HOÀNG ĐƯỜNG - TẮC MỘ

Sau khi quay về thôn La, bọn họ dựa trên địa chỉ trước đó Triệu Hoa gửi để tìm Triệu Hoan. Triệu Hoan không có thê tử và con cái, một thân một mình, nửa đêm đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức thì bị doạ cho nhảy dựng, sau đó Hoài Vương cũng không giải thích gì mà trực tiếp cho người bắt ông ta lên xe.

Triệu Hoan vốn nhát gan, tính cách cũng điềm đạm, bằng không sẽ không bị biểu đệ của mình liên thủ với Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ hại từ châu trưởng trở thành nông phu mà không phản kháng. Đột nhiên bị người khác bắt đi, ông ta lập tức sợ đến suýt ngất, Hoài Vương chỉ đành nói ra thân phận của mình, đồng thời đảm bảo sẽ không làm gì ông ta, chỉ cần ông ta phối hợp mà thôi.

Triệu Hoan còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn lên xe. Ông ta ngồi chung xe với mấy tinh binh.

Bọn họ lên đường ngay trong đêm, Hoài Vương bảo Tả Xu Tĩnh tựa vào lòng hắn ngủ một giấc. Tả Xu Tĩnh vốn muốn nói với Hoài Vương chuyện về bản thân và Tả Xu Tĩnh, nhưng bôn ba cả ngày nàng cũng rất mệt, vì thế bất giác ngủ thiếp đi, đến trưa hôm sau bọn họ đến được An Châu thì mới tỉnh dậy.

Mặc dù tiếp giáp Càn Châu nhưng An Châu không thuộc đạo Quan Nội, chuyện vỡ đê Hoàng Hà cũng không ảnh hưởng đến An Châu, hơn nữa châu trưởng An Châu và châu trưởng Càn Châu là Khương Ngọ vốn đã bất hoà, Hoài Vương tạm thời đến An Châu là tốt nhất. Ở An Châu vừa có thể viết tấu chương cho hoàng thượng về những chuyện xảy ra ở đây, vừa có thể nhanh chóng bắt giữ Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ vì hai nơi gần nhau.

Có tinh binh đã phi ngựa đến An Châu thông báo trước, vì thế sau khi xe ngựa của Hoài Vương và Tả Xu Tĩnh đến huyện An ở An Châu, châu trưởng An Châu đã chuẩn bị xong phòng cho bọn họ, đồng thời sắp xếp y sư.

Y sư băng bó vết thương cho Tả Xu Tĩnh, nói rằng chỉ là vết thương ngoài da, không đáng lo ngại. Hoài Vương cuối cùng cũng yên tâm hơn chút, sau đó bắt đầu xử lý chuyện Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ.

Hoài Vương đoán được Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh sẽ không ngồi im đợi chết, bọn họ nhất định sẽ đi tìm Triệu Hoan trước, vì thế liền bảo châu trưởng An Châu phái một tốp binh sĩ và sáu tinh binh của mình đến thôn La canh giữ, nhìn thấy người khả nghi thì lập tức bắt lại đưa về.

Ngoài ra, hắn còn thẩm vấn Triệu Hoan một lượt, hỏi ra trước đây Hoắc Đỉnh tự bỏ túi thế nào, và làm thế nào đưa được người của mình là Khương Ngọ lên chức trong trường hợp phát hiện ra Triệu Hoan dù không có ý bẩm báo lên trên nhưng cũng không tình nguyện liên minh. Bên cạnh đó, mặc dù Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ biết tính cách Triệu Hoan yếu đuối, mặc dù cố gắng muốn làm một vị quan liêm chính không tham ô, nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ sửa đổi hành vi của mình, đối với Hoắc Đỉnh mà nói, dù sao cũng không thể coi là người của mình.

Còn biểu đệ Triệu Hoa của Triệu Hoan thì hoàn toàn khác, hắn ta vẫn luôn làm việc dưới trướng Triệu Hoan, thông minh lanh lợi, chủ động tìm đến Hoắc Đỉnh, biểu thị ý muốn thay thế Triệu Hoan, còn dâng lên một kế sách, chính là lặng lẽ thay thế Triệu Hoan. Đợi mấy năm nữa khi mọi người đều đã quen hắn ta, Hoắc Đỉnh sẽ bẩm báo chuyện này lên triều đình, sau đó che giấu hầu hết chân tướng thì Triệu Hoan có thể chính thức trở thành huyện lệnh huyện Tương.





Triệu Hoan bị biểu đệ của mình và Hoắc Đỉnh ép đến thôn La làm một nông phu, ông ta vốn cũng có chút nhụt chí, càng không muốn đối đầu với bọn họ, sợ mình mất mạng, vì thế chỉ đành bất lực tiếp nhận chuyện này, chưa từng nghĩ muốn cáo trạng. Lần này bị Hoài Vương bắt quả thực là chuyện nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Hoài Vương viết lại chuyện này và thêm mắm dặm muối chuyện bản thân cùng Tả Xu Tĩnh suýt gặp nguy hiểm vào tấu chương, rồi cho người phi nước đại đưa về kinh thành, sau đó bảo châu trưởng An Châu gọi tiết độ sứ của đạo Bình An thuộc An Châu tới.

Tốp binh sĩ và tinh binh không phụ uỷ thác, trực tiếp bắt mười tên sát thủ về. Hoài Vương đích thân thẩm vấn, cũng không tốn nhiều sức lực đã ép được bọn họ nói ra chuyện Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh, sau đó Hoài Vương đích thân đưa người đi phục kích Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh, gọi là ăn miếng trả miếng... Đương nhiên, nguyên nhân phục kích khác là Hoài Vương nghĩ Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ rất to gan, nếu trực tiếp đưa người đến bắt thì nói không chừng bọn họ sẽ phản kháng, vô cùng phiền phức.

Nói là phục kích thực ra cũng không chính xác, ít nhất thì Hoài Vương cũng đường đường chính chính đưa một nhóm người đến huyện Càn. Có điều, lúc Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh vẫn đang chui rúc, Hoài Vương cho Trịnh Phi tìm ra nơi bọn họ ở trước, lần lượt bắt giữ khi bọn họ chia nhau ra ngoài.

Lúc đến đạo Quan Nội, hoàng thượng đã giao toàn bộ quyền xử lý quan viên và tài vật ở đạo Quan Nội cho Hoài Vương, Hoài Vương trực tiếp bắt bọn họ với tội tham ô ngân sách cứu trợ thiên tai và mưu sát vương gia vương phi, sau đó cùng giam người nhà của bọn họ vào đại lao.

Sau khi phát hiện sát thủ mình phái đi không có động tĩnh, Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh đã biết tình hình không ổn. Bọn họ vốn muốn chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, vì thế cứ trì hoãn mãi, cuối cùng trực tiếp bị Hoài Vương bắt.

Bọn họ vốn to gan muốn mưu sát Tả Xu Tĩnh và Hoài Vương như vậy là vì sống sót, bây giờ vừa bị bắt vừa có chứng cứ xác thực, bọn họ cũng không còn gì để nói, càng không muốn bị hỏi tội nên trực tiếp thừa nhận tội danh, còn khóc lóc thú tội một hồi. Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh cắn nhau, hai người đều nói là ý của đối phương, cuối cùng khiến Hoài Vương ngồi trên công đường nhíu mày, trực tiếp gõ kinh đường mộc, nói với bọn họ rằng đừng đùn đẩy nữa, bọn họ đều sẽ không có kết quả tốt.

Sau khi Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ bị bắt, Triệu Hoa cũng bị tống giam, nhưng tội của Triệu Hoa không nặng bằng Khương Ngọ và Hoắc Đỉnh, chỉ tạm thời bị nhốt ở An Châu để chờ xét xử. Triệu Hoan ban đầu bị Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ giáng chức nhưng không bẩm báo với triều đình cũng có tội, có điều niệm tình sau đó ông ta thành thật khai ra mọi chuyện, cũng xem như lấy công chuộc tội, dù không thể làm quan nữa nhưng cũng miễn cưỡng thoát khỏi chốn ngục tù.

Hoài Vương tạm thời xử lý chuyện ở đạo Quan Nội thay Hoắc Đỉnh, điều tra kỹ toàn bộ sổ sách và ngân khố trong phủ Hoắc Đỉnh, phát hiện số tiền đáng kinh ngạc. Một nửa số tiền này được sung vào quốc khố, nửa còn lại đổi thành tiền bạc hoặc lương thực phát cho nạn dân để bồi thường.

Vì có trong tay sổ sách và cho người điều tra cẩn thận, những châu trưởng hoặc huyện lệnh khác cấu kết cùng Hoắc Đỉnh cũng bị Hoài Vương tìm ra. Hoài Vương hiểu rõ không vị quan nào không tham, có điều vài người chỉ lấy chút ít không điều tra được thì Hoài Vương có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, bằng không toàn bộ đạo Quan Nội sẽ không giữ lại được vài người. Còn về những tham quan, lần nào cũng muốn nhúng tay vào vật tư và tiền tài cứu trợ thì đều bị tống vào ngục, đồng thời, Hoài Vương dựa vào phẩm hạnh và thành tích của những quan viên khác ở gần để sắp xếp người mới lên thay bọn họ.

Những chuyện này không phức tạp, nhưng thực ra lại khiến Hoài Vương rất bận rộn. Trong mười ngày trước khi tới Càn Châu, Hoài Vương gần như bận đến không kịp nghỉ ngơi mới xử lý được kha khá những chuyện này. Tả Xu Tĩnh thấy Hoài Vương vất vả nên cũng không nhắc đến chuyện của mình, chỉ tuỳ ý nói chuyện với hắn sau mỗi ngày hắn bận rộn xong.

Cuối cùng sau hơn mười này, ý chỉ của hoàng thượng được đưa đến Càn Châu, một mặt bảo Hoài Vương xử lý chuyện ở đạo Quan Nội, tỏ ý để Hoài Vương tự giải quyết mọi chuyện, xem như hoàn toàn giao quyền, mặt khác phái vài vị quan triều đình đến đạo Quan Nội chuẩn bị làm quan, xử lý hậu quả giúp Hoài Vương. Cuối cùng, hoàng thượng dường như rất phẫn nộ với hành vi to gan muốn hành thích hoàng tử hoàng phi của Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ, bảo Hoài Vương nhanh chóng hồi kinh, cùng giải Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ hồi kinh.

Thấy tham quan ở đạo Quan Nội đã được xử lý kha khá, sau khi nhận được ý chỉ và đợi quan viên hoàng thượng phái tới, Hoài Vương liền đưa Tả Xu Tĩnh hồi kinh, còn Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ bị binh sĩ Càn Châu áp giải.

Tả Xu Tĩnh thấy Hoài Vương đã bận rộn xong, nàng cuối cùng mới nhắc đến những chuyện đã nói với Trịnh dì trên xe ngựa hồi kinh.

Hoài Vương nghe đến chuyện Liễu Niên Niên và Tả Văn Đạo quen biết thì cũng ngẩn người.

Tả Xu Tĩnh thăm dò: "Thế nên ta nghĩ... có khả năng nào, ta và Tả Xu Tĩnh thực sự có quan hệ huyết thống không..."

Hoài Vương trầm ngâm: "Tướng mạo hai nàng có chút tương tự, nhưng không thể dễ dàng đưa ra kết luận chỉ vì nguyên nhân này và mẫu thân nàng quen biết Tả đại nhân được."

Tả Xu Tĩnh hơi khó xử: "Ta biết. Nhưng, ngoại trừ việc ta và Tả Xu Tĩnh tương tự, ta và nàng ấy cách nhau năm tuổi hình như cũng khớp..."

"Nhưng theo lời bà lão họ Thư và Trịnh dì mà các nàng gặp, mẫu thân nàng quả thực rất yêu phụ thân nàng, không có lý do ở bên Tả đại nhân được." Hoài Vương nói.

Tả Xu Tĩnh mơ màng gật đầu: "Đúng vậy... Hình như người rất yêu phụ thân ta. Nếu ta gặp phải những chuyện đó... cái gì mà bị ép làm thiếp, bị cướp mất con, ta nhất định không thể tiếp nhận được."

Hoài Vương an ủi: "Nàng đương nhiên sẽ không gặp phải những chuyện đó."

Tả Xu Tĩnh nói: "Ta định... sau khi quay về, thử hỏi Tả đại nhân chuyện này."

Hoài Vương có chút kinh ngạc: "Hỏi thẳng?"

Tả Xu Tĩnh chớp mắt: "Ờ, cũng không phải, chắc là vờ như vô ý nhắc đến..."

Tả Xu Tĩnh nói dự định của mình với Hoài Vương, Hoài Vương nghe xong liền gật đầu: "Ừm, như vậy cũng được."

"Nhưng, thành thật mà nói, ta cũng không biết bản thân muốn biết chuyện này để làm gì." Tả Xu Tĩnh hơi phiền muộn: "Nếu Tả Xu Tĩnh là muội muội của ta, e rằng ta sẽ càng thêm khó chịu. Vô cớ chiếm lấy th@n thể muội muội..."

Hoài Vương nghiêm túc nói: "Vậy đừng hỏi nữa."

Tả Xu Tĩnh: "..."

"Ta biết nàng sẽ nghĩ nhiều như vậy mà." Vẻ mặt Hoài Vương dịu đi: "Nhưng không phải chúng ta đã thảo luận xong rồi sao? Nàng trở thành Tả Xu Tĩnh vốn đã là chuyện ngoài ý muốn... Bây giờ chuyện đến nước này, nàng đừng áy náy nữa. Có điều, nàng đã muốn biết quan hệ giữa nàng và Tả Xu Tĩnh thì nghĩ cách làm rõ vẫn tốt hơn, bằng không ta sợ nàng sẽ vướng bận mãi."

Tả Xu Tĩnh gật đầu, không nhắc đến chuyện này nữa. Sau khi hồi kinh, Tả Xu Tĩnh còn chưa đến Tả gia thì Tả Văn Đạo đã đưa Tả Xu Nhàn và Ôn Xảo Giai tới vương phủ.

Chuyện Hoài Vương và Hoài vương phi suýt gặp nguy hiểm đã truyền đến kinh thành, bọn họ đều rất lo lắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản nhỏ cuối cùng viết xong rồi

Sau đó sẽ là giải quyết vài vấn đề về thân thế, ngọt ngào một chút rồi chuẩn bị sắp xếp vào cung HE thoi!

Bình luận

Truyện đang đọc