HOÀNG THƯỢNG THAY TÔI ĐẤU TRÍ TRONG HẬU CUNG

 
Cố Linh Quân uống ngụm trà, xuyên thấu cửa sổ nhỏ nhìn một màn khích thích dưới lầu.
Chỉ thấy người kể chuyện đang nói vô cùng thích thú, nước miếng bay tứ tung. Người ngồi bốn phía ai cũng rung đùi đắc ý, thỉnh thoảng còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chìm vào không khí tưởng tượng của bản thân.
“Bệ hạ, rốt cuộc ngài cũng tới, ngài làm thần thiếp chờ đến thật —— lâu —— nha!” Phía dưới lại truyền đến người kể chuyện nhéo giọng nói, dáng vẻ kệch cỡm thanh âm.
So sánh với Tiêu Dục Hành ngoảnh mặt làm ngơ, nét mặt bình thản ung dung, ngược lại, Cố Linh Quân là đỏ mặt, xấu hổ ngượng ngùng, đáy lòng cũng là hơi có chút hỏng mất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nói như vậy khi nào! Có thể phái người che lại miệng của hắn hay không?!
Đang đọc chính là quyển Liễu Phiêu Phiêu sáng tác! Nàng ta viết cái giống gì vậy?!
Nói đến việc này, Cố Linh Quân cần quay trở lại lúc còn ở trong cung, lúc đó nàng lấy lại tinh thần, phát hiện mắc mưu, vội vàng “Hủy thi diệt tích” mấy tờ giấy kia.
Nhưng không ngờ, hai ngày sau, không biết từ nơi nào Liễu Phiêu Phiêu đã nhặt được một tờ, một ngụm một tiếng “nhất định sẽ không nàng phụ kỳ vọng của bệ hạ và nương nương”, bắt đầu viết lên.
Vì thế không bao lâu, dưới “lực lượng thần bí” gợn sóng nâng lên không hề có dấu hiệu hạ xuống, “Mộc Phong Phong” ngang trời xuất thế, nhảy vọt chiếm cứ tiêu thụ đứng đầu bảng trong các tiệm sách lớn.
“Bệ hạ, có thể phái người kêu hắn kể chuyện khác được hay không?” Cố Linh Quân nhịn không được đề nghị.
Tiêu Dục Hành liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Bá tánh thích nghe ngóng, đương nhiên trẫm không thể quấy nhiễu hứng thú của bọn họ.”
Cố Linh Quân thở dài, ý bảo Lục Trúc đóng chặt cửa sổ, không nghe, không nhìn, đỡ phiền lòng.
Không phải nói Bát Bảo Lâu là nơi văn nhân nhã sĩ tụ tập nổi tiếng khắp trong kinh thành sao? Tại sao lại biến thành nơi thích bắt gió bắt bóng, phong hoa tuyết nguyệt rồi!!!
***
Đợi một hồi, lão bản Bát Bảo Lâu tự mình bưng đồ ăn lên.
“Hoàng Thượng, nương nương, đây là cua lớn tươi ngon mới được từ vận chuyển tới, là món ngon nhất tiểu điếm được đầu bếp chính tự làm. Tất nhiên là so ra kém ngự trù trong cung, mong bệ hạ, nương nương không cần ghét bỏ.”
Cố Linh Quân nghe lão bản trực tiếp nói ra thân phận của bọn họ, nháy mắt kinh ngạc, thấy biểu tình của Tiêu Dục Hành không chút thay đổi, có chút hiểu rõ.
Nàng cười đáp lại: “Lão bản khách sáo.”
Lão bản liên tiếp nói lời khách sáo, sau khi bày xong thức ăn thì lui ra ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Linh Quân nhìn thịt cua màu mỡ trước mắt, nhìn nhìn lại trên bàn “tám món cua khác nhau”, có chút khó xử.

Làm sao bây giờ, nàng chỉ biết dùng tay ăn món này thôi!
Trước mắt lại không có cung nhân hầu hạ, Lục Trúc và Đặng công công một bàn toàn cua là cua, cũng khó xử.
Làm trò “Giương nanh múa vuốt”, “Nhe răng trợn mắt”, trước mặt Tiêu Dục Hành, nàng thật sự là làm không được.
Cố Linh Quân đang định căng da đầu nghiên cứu xem công cụ này dùng như thế nào, Tiêu Dục Hành lại đứng lên. Cố Linh Quân ngẩng đầu nhìn theo, thì thấy bức tường sau lưng hắn đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên.
Còn chưa kịp kinh ngạc, thì thấy căn phòng cách chậm rãi đi ra một người ăn mặc cùng gương mặt dáng vóc y chang Tiêu Dục Hành.
Cố Linh Quân, Đặng công công, Lục Trúc: “......” Hoảng sợ. jpg
Người nọ đi ra, cung cung kính kính quỳ xuống thỉnh an Tiêu Dục Hành.
Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân như “Gặp quỷ”, đến miệng nói còn chưa nói ra, thì nghe nàng bật thốt lên nói: “Hoàng Thượng, ngài còn có huynh đệ sinh đôi nữa sao?!”
Tiêu Dục Hành biết, nếu khôn giải thích rõ, không biết trong đầu nàng nghĩ ra một đống kỳ kỳ quái quái nào nữa, vì thế giải thích: “Đây là sư phụ chuyên về dịch dung của Đại Chu ta.”
Ngay cả giọng của “Tiêu Dục Hành” cũng làm giả giống nhau như đúc: “Hoàng Thượng quá khen.”
“Trẫm có chuyện quan trọng phải làm, nhưng không muốn bị người đi theo phát hiện, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Quý Phi.”
Cố Linh Quân: “???” Còn có người đi theo?
Cố Linh Quân mắt thấy Tiêu Dục Hành đi vào trong, cửa một lần nữa khép lại, một cái khác “Tiêu Dục Hành” lại ngồi ở bên cạnh vị trí của nàng.
***
Cố Linh Quân không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào “Tiêu Dục Hành”, cuối cùng cũng không chịu nổi tầm mắt của nàng, đành quay mặt sang nơi khác, tránh ánh mắt của nàng.
Nhưng đảo mắt lại nhận được hai tầm mắt sáng quắc khác, vẻ mặt đầy nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu.
Chỉ có thể lúng túng mở miệng nói: “Nương nương, cua sắp nguội rồi.”
Cố Linh Quân hiện nay đã không rảnh lo cái gì mà cua với óc, rốt cuộc bị “Tiêu Dục Hành” cung cung kính kính mà kêu “Nương nương”, loại chuyện này chính là xưa nay chưa từng có.
Chẳng sợ nàng biết đây là giả.
“Lại kêu thêm một tiếng nương nương.” Cố Linh Quân cười tủm tỉm nói.
“Tiêu Dục Hành” xin tha nói: “Nương nương...”
Đây chính là nhiệm vụ gian nan nhất mà hắn từng chấp hành.
“Nâng mặt lên, đừng cử động.”

“Tiêu Dục Hành” cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Cố Linh Quân nghiêm túc nhìn nhìn, từ cái trán đến cằm, nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện chỗ không giống nhau.
Tuy ngũ quan tương tự, nhưng cũng có khác biệt rất nhỏ, mũi không cao như người thật, môi hơi dày, nhất rõ ràng chính là khí chất, quá hèn mọn.
Nàng nghĩ, chẳng sợ không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra.
Rốt cuộc hắn là độc nhất vô nhị.
Cố Linh Quân cũng không biết bản thân lấy đâu ra tự tin, suy nghĩ một lát sau đó lại cười hỏi thăm: “Khi nào ngươi bắt đầu bắt chước bệ hạ? Học thuật dịch dung khi nào? Bệ hạ có yêu cầu ngươi dùng thuật dịch dung ở chung với nữ nhân khác không?”
***
Sau khi thoát thân rời đi, đám người Tiêu Dục Hành đi vào một con đường nhỏ tối, một đường đi vào một tòa phủ đệ.
Cổng trước còn treo lụa đỏ tổ chức hỉ sự, nhưng lại bị binh lính canh gác dày đặc, bên trong phủ cũng là một mảnh hỗn độn. Trước cửa thư phòng bên trong phủ có mấy người trông coi, thấy có người tới, vội vàng chào hỏi.
“Bệ hạ.”
Tiêu Dục Hành cởi bỏ quần áo cải trang, hỏi: “Tra ra sao?!”
Một người võ tướng đi lên trả lời: “Bẩm bệ hạ, hạ quan đã phái người tra xét toàn bộ bên trong phủ của Tấn Vương, phát hiện có mật đạo ở thư phòng, dưới mật thất... Cũng tìm không thấy gì. Xem ra những người đó nhanh hơn một bước so với chúng ta.”
Tiêu Dục Hành nghe xong bước vào trong, ra lệnh cho người mở ra mật đạo.
Mật đạo sâu thẳm hẹp dài, liếc mắt nhìn vào trong, là một không gian đen nhánh, khiến cho người nảy sinh nhút nhát.
Có người dùng mồi lửa thắp sáng ngọn nến hai bên vách tường, Tiêu Dục Hành đạp bóng ánh nến tối tăm đi xuống.
Cuối mật đạo là một căn mật thất, ba mặt tường trống rỗng, bên trong cũng không có bất kỳ thứ gì.
Nhưng nhìn kỹ dấu vết trên tường, trên sàn nhà, không khó đoán được từng có ngăn tủ, bàn ghế tồn tại tại nơi này.
Tiêu Dục Hành đi đến, nhìn một bức tường đối diện, dùng tay gõ gõ.
“Bệ hạ, nhìn dấu vết, bức tường này mới hơn so với căn mật thất này, chứng tỏ mới vừa xây không lâu. Chẳng lẽ là có người di dời mọi đồ vật trong mật thất này sau khi Tấn Vương thất bại? Nhưng đến tột cùng là người phương nào, thế nhưng có thể thần không biết quỷ không hay, vận chuyển số lượng lớn đồ vật dưới sự canh gác dày đặc của binh lính?”
Tiêu Dục Hành cẩn thận nhìn một vòng lại một vòng, nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ người đó hành động còn sớm hơn chúng ta, trước ngày đại hỉ đã dọn sạch sẽ. Ngay cả Tấn Vương chắc cũng không biết.”
“Trời......”

“Đập tường, tiếp tục tra. Lại phái người đi tra xét xem có nơi nào trong kinh có mới tăng số lượng bàn ghế.”
Tiêu Dục Hành vừa ra lệnh vừa tìm hiểu xem chủ nhân của căn mật thất này là ai, vì bố trí căn mật thất này làm hắn thấy quen quen, nhớ tới người nọ khi, cũng có một chút kinh ngạc.
***
Lại nói đến Cố Tông Võ, trong lòng vẫn nhớ mong nữ nhi, tất nhiên là không có nhẫn nại xã giao chào hỏi với những người xa lạ.
Cũng không thèm nể mặt ai, trước mặt mọi người dùng kỹ thuật diễn “Ác liệt”, giả bộ đột nhiên bị bệnh, không thể chào đón nói chuyện với mọi người được.
Có người dần dần hiểu ra, khách quý chính là vị Quý Phi nương nương ở trong cung kia?
Mà khi Cố Tông Võ vội vã gấp trở lại, cũng chỉ nhìn thấy Trương Đức Phúc còn đang thở ngắn than dài “Già rồi già rồi”.
Cố Tông Võ cùng Trương Đức Phúc mắt to trừng mắt nhỏ, hỏi: “Người đâu?”
Trương Đức Phúc lại thở dài.
Lúc này người hầu mới run run rẩy rẩy nói ra, Cố Tông Võ cắn răng nhìn về phía A Đại, a Nhị bản thân cố ý phái tới canh gác: “Sao không ngăn cản?!!!”
Ủy khuất A Đại, a Nhị: “Người đó chính là thiên hoàng lão tử, bọn họ dám ngăn cản sao!!!”
Nói nữa, tiểu phu thê mới cưới đi ra ngoài dạo, lại làm sao vậy?!!!
Trương Đức Phúc thấy Cố Tông Võ nổi giận đùng đùng, tiến lên trấn an: “Tướng quân yên tâm, bệ hạ và nương nương chỉ là đi ra ngoài dạo, một lát sẽ trở lại. Nói nữa, bệ hạ còn cho phép nương nương ở lại đây đêm, tướng quân còn có bó lớn thời gian ở chung với nương nương.”
Cố Tông Võ nghe xong chỉ có thể từ bỏ, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn có chút khó chịu.
Muốn đi ra ngoài chơi nhất định không phải là Kiều Kiều nhà ông, khẳng định là bị người nào đó dụ dỗ gặm đi ra ngoài.
Cố Tông Võ nhón chân mong chờ, đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng hai người kia trở về, ngược lại trong cung phái người đến truyền tin tức, nói là Quý Phi vô cớ nổi lên bệnh sởi, đưa về cung trước để chẩn trị.
***
Cố Linh Quân nằm ở trên giường, nhịn không được dùng tay gãi mặt, lại bị Lục Trúc kiềm lại.
Tiếng nói của Lục Trúc đã nhiễm ý khóc: “Nương nương đừng gãi, nhịn một chút, thái y sắp tới rồi.”
Đặng công công đi qua đi lại, thấy thế sốt ruột, hướng ra ngoài la hét: “Lại đi thúc giục, tại sao thái y còn chưa tới?!”
Trên giường, Cố Linh Quân tất nhiên là biết cơ thể mình xảy ra chuyện gì.
Lúc ở Bát Bảo Lâu, hỏi hết những thắc mắc bắt “Tiêu Dục Hành” trả lời xong, nhanh chóng chuyển dời lực chú ý tới lũ cua.
Nếu Tiêu Dục Hành không ở, nàng cũng không cần kiêng kị như vậy, trực tiếp ra tay, khỏi cần công cụ, dùng tay và răng là được, ăn quá ngon miệng, tiêu diệt hơn phân nửa bàn cua. Nhưng khi ăn đến một nửa, nàng lại đột nhiên cảm giác đầu choáng váng, ngực nặng không thở nổi, đầu lưỡi dần dần cứng đơ tê rần, nơi nơi trên cơ thể cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Lục Trúc và Đặng công công đều giật mình hoảng sợ: “Nương nương, mặt của ngài...”
Cố Linh Quân mơ mơ màng màng, sờ sờ mặt mình, xúc tua nóng bỏng, tiếp theo là trước mắt tối sầm, ngã ngược ra sau.
Trước lúc mất đi ý thức, Cố Linh Quân nghĩ: “Thì ra nguyên chủ bị dị ứng hải sản!”

Ngay sau đó chính là người ngã ngựa đổ, mọi người luống cuống tay chân, vội vã khiêng nàng về cung.
***
Lúc vài vị thái y tới nơi, Cố Linh Quân đã ngứa đến lăn lộn ở trên giường.
Người đứng đầu Thái Y Viện cố gắng giữ vững bình tĩnh, tiến lên chẩn trị.
Sau khi hỏi, hỏi lại hỏi: “Nương nương có ăn cái gì không nên ăn sao?”
Lục Trúc vội đáp: “Có, ăn cua.”
Người đứng đầu Thái Y Viện sờ sờ râu, đưa tra kết luận.
“Kết cấu cơ thể của mọi khác nhau, cùng là món đó, nhưng ăn vào cơ thể lại phản ứng không giống nhau. Chắc là món cua khắc với cơ địa của nương nươong. Thần viết phương thuốc trước, lại phái người lấy thuốc mỡ đặc chế cho nương nương sau, dùng để bôi lên vệch đỏ, có thể tạm thời giải quyết tình trạng khó chịu hiện tại.”
......
Đợi Cố Linh Quân uống xong thuốc, tuy đã giảm bớt hơn phân nửa, nhưng trên người trên mặt vẫn còn có chút ngứa.
Lục Trúc đứng ở một bên, cẩn thận dùng quạt thổi gió.
Sau khi người đứng đầu Thái Y Viện chẩn trị xong, gương mặt căng chặt mới lộ khẽ hiện ra cười ý, vừa muốn mở miệng thì bên ngoài đã có người đi vào.
Tiêu Dục Hành bước chân vội vàng vào trong, chưa kịp nhìn kỹ người trên giường thì Cố Linh Quân đã nhanh tay dùng khăn bao trùm mặt, nghiêng người né tránh tầm mắt của người nào đó.
“Nương nương, cẩn thận thuốc mỡ trên mặt.” Lục Trúc thấy thế vội vàng lên tiếng.
Nàng đương nhiên biết trên mặt có thuốc mỡ, chính là bởi vì trên mặt bôi mớ thuốc mỡ màu nâu nhạt, nên mới không muốn bị Tiêu Dục Hành nhìn đến!
Tiêu Dục Hành nhăn mày lại, nhìn người đứng đầu Thái Y Viện hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Người đứng đầu Thái Y Viện cười, đáp: “Quý Phi ăn cua, vô tình món này khắc cơ địa, nên mới đột phát tình trạng này. Thần đã chẩn trị khai dược, bệ hạ không cần buồn lo.”
Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân dùng khăn tay che mặt: “Khi nào mới có thể khỏi hẳn? Có di chứng về sau không?”
“Dựa theo thần phán đoán, Quý Phi đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, không lâu sau có thể khỏi hẳn. Muốn nói di chứng về sau, thật ra là nên tránh dùng tay gãy ngứa, để tránh lưu lại vết sẹo, sau này cũng nên tránh ăn hải.”
Tiêu Dục Hành nghe xong, mày đang nhíu chặt mới có chút mở ra: “Làm phiền viện trưởng.”
Viện trưởng cười: “Bệ hạ khách sáo, đây là chức trách của thần.”
Vẫn luôn dựng lỗ tai nghe, Cố Linh Quân nghe xong không khỏi có chút thất vọng, cơ hội như vậy, nàng còn tưởng rằng có thể nghe được …
“Trị không hết lấy đầu đến gặp trẫm.”
Hay là ...
“Nếu Quý Phi không khỏi, trẫm muốn tất cả các ngươi chôn cùng.”
Hết chương 29 


Bình luận

Truyện đang đọc