HOÀI TỔNG ANH TRÁNH RA!


“Em chưa từng thích tôi?” Hoài Cẩm Nam nhẫn nhại hỏi lại.
“Đúng vậy.” Cô cảm thấy Hoài Cẩm Nam thực sự không như lời đồn, rành mạch dứt khoát như thế.

Sao lại làm ra vẻ bị tổn thương như vậy có mệt mỏi không? Hay là diễn nhiều quá thành quen.
“Vì cái gì?” Chính tai nghe được Tịnh Kỳ khẳng định, trái tim Hoài Cẩm Nam bỗng nhiên co rút đau đớn một trận, giọng nói đều đang run rẩy “Không phải em nói thích anh sao? Em đã nói chúng ta đang yêu nhau.

Anh thực sự thích em.”
 “Hoài Cẩm Nam, anh nói anh thích tôi vậy khoảnh khắc anh ngủ cùng Nghiên Dương có nghĩ đến tôi hay không?”
“Anh…” Hoài Cẩm Nam nhìn đau đớn trong mắt cô mà ngẩn người.

Đang muốn trả lời liền nghe cô nói tiếp.
“Anh có biết đêm đó cả tối tôi làm gì không? Anh biết ngày sinh nhật mẹ tôi trùng với ngày gì không?”
Tịnh Kỳ cười lớn: “Anh không biết… không hề biết… ha ha ha.”
“Manh Manh, anh cùng Nghiên Dương thực sự không phải như em nghĩ.

Tin anh.” Hoài Cẩm Nam nắm lấy tay cô.
Tịnh Kỳ nghe anh nói như vậy liền ngẩng đầu lên, cười với anh một tiếng: ““Tin? Chúng ta có thể tin tưởng nhau trong khi quan hệ giữa chúng ta cũng lập nên từ một tờ hiệp nghị? Vậy yêu thích mà chúng ta nói từ đâu ra?”
Nghe cô hỏi cả người Hoài Cẩm Nam chấn động, lúc trước anh gặp được cô là do tai nạn, bản thân xuất phát từ có ý đồ không tốt mà tiếp cận, vì thấy cô có chút giống Nghiên Dương.

Nhưng sau đó anh thực sự có tình cảm với cô.
Cô trêu chọc, làm nũng với anh, làm anh yêu chiều cô.


Chính là yêu chiều quá mức khiến trái tim anh đổi hướng, anh phát hiện bản thân mình thực sự yêu con người cô, chứ không phải tìm hình bóng của người khác.
Thấy cô vui anh cũng vui, thấy cô buồn anh khó chịu, anh muốn mang hết mọi điều tốt đẹp trên thế gian này cho cô.

Nhưng giờ thì tốt rồi, cô vì một đoạn ghi âm và những bức ảnh mà không tin anh, mà nói không yêu anh.
Hoài Cẩm Nam không có sức lực nhìn Tịnh Kỳ, hỏi: “Manh Manh, em thực sự chưa từng yêu anh?”
Tịnh Kỳ trầm mặc một chút, bỗng nhiên cười nói: “Không có.”
Ngay lập tức, Hoài Cẩm Nam bỗng sinh ra một loại cảm giác bị một con dao nhỏ sắc bén c ắm vào từ ngực đâm xuyên đến trái tim, đau nhưng không hề thấy máu.

Nồng đậm bi thương làm đôi mắt anh đỏ lừ, yên lặng nhìn chăm chú vào Tịnh Kỳ, kéo kéo khóe miệng, gian nan mà phát ra âm thanh, “Vậy vì sao đối tốt với anh, vì sao ôn nhu chăm sóc anh? Vì sao cùng anh vượt qua những đêm dài khó quên đó?”
Tịnh Kỳ cảm thấy anh hỏi rất hay, cô buồn cười: “Đây không phải là những điều anh ghi trong hiệp nghị sao? Anh đối tốt với tôi, tôi đáp lễ lại anh.

Nếu không nhầm anh đính hôn với tôi còn giúp anh lấy được một phần lớn cổ phần từ ông nội anh phải không?” Ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào anh, cô biết mọi chuyện nhưng cứ nghĩ anh thật lòng thích cô.

Xem ra anh hai nói đúng cô thực sự còn non nớt rồi.
Nghe được Tịnh Kỳ nói như vậy, Hoài Cẩm Nam đột nhiên không biết nói gì.

Cô biết chuyện ông nội cho anh cổ phần vì điều này cô không tin anh sao?
Anh nhìn cô hỏi: “Nói như vậy, em liền thật sự chưa từng yêu anh? Chẳng sợ một chút?”
Tịnh Kỳ nhấp một chút môi, trong lòng hơi hơi co rút đau đớn một chút, rồi sau đó kiên định nói: “Không có.”
Nàng giọng nói mới vừa vừa rơi xuống đất, Hoài Cẩm Nam bỗng nhiên tựa như một con sư tử bị chọc giận, nâng tay lên lập tức liền đem cô ấn vào cánh cửa hôn ngấu nghiến.
“Ưm… ưm” Tịnh Kỳ giãy giụa, đấm mạnh vào anh.

Chịu đựng đau đớn, anh hôn cô sâu hơn, như thế làm như vậy quan hệ của hai người sẽ trở lại như cũ.

Anh và cô vẫn tốt đẹp như thế.
Một lúc lâu sau, nhận thấy cơ thể của cô mềm đi, anh buông ra, gục đầu vào vai cô.Từng hơi thở ấm nóng làm Tịnh Kỳ có chút ngứa.

Cố nén khó chịu, Tịnh Kỳ nhẹ giọng: “Hoài Cẩm Nam không phải tôi từng nói với anh, nếu một ngày anh gặp được người mình yêu thích đừng ngần ngại nói với tôi, tôi sẽ buông tay.”
“Anh chưa từng…”
Hoài Cẩm Nam chưa kịp nói xong đã bị cô cắt ngang: “Chuyện anh và Nghiên Dương, hai ta đều hiểu rõ.

Mục đích ngay từ đầu của bản thân.

Tôi thừa nhận ban đầu tôi thích anh hoặc có thể nói là có chút yêu anh.

Nhưng… tôi cho anh rất nhiều cơ hội, anh đều không cần.”
“Anh có thể cắt đứt toàn bộ liên lạc với cô ta.” Hoài Cẩm Nam gấp gáp.

“Ha ha, anh còn định coi tôi như con rối chơi đùa đến bao giờ đây? Không phải anh ở cùng nhà với Nghiên Dương sao? Mẹ anh đã nói với tôi rồi.

Hoài Cẩm Nam, anh và mẹ anh hoàn toàn giống nhau.

Đều là người độc ác máu lạnh làm người khác sợ hãi.”
Tịnh Kỳ nhịn không được hét to, giờ phút này ba mẹ có ở nhà hay không cô không thể nào quan tâm nữa.

Mọi tủi thân trong cô như bật mở.
“Tôi thật sự hối hận vì gặp anh, hối hận thích anh.

Chúng ta từ nay về sau không còn liên quan.”
Hoài Cẩm Nam bị lời nói của cô tổn thương.

Anh bắt lấy hai tay cô nắm chặt, rất nhanh cổ tay trắng nõn đã hằn lên vết đỏ nhưng cả hai đều không hề quan tâm.
“Không còn liên quan? Tịnh Kỳ, cô nên nhớ hợp đồng của chúng ta là ba năm không phải cô nói muốn dừng là dừng được.

Có phải cô đã quên điều kiện của chúng ta.

Cô đừng lấy mẹ tôi ra làm cái cớ.

Hay là cô có con mồi khác nên muốn đá tôi đi.

Là Phong Bác Thần hay Bạch Doanh Trần?”
Chịu đựng đau đớn, Tịnh Kỳ chán ghét nhìn anh: “Anh… anh..”
Cô hối hận vì thích người đàn ông này, hành động của anh càng làm quyết tâm chia tay của cô càng lớn.

Cô bình tĩnh lại, hít sâu một hơi.


Mỉm cười nói: “Vậy anh buông tha để tôi đi tìm người mới.

Theo tôi thấy so với anh ai cũng tốt.”
Dừng một lát, cô nói: “Anh nói xem, cuối cùng anh vẫn tin mẹ anh.

Vậy anh đến với Nghiên Dương như mẹ anh nói đi.

Hai cẩu nam nữ các người về với nhau đi.”
Cô đẩy anh nhưng anh không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang câu trả lời của anh.
Hai người đối mặt, cuối cùng Hoài Cẩm Nam nhận thua mà thả cô ra.
“Mẹ” Tịnh Kỳ mở cửa, âm thầm may mắn bản thân không khóc.
Ninh Nguyệt thấy thái độ của con rể và con gái liền biết hai người cãi nhau, bà kéo tay Tịnh Kỳ ra ngoài: “Tối qua về muộn như vậy con nghỉ ngơi thêm một lát đi.” Trước khi đóng cửa bà nói với Hoài Cẩm Nam.
“Hai đứa làm sao?” Ninh Nguyệt quan tâm hỏi.
Tịnh Kỳ ôm lấy bà, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi làm cô yên tâm hơn.
“Không có, con muốn đi tìm Mộng Tuyền nhưng anh ấy sợ con làm phiền anh hai và cô ấy, không cho con đi.” Cô phồng má, ấm ức nói.
Ninh Nguyệt liền biết cô không nói thật, thôi thôi đều lớn cả sẽ tự biết giải quyết chuyện của bản thân.
“Mẹ, con đi tìm Mộng Tuyền, mẹ nói với anh ấy một tiếng nhá!” Dứt lời, cô liền đứng dậy đi một mạch ra ngoài cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc