HỒ ĐIỆP MỘNG CẢNH

Chân trần đứng trên bờ biển, ôm lấy sóng biển, tìm kiếm báu vật của biển cả. Ánh nắng và nước biển bao quanh hai người đang đưa mắt nhìn nhau. Dường như thời gian ngừng trôi, trong thế giới của hai người chỉ có đối phương tồn tại.

"Tinh Tinh, anh tìm thấy một mảnh thủy tinh màu xanh biển này."

"Mau cho em xem với."

Giang Ly thực sự rất xấu xa, khi tôi đi qua, anh lại lén giấu đi.

"Em hôn anh một cái trước đã." Anh chỉ vào mặt mình, cười híp mắt nói với tôi.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vậy mà vẫn làm động tác của anh khựng lại, thế là tôi cũng lấy được mảnh thủy tinh từ trong tay anh.

"Đẹp thật đấy."

Mặt trời ở đằng xa và vầng trăng khoan thai đến muộn luân phiên làm việc, cảm giác mát lạnh của nước biển dần ùa vào, gió biển thổi vi vu, nước biển đập vào đá. Sao đuổi trăng, như em đi theo anh, ước chi thời gian trôi chầm chậm, chầm chậm thôi.

"A Ly, ngày mai anh phải về đi làm rồi, nhưng em vẫn muốn ở đây chơi thêm mấy hôm nữa."

"Tinh Tinh, em tự chăm sóc mình thật tốt nhé, anh ở nhà đợi em."

Bây giờ tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc tôi muốn làm gì. Nếu không thể thay đổi được kết cục đã định thì tôi nên làm thế nào.

Lựa chọn.

"Thí chủ, ngài bị lạc đường hay là đến xin xăm?"

"Sư phụ, tôi muốn xin xăm."

Đứng trước tượng Phật mãi không chịu rời đi, cứ như có vô số điều muốn hỏi.

Tại sao tôi lại trở về quá khứ, khi nào hoặc có cơ hội nào để có thể quay lại hiện thực hay không.

Lắc ống thẻ, rút ngẫu nhiên được quẻ xăm Thượng Thượng.

"Sư phụ, ngài có thể giải thích cho tôi không?"

"Thí chủ, chuyện ngài đang nghĩ nhất định có thể hóa giải, xin hãy thoải mái, thả lỏng tinh thần."

"Cảm ơn sư phụ"

Đã đến nơi này thì hãy yên tâm ở lại.

Không thay đổi được toàn bộ thì thử thay đổi từng sự kiện thật nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc