạ lùng, trước đây, bất luận anh đang ở đâu thì mỗi năm cũng đều bay đến cùng em mừng sinh nhật, bây giờ ở gần nhau đến thế, anh lại không muốn.”
Thở dài một hơi, Triệu Tiên Đế lại nói : “ Thôi được, đi gọi cô ta cùng qua đây đi.
Em hi vọng lúc em thổi nến sẽ có mặt anh.”
Lam Trinh Liệt vẫn đang im lặng.
“ Sao thế, sợ bọn em thịt mất cô ta à ?” Giọng Triệu Tiên Đế lớn hơn : “ Lam Trinh Liệt, rốt cuộc anh xem em là gì ?”
“ Tiên Đế, anh xin lỗi, anh biết dự tính của người lớn, trước khi chưa gặp cô ấy, anh sao cũng được, dù sao, anh không thấy ghét em, ở bên em anh cũng thoải mái, nhưng bây giờ khác rồi, anh nghĩ, anh bị cô ấy nhai nuốt mất rồi, suốt cuộc đời này, anh biết mình cũng không thể rời xa cô ấy, cho nên, Tiên Đế, em đừng yêu anh nữa.”
Triệu Tiên Đế bật cười ha ha, giọng cười thê lương, như tiếng Hải Âu bi thương.
Tôi tựa đầu vào tường, tâm trạng cũng thấy nặng nề.
Trong giọng cười kia có khí sắc của sự tuyệt vọng, như có gì đó đang chết đi.