“Nương nương, ngài đã đọc lâu như vậy rồi, cũng phải nghỉ ngơi một lúc, cứ đọc như vậy sẽ bị thương đôi mắt.”
Cố Linh Quân ậm ừ đồng ý, nhưng ánh mắt không có nửa phần lệch khỏi quỹ đạo, gắt gao dính chặt vào từng chữ trong sách.
Lục Trúc lắc đầu, trong lòng than thở: Từ nương nương nhờ quận chúa Khang Nghi trộm mua mấy thứ này, đã là một đi không ngày trở lại, trong tay lúc nào cũng cầm quyển sách, một quyển lại một quyển.
Nếu nương nương bọn họ dồn tâm tư này vào việc học tập cũng là chuyện tốt. Nhưng khi nàng nhìn đến bìa sách thì biết mấy thứ đó cũng không bổ ích gì cho kiến thức của nương nương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì mà đế vương cưới nữ tướng quân rồi đến tài tử giai nhân, phần lớn đều là tự nghĩ ra rồi viết bậy viết bạ in thành sách, cũng không biết tại sao nương nương nhà nàng lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này nữa? Nàng muốn cầm một quyển lên nhìn xem, đều bị gắt gao ngăn cản lại.
Đảo mắt lại giống như nhớ tới điều gì, tạm thời buông tha việc này trước, trấn an nói: “Đêm đó nô tỳ thấy nương nương đối xử với lão gia thật tốt, nô tỳ chưa bao giờ nhìn thấy lão gia kích động đến như vậy.”
Nói ra thì rất dài, tính tình trước kia của nương nương nhà nàng rất ương bướng cứng đầu, không thích giao lưu với người khác, ngay cả phụ thân ruột thịt của mình cũng không thân cận. Thậm chí mấy năm gần đây càng là kháng cự ở chung một chỗ với lão gia, cũng vì thế mà lão gia rất đau lòng.
Nhưng không ngờ tới, trong hơn một năm này, tính tình nương nương thay đổi rất nhiều, ngay cả thái độ khi nhìn thấy lão gia cũng sửa đổi, không hề dùng mắt lạnh nhìn lão gia như người xa lạ nữa.
Nghe thế, Cố Linh Quân có chút phản ứng, từ trang sách ngẩng đầu lên.
Kiếp trước, bởi vì cha của Cố Linh Quân trọng nam khinh nữ, nên hai người họ đã ly hôn khi nàng còn nhỏ, nàng được phán cho mẹ. Đảo mắt cha nàng đã tái hôn xây dựng gia đình mới, chậm rãi cũng chặt đứt liên lạc.
Sau đó mẹ của nàng làm việc kiệt sức mà chết, khi đó nàng còn chưa đến 15 tuổi, cũng may là có nhà để ở, không phải đi thuê mướn hay sống nhờ nhà người thân. Nàng vừa đi học, vừa đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống, may là có một phần tiền bảo hiểm của mẹ để lại, không thì nàng đã bỏ học từ lâu.
Nàng sống một mình gần mười năm, hiện tại xuyên qua đột nhiên có thêm một người cha, nàng thật sự là không biết cách giao lưu với ông ta.
Mà ở trong truyện gốc, Cố Tông Võ vẫn luôn cưng chiều nữ nhi như mạng. Nhưng nguyên chủ lại tin vào lời lẽ của Tấn Vương, năn nỉ phụ thân mượn binh tạo phản, Cố Tông Võ thân là tướng, suốt đời chỉ biết vì nước vì dân, nên không muốn trợ Trụ vi ngược.
Sau đó sự tình bại lộ, nguyên thân được ban ba thước lụa trắng treo cổ ở trong cung. Cũng trong đêm đó, Cố Tông Võ rút kiếm tự vận trước bài vị thê tử.
Bá tánh đều thở dài, đáng thương một thế hệ tướng quân, chiến công hiển hách, lại bởi vì có một người nữ nhi như vậy, mới rơi vào kết cục thê lương như thế.
Lúc Cố Linh Quân đọc sách, không có nhiều cảm xúc lắm, nhưng khi nhìn thấy người thật, thì nhịn không được thấy thương cho người làm cha này, nguyên chủ thật là ngu ngốc.
Haizzz, dù sao cũng chỉ là một nàng bé 15, 16 tuổi, bị trai lừa là chuyện không tránh khỏi.
Mà nàng cũng không phải nguyên chủ, hai mắt không có mù, hai tai không tin những gì Tấn Vương nói, ở trong cung sống không khoa trương, làm việc cẩn thận, như vậy Cố Tông Võ vẫn Đại tướng quân chiến công hiển hách, được bá tánh kính trọng.
Cố Linh Quân trái lại an ủi Lục Trúc, nói: “Trước kia là ta không hiểu chuyện, sau này sẽ không.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trúc nhìn nàng theo kiểu “nương nương nhà ta đã trưởng thành”, tươi cười nói: “Nương nương có thể nghĩ như vậy tất nhiên là tốt nhất.”
***
Cố Linh Quân cũng cười cười, lại lần nữa chìm vào trong sách, lại nói tiếp, nàng còn xem đến vui vẻ, vừa tới chi tiết mấu chốt gây cấn. Mấy quyển Khang Nghi mua cho nàng, một quyển một quyển đều đọc xong.
Quả nhiên là đúng với câu nói cao thủ ở dân gian.
Kiếp trước nàng còn ở tò mò, nếu minh tinh nhìn thấy tiểu thuyết do fans lấy chính mình ra sáng tác sẽ có cảm nhận như thế nào, hiện tại nàng có thể miêu tả cái cảm giác đó, thật đúng là …
Tuyệt không thể tả!
Tình tiết biến đổi bất ngờ, nhưng đều là hư cấu.
Nhân vật là tươi sống đầy đặn, nhưng đều OOC.
Một câu khái quát, đó chính là “nhảm thì nhiều, đọc tới đâu chửi tới đó, máu chó đầy đầu, kịch bản một màu”.
Ví dụ như quyển vừa rồi, xem như ngọt văn tươi mát, toàn văn không có câu từ nào ngược, nhưng lời thoại chua rụng răng. Mà quyển nàng hiện tại đang đọc, e hèm, chính là H văn.
Cố Linh Quân vừa mới đọc chưa đến hai trang đã trừng lớn hai mắt … Trong mắt Hoàng đế hiện lên ánh sáng lạnh lùng sâu kín, biểu tình âm trầm nói ‘ nữ nhân, nàng có biết bản thân đang chơi với lửa hay không?
Tiếp theo chính là … Hoàng đế trong cơn tức giận, xé nát váy áo Quý phi, tiến hành vận động không thể miêu tả, Cố Linh Quân nhanh chóng lướt qua, nhưng vẫn thấy được câu kia … Tiểu yêu tinh, nàng muốn trẫm làm gì với nàng bây giờ!!!
Cố Linh Quân rùng mình quăng xuống đất, giống như khoai lang nóng phỏng tay, Lục Trúc bị hành động đột nhiên của nàng làm hoảng sợ, lại nhìn thấy ánh mắt hơi vô hồn, mặt cũng hơi hơi đỏ lên, rất là tò mò, duỗi tay muốn cầm lên đọc thử xem.
“Nương nương nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm sao mà lại bị dọa thành như vậy?”
Lục Trúc mới vừa cầm lên, tên trên bìa sách cũng chưa thấy rõ, Cố Linh Quân đã bay lại đoạt lấy: “Không được xem!”
Tùy tay nhét vào đống sách bên cạnh, mới giả vờ bình tĩnh nói: “Đều là mấy thứ lộn xộn, không có gì đẹp.”
Lục Trúc ngạc nhiên: “Vậy nô tỳ giúp nương nương quăng ...”
“Không, không cần, cứ để ở nơi này đi, dù sao cũng là tấm lòng củaKhang Nghi.” Cố Linh Quân vội vàng tìm cái cớ cự tuyệt, nếu thật sự mang đi quăng cũng không phải là hủy thi diệt tích, mà là công bố quần chúng, để ai ai cũng biết nàng xem cái thể loại sách này.
Cố Linh Quân lại như che dấu, cầm lên sổ sách gác lại mấy ngày nay, biểu tình hết sức chuyên chú. Lục Trúc nhìn nhìn, tuy có nghi hoặc nhưng cũng không lên quấy rầy.
Nhưng mà trên thực tế, trong đầu nàng vẫn lặp đi lặp lại câu văn vừa mới nhìn đến còn hình ảnh hóa, không tự chủ được, tự tưởng tượng nam nữ chính biến thành nàng và Tiêu Dục Hành.
Tưởng tượng không được bao lâu, thì bản thân đã chịu không nổi, trái tim sắp rớt ra ngoài.
--- “A a a, Cố Linh Quân, sao mày có thể sắc tình đến như vậy, đừng nghĩ nữa!”
--- “Rõ ràng ngay cả tay cũng chưa dắt chứ đừng nói đến cái khác!”
--- “Đóa hoa cao ngạo lạnh lùng như Hoàng Thượng, là người mày có thể tưởng nhớ đến sao!”
***
Cố Linh Quân còn đang rối rắm, bên ngoài vang lên âm thanh thông báo, là người mà hiện tại nàng không nghĩ nhìn thấy nhất.
Cố Linh Quân vừa định tìm lý do cự tuyệt, Đặng công công đã mang nàng ta vào, Liễu Phiêu Phiêu người còn chưa có bước vào thì lời nói đã đến trước.
“Nương nương, thần thiếp tới gặp ngài đây!”
Vừa vào trong đã nhìn thấy Cố Linh Quân, Liễu Phiêu Phiêu tươi cười càng sáng lạn: “Nương nương, đã có một đoạn thời gian thần thiếp không gặp ngài rồi,cho nên hôm nay mới tự tiện tới quấy rầy ngài!”
Không biết vì sao, sau khi Cố Linh Quân xem xong những quyển sách viết về Hoàng thượng và Quý phi đó, tự nhiên nàng lại cảm thấy có chút chột dạ đối với Liễu Phiêu Phiêu, nguyên là trưởng câu lạc bộ fans cp.
Vì thế bày ra biểu cảm ngươi thật sự quấy rầy đến ta, giả vờ lật lật mấy quyền sổ sách trên bàn, hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Không quấy rầy, chỉ là khoảng thời gian trước rất bận, có chút muốn xử lý ...”
Câu “hôm nay thật sự không có thời gian chiêu đãi ngươi, thật là xin lỗi nha” còn chưa nói ra miệng, đã bị Liễu Phiêu Phiêu cắt ngang.
“Nương nương, thần thiếp chính là vì việc này mà đến, có chuyện gì thần thiếp có thể giúp đỡ được ngài hay không? Nương nương đang xem sổ sách sao, để thần thiếp tới thay nương nương phân loại trước được không?”
Vừa nói xong, thì tích cực duỗi tay rút một quyển trong đống sách tiểu thuyết kia của Cố Linh Quân, nàng tất nhiên là cuống quít ngăn cản: “Không cần không cần, ngươi tới ngồi chơi là được rồi.”
“Nương nương không cần khách sáo với thần thiếp.”
Chuyện xảy ra đột ngột đến mức trùng hợp, giống như cốt truyện đã được sắp xếp sẵn trong phim truyền hình, đống sách kia ngã xuống, quyển H văn nàng giấu ở bên trong cũng ngã xuống theo, nằm trơ trọi đầy chói lọi trên mặt đất.
Không kịp ngăn cản hành động kế tiếp của Liễu Phiêu Phiêu, nàng ta vừa cúi người ngồi xổm xuống nhặt sách, trong miệng vừa tự trách bản thân hậ đậu, khi đụng tới quyển sách lớn nhỏ cùng bề dày khác xa với sổ sách, dời mắt nhìn bìa mặt.
Vừa liếc mắt một cái, trong đầu ngây dại trống rỗng.
Chỉ thấy bảy chữ in đậm trên bìa sách: 《 Thịnh sủng tiểu Quý Phi kiêu ngạo》
Liễu Phiêu Phiêu bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay bấu chặt quyển sách, gương mặt tràn ngập nổi khiếp sợ: “Nương nương, đây, đây là ...”
Cố Linh Quân lạy ông ta ở bụi này cãi lại: “Thứ này không phải của ta.”
Liễu phiêu Phiêu tặng nàng một ánh mắt “thật sự như vậy sao”, giọng nói có chút run run hỏi: “Vậy, thứ này là của ai?”
Cố Linh Quân lập tức ném nồi: “Là của Lục Trúc.”
Lục Trúc còn chưa kịp nói chuyện, thì thấy Liễu Phiêu Phiêu dùng ánh mắt “thì ra là đồng loại”, “Thân nhân chính là thân nhân” nhìn vào mắt Lục Trúc.
Lục Trúc có oan không chỗ tố …
Liễu Phiêu Phiêu dọn xong đống sách rơi đầy đất kia, tay ở trên bàn vô ý thức đùa nghịch, trong lòng lại hưng phấn, không hề có dấu hiệu yếu đi.
Nàng trăm triệu không nghĩ tới, thế nhưng có thể nhìn đến quyển sách trân quý này trong cung Quý Phi, đây là quyển sách mà ngày thường nàng hay lấy ra đọc giải cơn thèm, chủ nhân của quyển sách này còn là thị nữ bên người nương nương.
Điều này không phải nói, bệ hạ và nương nương thật sự ân ái giống như những gì trong sách viết hay sao, từ bốn suy ra năm, cũng coi như là phía chính chủ đứng ra chứng thực?!
Loại sách chỉ tồn tại trong dân gian này không được cho phép có mặt trong cung, là nàng lén lút nhờ người mua, lại dùng chút thủ đoạn, đưa vào trong cung, đây chính là lương thực cho tinh thần. Đọc được một đoạn thời gian, đang cao hứng tính mua tiếp, không ngờ nhân vật chủ chốt lại bị thay đổi.
Không thể hiểu được tại sao vai chính không còn là Hoàng thượng và Quý Phi, mà trở thành Vương gia và Quý Phi?!
Liễu Phiêu Phiêu vừa xem vừa hùng hùng hổ hổ, hận không thể tự mình viết một quyển, trong tay nàng có chứng cứ, cũng có đầy sức thuyết phục, rằng: Bệ hạ và nương nương là của nhau, hai người mới là xứng đôi nhất! Cặp đôi Thượng - Quý muôn năm.
Đáng lẽ nàng muốn gọi tên họ của hai người, nhưng sợ bị chém đầu, nên thôi.
Mà mấy ngày trước đây, Tấn Vương tạo phản không thành, chuyện này làm nàng vừa mừng vừa sợ, mừng đương nhiên là Tấn Vương sẽ không lại đến quấy rầy bệ hạ và nương nương nữa, sợ là không ngờ Tấn Vương lại cả gan làm phản.
Mà đồng thời lại có chút chút lo lắng, lấy Tấn Vương làm vai chính, biên soạn ra những tình tiết không thực tế đó, phần lớn đều cố tình làm xấu bệ hạ, nói ngài ấy hoành đao đoạt ái, hao hết tâm tư lại trước sau như một không giành được trái tim của nương nương.
Liễu Phiêu Phiêu nhìn mấy quyển kia, cũng đều nhìn ra chút tà môn, phần lớn đều tách ra khỏi sự thật, chỉ vì muốn thỏa mãn thú vui đầy ác ý của bá tánh. Rốt cuộc chuyện về hoàng gia đều rất thu hút người đọc, trước kia khi nghe nhắc tới, nàng cũng theo bản năng vãnh tai chuyên tâm lắng nghe.
Còn nữa, nàng thật sự sợ có người tin đây là sự thật, lại kết hợp với chuyện tạo phản, thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen.
Vì thế Liễu Phiêu Phiêu trần thuật nói: “Nương nương có hứng thú đọc mấy quyển sách này không?”
Cố Linh Quân không biết Liễu Phiêu Phiêu bảy chuyển tám cong, lập tức lắc đầu: “Không thích không thích.”
Liễu Phiêu Phiêu mặt lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn là nói: “Nương nương, tuy mấy quyển sách này đều bịa đặt viết ra, nhưng có chút nội dung sợ bá tánh phân không rõ, tin là thật, vậy hậu quả ...”
Được nàng nhắc nhở, Cố Linh Quân cũng nhớ ra, nàng xem qua một quyển “Cá lọt lưới”, bên trong cũng có nhân vật Vương gia. Sợ người đọc không biết là ai, nên cũng lấy tên có âm tương tự, gọi là “Kính vương”.
Nhưng này hành văn rất mượt, tình tiết hấp dẫn người đọc, tình cảm triền miên lâm li, Cố Linh Quân xem nhẹ tình tiết trong đó, lật đọc sơ sơ sau đó ném vào xó góc.
Độ dài tuy không nhiều lắm, nhưng cũng tả rất thật về vị Kính vương này, mẫu phi mất sớm, sau được Hoàng hậu nuôi nấng. Không bao lâu vị Hoàng hậu này cũng qua đời, sau đó Quý Phi trở thành Hoàng hậu thứ hai, cuối cùng con trai của người này lên làm Hoàng đế.
Cũng có chi tiết hơi mịt mờ, nhắc tới cái chết của tiên đế có liên quan đến hai mẫu tử nhà này, thậm chí còn liên lụy đến một vị phi tử khác đã qua đời.
Cố Linh Quân tất nhiên là không tin những lời đêm đó Tấn Vương nói, nhưng so sánh suy nghĩ tỉ mĩ, nếu không phải Tấn Vương cho người viết, đó chính là có người rắp tâm âm thầm tạo chuyện.
Thấy Cố Linh Quân như đang suy nghĩ gì đó, đang cau mày nhíu mi, Liễu Phiêu Phiêu cẩn thận mà lại lớn mật đề nghị …
“Nương nương, nếu không hay là ngài tự mình viết một quyển đi? Bẻ cong sự giả tạo kia, đừng để bá tánh nghi kỵ hoàng gia nữa.”
Nàng đọc nhiều quyển như vậy, nhưng không có quyển nào có thể miêu tả tình cảm ngọt ngào giữa bệ hạ và nương nương ngoài đời thật, dù là một phần mười cũng không có!
Hết chương 26