HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Khi Ngũ a ca trở lại Cảnh Dương Cung liền thấy cảnh tượng như vầy, thị vệ quỳ đầy đất, Tiểu Yến Tử đầu bù tóc rối toàn thân bẩn tưởi, bộ dạng điên điên khùng khùng nhìn không rõ mặt, và Càn Long sắc mặt xanh mét đang ôm Vĩnh Cơ đứng đằng kia.

“Hoàng a mã?” Hắn vội tiến lên hành lễ, lại nhìn về phía Tiểu Yến Tử, theo bản năng đỡ nàng đứng dậy. Tiểu Yến Tử nhìn thấy hắn cũng kích động vạn phần, đôi mắt ầng ậng nước, lắp bắp gọi tên hắn, “Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ, chàng về rồi.”

“Đúng đúng, ta về rồi đây.” Vĩnh Kỳ bị bộ dạng Tiểu Yến Tử như thế liền ngay cả Hoàng a mã gì đó đều quên, vội đem nàng ôm vào lòng, “Ta về rồi đây Tiểu Yến Tử, ta đi tìm nàng khắp nơi, nàng sao lại thành thế này. Ta đau lòng lắm, thực sự rất đau.”

Hai người ôm nhau hỗ tố tâm sự, Càn Long trước đây còn định khuyên giải an ủi vài lời nay lại nghĩ xa, Vĩnh Kỳ Vĩnh Cơ phát âm quá giống nhau, lúc đọc lên cũng không biết là gọi ai, như vậy không tốt, tuyệt đối không tốt. Hắn vuốt cằm hừ hừ hai tiếng, tuyệt không thừa nhận vì hắn vì nghe Tiểu Yến Tử gọi tên Vĩnh Kỳ mà cảm thấy không thoải mái. Càn Long cân nhắc một hồi, lại nhìn Vĩnh Cơ còn chưa khô nước mắt, “Thập Nhị?”

“…” Vĩnh Cơ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn được nước mắt gột rửa qua càng thêm trong veo sáng ngời, đượm ý mê mang không rõ. Thấy Càn Long vẫn nhìn mình, nó nghiêng đầu, cái gì a?

Càn Long lại kêu một lần, “Thập Nhị.”

“Hoàng a mã, ngài gọi nhi thần?” Lúc này Vĩnh Cơ mới kịp phản ứng.

Càn Long vừa lòng, Vĩnh Cơ của hắn sao lại trùng âm với tên Vĩnh Kỳ được, xưng hô thế này coi như độc nhất vô nhị, thế là hắn cười tủm tỉm, xoa đầu Vĩnh Cơ, “Thập Nhị.”

“Có nhi thần.” Vĩnh Cơ lo lắng vươn tay sờ lên trán Càn Long, Hoàng a mã sao đột nhiên lại kỳ quái như vậy, không lẽ sinh bệnh? Nó sờ trán Càn Long xong lại sờ trán mình, xác định Hoàng a mã vẫn bình thường. Lại nghĩ có khi dùng tay không chính xác, do dự một lát, rồi dứt khoát áp người lên.

Càn Long bỗng ngửi được hương sữa thơm ngọt đột nhiên ập đến, trên trán một mảnh ấm áp, làn da ẩm mịn của đứa nhỏ dán lên mặt hắn, làm hắn cảm thấy khô nóng dị thường. Cổ hắn bị hơi thở của đứa nhỏ phả qua, hơi ngưa ngứa.

Cảm giác tê dại truyền đi từ khắp tứ chi đến chỗ sâu nhất trong nội tâm đang cuồn cuộn nổi sóng. Cảm giác này rất xa lạ, đứa nhỏ chỉ chạm hắn một chút liền rời đi, nhưng vẫn để lại dư vị không mất, làm hắn thấy quỷ dị cực kỳ. Cuối cùng đành đổ cho tình thương nóng cháy của cha mà chính mình dành cho đứa nhỏ.

Vĩnh Cơ áp trán mình lên trán Càn Long cũng không phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn thay đổi hay gì, Hoàng a mã nhà mình không bệnh, Vĩnh Cơ lại mờ mịt, đối với một tiếng Thập Nhị của Càn Long vẫn không hiểu được.

“Hoàng a mã, thứ cho Vĩnh Kỳ ngu dốt, bọn nô tài là phạm tội gì, Tiểu Yến Tử lại làm sao…”

Vĩnh Kỳ nhuyễn ngôn ôn ngữ an ủi Tiểu Yến Tử một hồi, dỗ nàng đến đắc ý thoải mái, cũng thề thốt yêu nàng trọn đời một hồi, liền xoay người chuẩn bị vì Tiểu Yến Tử đang chịu ủy khuất cùng bọn thị vệ lấy lại công bằng.

Càn Long đối mặt với đứa con trai mình yêu thích nhất, nói năng cũng dịu đi vài phần, “Chính ngươi hỏi bọn chúng đi?”

“Nô tài tội đáng muôn chết.” Bọn thị vệ cơ hồ là trăm miệng một lời, ép người rạp cả xuống, kinh sợ nhận tội. Vĩnh Kỳ cũng coi như cái đinh nhuyễn, hắn cũng không quan tâm đến chuyện mấy tên thị vệ, dù sao mục đích chính của hắn không phải cái này, “Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử…”

“Tiểu Yến Tử?”Càn Long hừ mũi một tiếng, nghe tới tên nàng liền bực bội, “Trẫm thấy Tiểu Yến Tử càng ngày càng kỳ cục, nghe xem lúc nãy nó mới nói gì, cái gì gọi là Tri Họa muốn có một đứa con?! Tri Họa là đích phúc tấn của ngươi, mang thai con ngươi mà lại sai, Tiểu Yến Tử ngày ngày luôn mồm đòi người khác phải  biết khoan dung độ lượng, trẫm thấy người phải biết khoan dung độ lượng chính là ngươi!”

Vĩnh Kỳ kinh hãi, nghe giọng Càn Long không có chút sủng nịch dung túng nào đối với Tiểu Yến Tử như ngày xưa, Hoàng a mã xem chừng là thất vọng về nàng quá rồi! Hắn vội chắp tay thay Tiểu Yến Tử biện giải, “Hoàng a mã, Tiểu Yến Tử chỉ là nhất thời xúc động, nguyên nhân cũng chỉ vì quá yêu nhi thần, thỉnh Hoàng a mã xét đến tình cảm này của nàng mà tha cho nàng một lần đi.”

Càn Long nghe Vĩnh Kỳ có chút dao động, nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì, đang chuẩn bị tha cho, chợt nghe thấy một giọng nói êm nhẹ non nớt nói thầm, “Vậy Tri Họa tỷ tỷ làm sao bây giờ?”

Phương thức tư duy của Vĩnh Cơ rất trực tiếp cũng rất đơn thuần. Nó thấy Ngũ ca nếu đã lấy Tri Họa tỷ tỷ thì phải chịu trách nhiệm với tỷ ấy, Vĩnh Kỳ nói Tiểu Yến Tử tỷ tỷ vì yêu nên mới làm loạn, vậy Ngũ phúc tấn thì sao? Hơn nữa Vĩnh Cơ cũng thù dai, nó chưa quên Tiểu Yến Tử trước mắng nó, hôm nay lại dùng roi đánh Phúc Khang An, nó cảm thấy Ngũ ca đối với Tri Họa như vậy rất không công bằng.

Giọng điệu rầu rĩ không vui của nhi tử làm lời nói đang treo bên miệng Càn Long lộn mấy vòng lại nuốt xuống bụng, nghĩ lại thì hắn cũng hiểu là Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử không đúng. Tri Họa là đích phúc tấn của Vĩnh Kỳ, còn mang thai trưởng tử của hắn, kết quả Vĩnh Kỳ nói mấy câu lại chẳng có câu nào vì Tri Họa, còn có ý chỉ trích nàng là kẻ ngăn trở tình yêu của bọn hắn, giữa hắn và Tiểu Yến Tử mới là tình yêu đích thực.

Tiểu Yến Tử vì tình, Tri Họa cũng có tình cảm của mình vậy, trượng phu của mình cùng người khác ân ái nàng có thể dễ chịu sao?

Càn Long rốt cuộc cũng nhớ ra, hôm nay Tiểu Yến Tử đến tìm Tri Họa làm ầm làm ĩ, còn thiếu chút nữa làm Vĩnh Cơ bảo bối của hắn bị thương.

Sắc mặt Càn Long đổi đổi vài lần, cuối cùng đen xì, hắn lớn tiếng quát, “Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử hồ đồ ngươi cũng hồ đồ theo sao? Nhìn Cảnh Dương Cung của ngươi xem, chướng khí mù mịt còn ra thể thống gì?! Tri Họa là đích phúc tấn sao phải dung túng cho một trắc phúc tấn làm loạn? Bọn thị vệ này là ai cho lá gan, ngay cả lệnh của Thập Nhị cũng không nghe! Ngự hạ không nghiêm, hậu viện bất an, hôm nay nếu trẫm không đến, các ngươi cũng dám phản phải không?”

Ngũ a ca Vĩnh Kỳ hoàn toàn không dự đoán được Càn Long lại phản ứng mạnh như vậy. Trước kia Hoàng a mã luôn hiểu cho bọn họ, dung thứ cho bọn họ. Tiểu Yến Tử phạm lỗi này nọ Hoàng a mã căn bản không truy cứu, hôm nay sao lại biến thành như vậy? Hắn bị Càn Long mắng cho đầu óc choáng váng, ngơ ngác câm miệng không biết nói gì.

Tiểu Yến Tử cũng vội sáp qua, quỳ bên cạnh Vĩnh Kỳ, nhưng nàng cũng chẳng phải lại đây nhận sai, mà là đến cãi lại. Càn Long nói mấy câu không câu nào hợp ý nàng. Tiểu Yến Tử quỳ bên người Vĩnh Kỳ bắt đầu chửi ầm lên, “Cái gì giận dữ như vậy! Đúng! Là ta hồ đồ vô tri, ta không có cha nuôi không có nương dạy, ta so ra kém Tri Họa là tiểu thư khuê các, lúc trước ngươi đừng nên đuổi theo chúng ta mời chúng ta trở về, Tiểu Yến Tử ta nên đi rất xa mới đúng!”

“Tiểu Yến Tử, ngươi đừng nói vậy.” Vĩnh Kỳ đau lòng ôm lấy Tiểu Yến Tử vừa hét đến khàn cả giọng, thương tiếc nâng niu mặt nàng, “Là tại ta, tại ta ép ngươi thành Yến tử mất cánh không thể bay cao, là lỗi của ta.”

Càn Long nghe liền tức đến thất khiếu bốc khói, huyết khí cũng sôi lên sung sục, đây là nhi tử mà hắn coi trọng sao? Đây là quả vui vẻ của hắn sao?

Phía sau Ngô Thư Lai ngửa mặt nhìn trời, Hoàng thượng, ngài lúc trước không nghe nô tài khuyên bảo một mực đi tìm người về, giờ thì sao, người ta ngược lại còn cho rằng ngài giam cầm nàng kìa.

Những người xác đứng xem hai người tự biên tự diễn như xem kịch vui, Vĩnh Cơ nghe xong cũng hiểu ý Ngũ ca của nó, thế là mất hứng, lúc Hoàng a mã đuổi theo bọn họ, Ngũ a ca, Tiểu Yến Tử, Tử Vi đều là đào phạm, đáng lẽ phải chém đầu! Bọn họ đưa Hương mẫu phi xuất cung, Hoàng ngạch nương nói đó là làm khó Hoàng a mã, giống như tát vào mặt Hoàng a mã, còn ảnh hưởng đến quan hệ của Đại Thanh với Hồi Cương.

Bọn họ phạm lỗi lớn như vậy Hoàng a mã cũng tha thứ cho bọn họ, còn tự mình mời bọn họ trở về, nghe tin Tử Vi tỷ tỷ bị thương còn rất lo lắng, Ngũ ca nói như vậy Hoàng a mã không khó chịu sao được.

Tay áo bỗng bị người kéo một chút, lại có một bàn tay bé nhỏ mềm mại s.ờ s.oạ.ng nắm lấy tay mình, trong lòng Càn Long ấm áp, hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, “Tốt tốt tốt, trẫm cuối cùng cũng biết các ngươi nghĩ thế nào. Tiểu Yến Tử ngươi muốn đi đúng không, vậy trẫm triệt phong hào Hoàn Châu cách cách của ngươi, thu lại bảo điệp của ngươi, trong cung biến mất một cách cách cũng không phải chuyện lớn gì!”

Vĩnh Kỳ lập tức luống cuống, hắn làm sao bỏ được Tiểu Yến Tử, liền ra sức hướng Càn Long cầu tình, “Hoàng a mã, nhi thần và Tiểu Yến Tử không phải có ý này. Nhi thần muốn nói Tiểu Yến Tử trời sinh hoạt bát, Hoàng a mã chẳng phải thích tính cách lanh lợi này của nàng sao? Nàng đem lại cho ngài bao nhiêu vui vẻ đó thôi? Hoàng a mã, ngài khoan dung nhân từ như vậy, mong ngài nể tình trước kia Tiểu Yến Tử luôn khiến ngài được vui vẻ thoải mái, ngài tha cho nàng cả gan làm loạn một lần đi.”

Càn Long hừ lạnh, Vĩnh Kỳ nói mấy câu tang bốc làm hắn thư thái không ít, không nói Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ là đứa con hắn coi trọng, hắn coi như gắn biển quang minh chính đại sau lưng đứa con này rồi, không thể để Tiểu Yến Tử hủy đi Vĩnh Kỳ được, lại nhớ tới trước kia, Càn Long xoa mi tâm, “Vĩnh Kỳ, trẫm hôm nay giữ mặt mũi cho ngươi mới để Tiểu Yến Tử hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho trẫm, Tri Họa mới là đích phúc tấn của Cảnh Dương Cung. Tiểu Yến Tử mấy tháng này không được ra khỏi cung nửa bước, theo ma ma học quy củ trong cung đi, sao chép thư văn các loại, làm tốt chức trắc phúc tấn, học tốt rồi mới đến gặp trẫm!”

Tiểu Yến Tử vẫn bất mãn, vừa định phản bác, bị Vĩnh Kỳ ấn trên đất dập đầu tạ ơn.

Cảnh Dương Cung không thể ở nữa, Càn Long ôm trong lòng đứa con còn đang chịu ủy khuất kia, hắn quyết định bồi thường cho nó, muốn đích thân đưa người về A Ca Sở, còn định cùng nó dùng cơm. Hắn nghĩ tốt lắm, Vĩnh Cơ trong lòng hắn lại không theo, “Hoàng a mã, nhi thần có thể tự mình đi.”

Ôm nhi tử rất thoải mái, thực không muốn buông tay, nhưng Càn Long biết nghe lời phải, gia giáo ôm cháu không ôm con của tổ tông vẫn còn đó. Hắn ở Cảnh Dương Cung ôm một chút còn được, nhưng đến tận A Ca Sở một đường bao nhiêu người nhìn, khó tránh khỏi có ảnh hưởng không tốt cho Vĩnh Cơ.

Buông Vĩnh Cơ ra, Càn Long lại vươn tay muốn nắm tay nó, ai ngờ đứa nhỏ ngốc nghếch, không phát hiện ý định của hắn, đi trước rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc