HOÀNG ĐƯỜNG - TẮC MỘ

Hoài Vương cầm đèn, nhất quyết đi đầu. Thạch Hãn ở phía sau hơi lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào.

Bích Vân và Châu Nhi không được phép đi theo, chỉ có Hoài Vương đưa theo Thạch Hãn và mấy tinh binh lên đồi. Đường lên đồi vừa phức tạp vừa không có cây cối, bọn họ đi vòng một vòng mới phát hiện ra lạc đường. Thạch Hãn khó xử gãi đầu, nói: "Nơi này không có cây, hình như không thể tìm dấu vết nữa..."

Hoài Vương không nói gì, chỉ cúi người tìm xem còn vết tích khác không, sau đó hắn nheo mắt, bất động nhìn vào một chỗ.

Thạch Hãn cũng vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy một vết máu ở trên đường.

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh: "Đây, đây..."

Hoài Vương không nói lời nào, quay đầu liếc nhìn mấy người Thạch Hãn: "Các ngươi dập hết đèn, bước nhẹ lại."

Mấy người Thạch Hãn lập tức làm theo, đồng loạt dập tắt đèn lồ ng, sau đó cẩn thận theo sau Hoài Vương.

Sau khi dập đèn của mình, Hoài Vương vứt sang một bên, cầm một cái bật lửa nhỏ, cúi đầu đi theo vết máu về trước.

Vòng đi vòng lại, vết máu lúc nông lúc sâu, lúc nhiều lúc ít, Thạch Hãn nhìn mà chấn động. Hắn lặng lẽ liếc Hoài Vương một cái, thấy mặc dù Hoài Vương vẫn không có biểu cảm gì, nhưng hô hấp không ngừng nặng nề, dường như đang nhẫn nhịn cơn giận cực lớn.

Thạch Hãn thầm nghĩ, vương phi tuyệt đối đừng có chuyện gì, bằng không không biết vương gia sẽ thế nào nữa...

Thực ra Tả Xu Tĩnh quả thực không có chuyện lớn, mặc dù chảy một ít máu nhưng sau khi ngồi vững trong sơn động, Tả Xu Tĩnh đã giấu vết thương đi, nhắm mắt dưỡng thần, không có vấn đề gì lớn.

Có điều bây giờ đã vào thu, thời tiết không nóng nữa, tay Tả Xu Tĩnh bị trói, rất nhanh đã thấy lòng bàn tay lạnh băng, gần như không còn cảm giác.

Mặc dù bây giờ đã tối, nhưng mấy người Trần Đại ngồi trong sơn động đều không cảm thấy buồn ngủ. Bọn họ ngồi trong một góc, nhỏ giọng thảo luận xem chuyện này thành công thì Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ sẽ cho bọn họ bao nhiêu tiền, không nhìn Tả Xu Tĩnh nhiều. Tả Xu Tĩnh tựa vào tường đá, suy nghĩ hỗn loạn không biết bây giờ Hoài Vương đang ở đâu, có lẽ vẫn ở huyện Tương... Cũng không biết khi nào hắn mới phát hiện ra nàng đã bị bắt.

Hy vọng mấy người Thạch Hãn sẽ sai người đến huyện Tương thông báo với Hoài Vương... Cũng hy vọng Hoài Vương tới nhanh hơn người của Khương Ngọ...

Tả Xu Tĩnh đang suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có ánh lửa loé qua, Tả Xu Tĩnh ngẩn người.

Để đề phòng bị phát hiện, trong hang đá không thắp bất cứ thứ gì, vì thế bọn họ đều nhìn thấy ánh lửa lướt qua bên ngoài. Mấy người Trần Đại đều cảnh giác đứng lên, Trần Đại nhỏ giọng nói: "Lâm Giáp, ngươi theo ta ra ngoài xem thử. Trương Bát, ngươi ở đây canh giữ vương phi."

Trương Bát vâng dạ nghe theo, Trần Đại mím môi đưa Lâm Giáp ra ngoài, thuận tay cầm lấy một thanh gỗ thô. Hắn ta dè dặt vén đám dây leo ở cửa động lên, thầm nghĩ người tới chắc chắn không phải người của Khương Ngọ. Đầu tiên, người của Khương Ngọ không thể tới nhanh như vậy, bọn họ cũng không cần lén lút tới, hoàn toàn có thể cầm đèn trực tiếp xông vào sơn động...

Trong lòng Trần Đại cười giễu đám người mới tới, kết quả vừa bước ra khỏi cửa động, một người đột nhiên vươn tay kéo hắn ta, sau đó giáng một đòn che trời lấp đất xuống mặt hắn ta!

Trần Đại hoàn toàn không phản ứng kịp, bị đánh cho sao bay đầy đầu, lập tức ngã xuống không chút tiếng động. Lâm Giáp theo sau hắn ta bị doạ, nhưng cũng bị người ở một bên kéo đến, lại một đòn đánh đột ngột, Lâm Giáp rất nhanh đã trợn trắng mắt hôn mê, rầm một tiếng ngã xuống.

Hoài Vương liếc Thạch Hãn một cái, nhẹ giọng nói: "Vẫn còn một tên?"

Thạch Hãn gật đầu, Hoài Vương liền trực tiếp vén đám dây leo lách vào trong động. Thạch Hãn hít vào một ngụm khí lạnh, cũng vội vào theo, mà Trương Bát với sức chiến đấu cực thấp thấy một người hùng hổ tiến vào thì hoàn toàn bị doạ, nói: "Ngươi, ngươi là ai!?"

Hoài Vương không hề quan tâm hắn ta, sau khi xác nhận trong động không còn người khác thì một chân giẫm lên đầu gối Trương Bát, Trương Bát lập tức quỳ xuống. Hoài Vương lại dùng đầu gối đập thẳng mũi hắn ta, Trương Bát chỉ kêu lên một tiếng rồi ngất đi, không ngừng chảy máu mũi.

Hoài Vương châm lửa, hang động nhỏ cuối cùng cũng sáng lên. Hoài Vương liếc mắt liền thấy Tả Xu Tĩnh đang tựa vào hòn đá phía trong một chút. Lúc này nàng cũng đang nhìn Hoài Vương, mắt mở rất to, biểu cảm trên mặt có chút mừng rỡ, còn có chút không dám tin, như thể không ngờ Hoài Vương sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.

"A Tĩnh!" Hoài Vương không chút do dự tiến lên: "Nàng không sao chứ? Nàng bị thương ở đâu, vừa rồi ta thấy vết máu của nàng trên đường đi..."

Thạch Hãn ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng kéo Trương Bát đã hôn mê ra ngoài, dặn dò người khác trói ba phu xe này lại. Một tinh binh trong số đó không hiểu: "Thạch đại nhân, vương gia đâu?"

Thạch Hãn khẽ ho một tiếng: "Hỏi nhiều thế làm gì?! Vương gia, vương gia đang ôn chuyện cũ cùng vương phi..."

Tinh binh: "..."

Trong hang đá, Tả Xu Tĩnh nghe Hoài Vương hỏi mới hơi hoàn hồn. Nàng khẽ chớp mắt: "Không sao... Không phải vết thương lớn."

Tả Xu Tĩnh khẽ xoay tay phải qua, để lộ vết thương bị nàng đâm: "Chàng xem, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tự ta đâm... để chỉ đường cho các chàng."

Hoài Vương nhìn vết thương đó, mím môi cởi dây thừng cho Tả Xu Tĩnh, không nói lời nào.

Tay Tả Xu Tĩnh cuối cùng cũng được cởi trói, nàng khẽ hoạt động cổ tay, cảm thán: "Thực ra ta cố tình để lại kẽ hở giữa hai cổ tay, mục đích là để nhân lúc bọn họ không chú ý mà lặng lẽ trốn thoát... Đáng tiếc vết thương bị đâm hơi đau, vùng vẫy ma sát sẽ càng đau, ta không động đậy được... Í?"

Lời nói của Tả Xu Tĩnh đột nhiên bị cắt ngang bởi cái ôm của Hoài Vương, nàng hơi khó hiểu: "Sao thế?"

Hoài Vương ôm nàng vào lòng: "Xin lỗi."

Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, nói: "Tại sao chàng phải xin lỗi?"

"Là ta sơ suất khiến nàng gặp nguy hiểm... Còn khiến nàng không thể không làm bản thân bị thương để lưu lại dấu vết..." Hoài Vương khẽ nói.

Giọng nói của hắn nghe rất tự trách, Tả Xu Tĩnh nghe vậy lại ngẩn người, cười nói: "Đây đâu phải lỗi của chàng, không ai ngờ được phu xe của Khương Ngọ sẽ đột nhiên to gan bắt ta như vậy. Hơn nữa không phải ban đầu chàng muốn tới thôn La cùng ta sao, là do ta không để chàng tới mà."

Hoài Vương vẫn nói: "Là ta sơ suất."

Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Được được được, nhưng không phải bây giờ ta đã không sao rồi à."

"Lúc ta nhìn thấy vết máu..." Hoài Vương ngừng lại: "Quả thực đã bị doạ."

Tả Xu Tĩnh có chút ngượng ngùng: "Lúc đó ta cũng không còn cách để lại dấu vết nào nữa."

"Không trách nàng." Hoài Vương lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy A Tĩnh rất lợi hại, mặc dù bị người khác trói mà vẫn nghĩ được cách để lại tín hiệu cho ta, muốn tự trốn thoát. Nếu không có nàng, e rằng ta cũng không có cách lập tức tìm đến đây..."

Tả Xu Tĩnh cuối cùng cũng nghe ra chút nguyên nhân khiến Hoài Vương áy náy. Nàng vội nói: "Không đúng, chàng phải nghĩ rằng, chàng từ huyện Tương tới thôn La nhanh như vậy rất nằm ngoài dự liệu của ta đó!"

Hoài Vương: "..."

Hắn nhìn có vẻ không vui chút nào.

Tả Xu Tĩnh chỉ đành gượng gạo nói: "Ý của ta là, ta rất tin tưởng chàng, ta vẫn luôn cầu mong chàng tới cứu ta sớm... Có điều ngoại trừ điều này, ta đương nhiên cũng phải nghĩ cách để lại dấu vết cho các chàng rồi."

Hoài Vương gật đầu: "Ừm. Ta biết. A Tĩnh rất giỏi... Ngoại trừ trói nàng, bọn chúng không làm gì nàng nữa chứ?"

Tả Xu Tĩnh lắc đầu: "Không, bọn họ hình như cũng không biết Khương Ngọ định làm gì với ta, vì thế chỉ trốn ở đây trước, nói cái gì mà đợi người của Khương Ngọ đến..."

Hoài Vương đen mặt: "Hừ, gan to bằng trời..."

Tả Xu Tĩnh nói: "Khương Ngọ rốt cuộc muốn làm gì? Nếu hắn muốn hại chúng ta, không phải có nhiều thời gian và cơ hội hơn sao? Ta tới thôn La mà lại đột nhiên bắt ta, đúng là kỳ lạ..."

Hoài Vương nói: "Chúng ta ra xe ngựa quay về thôn La trước, trên đường sẽ nói với nàng. Mặc dù tay nàng không chảy máu nữa nhưng cũng phải băng bó lại."

Tả Xu Tĩnh gật đầu, theo Hoài Vương ra khỏi hang đá. Bọn họ đi một đoạn đường, quay lại xe ngựa trước đó. Bích Vân và Châu Nhi đang bất an đứng đợi ở đó, thấy Tả Xu Tĩnh bình an vô sự quay về thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi lên xe, Hoài Vương kể lại chuyện gặp Triệu Hoa ở huyện Tương, Tả Xu Tĩnh mới bừng tỉnh: "Thì ra là vậy..."

Hoài Vương nói: "Nên ta mới nói là ta sơ suất. Nếu ta tra ra người ở huyện Tương bây giờ là Triệu Hoa, còn Triệu Hoan ở thôn La, ta nhất định sẽ không để nàng đến thôn La một mình."

Tả Xu Tĩnh thấy hắn vẫn có vẻ tự trách thì đành nói: "Được rồi được rồi, chàng cũng nói là Triệu Hoa và Triệu Hoan bí mật hoán đổi vị trí, sao có thể dễ dàng tra ra được. Chỉ e rất nhiều người bên cạnh Triệu Hoa đều không biết huyện lệnh mà mình đang phụng mệnh không phải vị đáng ra nên tới."

Hoài Vương cầm đầu ngón tay phải của Tả Xu Tĩnh, nhìn vết thương ở lòng bàn tay, nhíu mày: "Ừm..."

Tả Xu Tĩnh hơi lo lắng nói: "Có điều, nếu Khương Ngọ phái rất nhiều người tới thì sao?"

"Loại chuyện hành thích hoàng tử, bọn họ dám?" Hoài Vương vô cùng tức giận: "Bây giờ chúng ta đến thôn La đưa Triệu Hoan ra ngoài, sau đó không cần quay lại, lập tức đến An Châu ở phụ cận trước. Ta sẽ cho người bẩm báo lại mọi chuyện với phụ hoàng, sau đó để Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ biết bọn họ rốt cuộc đã làm gì!"

Hắn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Tả Xu Tĩnh: "Ta đảm bảo, không có lần sau."

Tả Xu Tĩnh nói: "Ừm, ta tin chàng... Thực ra, lần này ta cũng không gặp chuyện gì lớn mà."

"Chủ yếu là vì Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh ngu ngốc, không hạ quyết tâm." Hoài Vương mím môi: "Nếu mấy người Trần Đại là sát thủ từ đầu, ta không dám nghĩ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."

Tả Xu Tĩnh thấy hắn lại sắp chìm vào đau khổ thì vội nói: "Không có nếu như, tóm lại, ta không sao rồi, không phải sao..."

Hoài Vương cúi đầu không nói, vẫn kéo lấy tay Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh chỉ đành xích lại gần, hôn lên mặt hắn: "Ta không xảy ra chuyện lớn, chàng đừng quá để ý, được không?"

Hoài Vương khẽ ngước mắt, gật đầu: "... Ừm."

Nhưng sao hắn có thể không để ý?

Chuyện sau này Hoài Vương làm với Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh đã chứng minh, Hoài Vương vô cùng vô cùng để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc