HOÀNG THƯỢNG DÂM TẶC NHẤT MÀ TA BIẾT!


Liêu Tuấn gãi đầu, nhìn sang hướng khác che đi vẻ xấu hổ.
"Muội đừng nói thế, chỉ cần có thể làm muội vui.

Ta nguyện làm tất cả vì muội.

Mà ngoài dế muội còn thích con gì không?"
Dương Yến ngại ngùng đáp.
"Ta cũng thích bướm."
Liêu Tuấn nhìn chăm chăm Dương Yến cười nói.
"Vậy lần sau ta sẽ tìm bắt con bướm đẹp nhất cho muội."
Liêu Nguyệt đứng nhìn hai người đó trò chuyện say mê, quên cả mình.

Thấy khó chịu, liền dùng sức bẻ gãy đôi cây dù đang cầm.
Rồi tiến tới bắt lấy con dế trong hộp bẻ đầu quăng đi.
Sau đó quay bước đi không thèm nhìn lại.
Dương Yến chứng kiến cảnh tượng thất hồn, nhìn con dế mà khóc nức nở.
Nhị hoàng tử vội vỗ vai an ủi.
"Muội đừng khóc, để ta bắt con khác cho muội."
Dương Yến ngừng khóc, khẽ gật đầu.
Kể từ đó mỗi lần Dương Yến vào cung chơi.


Được nhị hoàng tử tặng côn trùng đều bị Liêu Nguyệt phá đám bẻ đầu rồi bẻ cánh, nhìn mấy con côn trùng chết đau đớn, mà Dương Yến dần sợ và không còn thích chúng nữa, cũng như không vào cung chơi nữa.
Một tháng trôi qua, Liêu Nguyệt không nhìn thấy Dương Yến vào cung nữa, liền đi tìm Dương Yến.
Vừa tới cổng Dương phủ thì Dương Yến cũng vừa lúc đi ra cùng đệ đệ mình.
Liêu Nguyệt vừa thấy Dương Yến liền mừng rỡ chạy vội đến trước mặt thì bị Dương Tử chắn trước mặt.
Liêu Nguyệt mặc kệ Dương Tử, chồm người đi qua rồi lấy từ tay áo ra chiếc hộp đựng một con bướm rất đẹp, đưa ra trước mặt Dương Yến.
"Tỷ tỷ, ta tặng tỷ."
Dương Yến quay người, bơ đi.
"Đệ đệ, ta đi thôi."
Cả hai vừa xoay bước đi thì lại bị Liêu Nguyệt cản trước mặt, hắn vẫn cố chìa chiếc hộp ra.
Dương Yến quơ tay, chiếc hộp rớt mạnh xuống đất, hộp bị rớt mạnh nên nắp mở ra, bướm từ đó bay đi mất.
Dương Tử bước lại nắm lấy tay tỷ tỷ mình kéo đi.
Liêu Nguyệt thần người đứng nhìn bướm bay mất, rồi giật mình thấy hai người kia đã đi xa, nên ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Dương Yến lại bị Liêu Nguyệt cản trước mặt lần nữa.
Liêu Nguyệt cười thật tươi, lấy cây trâm từ người chìa ra.
"Nếu tỷ không còn thích bướm nữa thì không sao, ta có mang theo trâm, ta tặng tỷ."
Dương Yến đanh mặt, lạnh lùng đáp.
"Ta không cần.

Mong điện hạ về cho."
Dương Tử thấy hắn cứ dây dưa với tỷ tỷ liền bước lại đẩy ngã Liêu Nguyệt, cây trâm cũng vì vậy rớt gãy đôi.
Liêu Nguyệt thấy cây trâm gãy, đỏ mặt giận dữ đứng dậy nhào tới Dương Tử đánh.
Dương Tử cũng không nương tay mà đánh trả rất mạnh.
Khi cả hai cùng lúc ăn quả đấm của nhau thì đồng thời ngã xuống.
Dương Yến cũng vội chạy tới kéo đệ đệ đứng dậy, rồi trừng mắt nhìn đệ đệ.
"Đệ ngừng được chưa? Hắn là cửu hoàng tử đó, đệ có biết hành động vừa rồi sẽ mang họa sát thân không?"
Nói xong, Dương Yến lại bước tới chỗ Liêu Nguyệt.

Lúc này Liêu Nguyệt cũng vừa đứng dậy.
Dương Yến cúi đầu, hành lễ.
"Mong điện hạ thứ lỗi cho đệ đệ ta."
Liêu Nguyệt cười buồn nhìn Dương Yến.
"Ta không sao, cũng do ta gây sự trước.

Vậy thôi, ta xin lỗi, ta về."
Dứt lời Liêu Nguyệt cúi xuống nhặt lấy hai khúc trâm gãy lên, rồi bước đi.
Cũng từ khi đó mà Liêu Nguyệt cũng không tìm gặp Dương Yến nữa.

\* \* \* \* \* \*
Ánh nắng ban mai rọi vào từ khe cửa sổ, Liêu Nguyệt giật mình ngồi dậy, lấy dưới gối ra một chiếc hộp đầy tinh xảo.

Hắn mở hộp ra là cây trâm khi xưa, hắn nhìn trâm cười buồn.
Lúc này Lưu Tiết gõ cửa.
"Ngươi vào đi, ta thức rồi."
Liêu Nguyệt tay vẫn ngắm nhìn cây trâm gãy mà trả lời.
Lưu Tiết bước vào cúi đầu hành lễ.
"Thưa đện hạ, mọi chuyện đã theo kế hoạch, không sai một bước."
Liêu Nguyệt gật đầu đứng dậy đi đến chậu rửa mặt, rồi giang hai tay ra.

Lưu Tiết tiến tới thay y phục cho Liêu Nguyệt.
Lưu Tiết vừa thắt đai lưng cho Liêu Nguyệt vừa hỏi.
"Điện hạ...Tại sao ngài lại chọn Liêu Danh? Một kẻ yếu thế nhất trong các vị hoàng tử."
Liêu Nguyệt ngước lên nhìn nóc nhà rồi nhìn xuống Lưu Tiết mà nhếch môi cười.
"Vì hắn là kẻ tâm không vững, dễ làm con rối cho chúng ta nhất."
Lưu Tiết thay xong y phục cho Liêu Nguyệt thì lui lại vài bước, mắt đăm đăm nhìn vào cây trâm gãy trên tay Liêu Nguyệt.
"Điện hạ có cần thuộc hạ tìm người sửa nó không?"
Liêu Nguyệt cầm hai khúc gãy mà lắc tay qua lại.
"Có sửa lại thì vẫn không thể thay đổi được quá khứ.

Đôi khi ta lại thấy nó thế này mà đã rất đẹp rồi."
Lưu Tiết gật đầu.
"Thuộc hạ đã hiểu."
Liêu Nguyệt tiến tới một tay đặt lên má Lưu Tiết, giọng điệu ám muội.
"Chỉ có ngươi là hiểu ta."

Rồi vài giây sau, Liêu Nguyệt cũng thu tay lại bước ra ngoài.

Lưu Tiết cũng bám sát đi theo bước chân của Liêu Nguyệt với khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
\* \* \* \* \* \*
Tại thư phòng của Liêu Danh.
Gã đeo mặt nạ đen vàng xuất hiện.
Hắn nhanh như gió đi vào phòng Liêu Danh không một tiếng động.
"Ngài đã có quyết định rồi đúng không?"
Liêu Danh cẩn thận dò xét.
"Ừm.

Chủ nhân ngươi có chắc sẽ ủng hộ ta chứ?"
Hắn trả lời một cách chắc chắn.
"Điện hạ yên tâm, chủ nhân ta hứa sẽ giúp ngài loại bỏ tất cả vật cản đường.

Đầu tiên là tam hoàng tử, chỉ cần ngài làm theo kế hoạch của chủ nhân ta.

Ta chắc chắn từng đối thủ một sẽ biến mất."
Liêu Danh gật đầu, tên áo đen cũng biến mất.
\* \* \* \* \* \*.


Bình luận

Truyện đang đọc