HỌC BÁ ALPHA, NẰM IM NÀO


Vệ Hòa Bình đã gắp thịt dê lên chuẩn bị ăn, lúc này Giang Hoài mới từ nhà vệ sinh quay lại.

Vệ Hòa Bình cầm miếng thịt mới chín còn nóng hổi, mò tới bên cậu: “A Hoài, sao anh đi nhà vệ sinh lâu thế?”
Giang Hoài ngồi vào bên cạnh cậu ta: “Gọi điện thoại cho Tần Dư Hạc.”
“!”
Vệ Hòa Bình mặc kệ miếng thịt còn nóng, vội vã nuốt xuống rồi hỏi: “Hai người nói cái gì thế?” Cậu ta ấn điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình… Giang Hoài đi vào nhà nhà vệ sinh tới gần hai chục phút.
Không phải là Giang Hoài đã kể hết mọi câu chuyện tình yêu giữa cậu và chủ tịch Bạc cho lão Tần nghe mà còn không dẫn cậu theo hóng hớt đó chứ?
Ánh mắt Giang Hoài đầy lạnh lùng: “Không có gì.”
Vệ Hòa Bình không hề tin: “Gì mà không có gì…”
Giang Hoài: “Cậu câm miệng đi.”
Vệ Hòa Bình bị ép im miệng.
Nói chuyện với Vệ Hòa Bình quá đau đầu, nói chuyện với Tần Dư Hạc quá hạ thấp chỉ số thông minh.
“Con trai à, mấy tên khốn Alpha đó, không có một kẻ nào tốt!”
Nguyên văn của Tần Dư Hạc.
Nồi lẩu đặt ở trên cái bàn, chỗ ngồi gồm một cái ghế dài và bốn cái ghế riêng.

Bảy người phân chia rõ ràng thành ba tổ, Vệ Hòa Bình và Giang Hoài ngồi bên trái, Triệu Thiên Thanh và hai cậu bạn kia thành một tổ, ba người ngồi ở giữa… Còn lại là Hứa Văn Dương và Vương Tĩnh ngồi riêng ở bên phải.
Tư thế ngồi của Hứa Văn Dương rất không tự nhiên, không biết nên đặt tay ở đâu để ăn lẩu.
Vệ Hòa Bình - nơi nào té ngã thì từ nơi nào bò lên, chuyển sự chú ý sang quá trình tiến triển tình yêu của Hứa Văn Dương: “Còn chưa gọi đồ uống nữa… Hứa Văn Dương, cậu hỏi xem Vương Tĩnh muốn uống cái gì.”
Hứa Văn Dương đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu tự hỏi không được à?”
Vệ Hòa Bình không đứng đắn nói: “Không phải cậu ngồi gần hơn sao?”
Mấy người liền trở nên ồn ào.

Vương Tịnh chỉ mím môi cười, đôi má cô hơi ửng hồng.
Mặt Hứa Văn Dương đỏ tới tận mang tai: “Cậu…”
Vệ Hòa Bình nháy mắt: “Lớp trưởng, rốt cuộc cậu có hỏi được hay không? Hỏi có một câu mà tốn sức lực như vậy sao?”
Hứa Văn Dương bị cậu ta nói vậy càng cảm thấy mất mặt, càng mất tự nhiên.

Cậu bạn Hứa gãi đầu một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn uống cái gì?”
“Nước chanh đi.” Vương Tịnh lại trông có vẻ thoải mái hơn cậu ta nhiều.
Hứa Văn Dương không khác gì giấu đầu hở đuôi, nói: “Chờ nhân viên phục vụ lại đây”, sau đó lần lượt hỏi từng người “Cậu uống gì?”
“Nước ô mai đi, cho bớt cay.”
“Tôi cũng uống nước ô mai.”
“Vậy thì một nước ô mai… Tôi muốn một coca có đá.”
Hứa Văn Dương lần lượt hỏi theo vị trí từ phải qua trái.

Những người khác đùa cợt xong cũng phối hợp cho cậu bậc thang đi xuống.

Người cuối cùng là Giang Hoài, Hứa Văn Dương đã hỏi cậu ta tới lần thứ sáu: “Cậu muốn uống gì?”
Giang Hoài nâng mí mắt lên: “Bia lạnh.”
Mấy người yên tĩnh vài giây.
Sau đó có người nở nụ cười: “Lợi hại, lợi hại.” Lời nói có vẻ rất quen thuộc nhưng giọng điệu dễ có thể nhận thấy là mang theo xa lạ và cẩn trọng: “Tửu lượng của anh Giang thế nào?”
Vấn đề lớn nhất của Giang Hoài chính là hoàn toàn không hợp bầy.

Người khác ồn ào còn cậu không ồn ào, người khác cười còn cậu không cười, người khác nói chuyện còn cậu lại không thèm nói lời nào.

Có cá tính là chuyện tốt, nhưng việc này sẽ khiến bản thân dễ bị người khác xa lánh.
Cũng giống như Giang Hoài kiểu người hay gây sự này, thật ra thì không có ai dám tìm đường chết mà gây sự lên đến đầu cậu, nhưng danh tiếng sẽ càng ngày càng tệ đi.
Vệ Hòa Bình lấy cùi chỏ chọc vào người Giang Hoài.
Giang Hoài nhấp một ngụm nước trắng, không bày tỏ gì: “Tôi chỉ nói cho mạnh miệng vậy thôi… Tôi cũng uống nước ô mai giống mọi người.”
Vệ Hòa Bình thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh khỏi “câu chuyện nhạt nhẽo” này của Giang Hoài, ồn ào cười rộ lên.
“Nhân viên phục vụ ơi, một nước ô mai, hai lon coca có đá, cảm ơn.”
Bảy người, chỉ có Vệ Hòa Bình và Vương Tĩnh là không thuộc đội bóng trong lớp.

Vương Tĩnh vẫn luôn yên lặng ngồi ăn lẩu, ăn được một nửa, Vệ Hòa Bình đổ đầy nước ô mai vào cốc, nâng cốc lên: “Trận thi đấu tuần sau cố lên!”
Triệu Thiên Thanh nở nụ cười nhẹ nhàng: “Chỉ là một trận đấu vòng loại mà thôi, cũng không phải là chung kết, chúng ta nhất định có thể vượt qua.”
“Đúng vậy, lớp chúng ta nhất định có thể thắng! Có Triệu ở đây mà!”
Triệu Thiên Thanh lén nhìn cậu bạn “đại ca” ngồi cùng bàn của mình: “Không không không, vẫn là dựa vào Giang Hoài.”
Tầm mắt Giang Hoài từ mâm thức ăn chuyển sang nhìn mọi người: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Người khó có thể lên tiếng nhất lại trả lời, bầu không khí bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên, mọi người cùng vui vẻ cười đùa.

Hứa Văn Dương nửa đứng dậy: “Cụng một cái để cổ vũ không?”
“Được nha!”
Tiếng cốc thủy tinh thanh thúy chạm vào nhau, mang theo chút rung động nhẹ.

Bầu không khí ngày càng tốt hơn, rõ ràng là không uống rượu, đã có người ngà ngà say: “Tuần sau lớp chúng ta sẽ thi đấu với lớp nào nhỉ? … Thôi kệ đi, đều không quan trọng, mục tiêu của lớp chúng ta chính là giữ sạch lưới nhà!”
“Đúng đúng đúng, nhất định không để thủng lưới, sau đó đoạt hết bạn nữ và Omega về chúng ta!”
“Đệt! Cậu đây là muốn dẫn quỷ vào thôn sao?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, có hiểu hay không?”

Cái ly trong tay Giang Hoài bị chạm vào, nước ô mai bắn tung tóe.
Đợi cụng ly xong, Hứa Văn Dương ngồi xuống, thở mạnh một hơi, khẳng định là có ý đồ xấu, cậu ta nghiêm mặt nói: “Được rồi, cùng nâng ly vì buổi kiểm tra hàng tháng vào thứ năm và thứ sáu mà cố lên.”
“??”
“Hứa Văn Dương! Con mẹ nó cậu vừa nói cái gì?”
“Lớp trưởng, cậu đang nói tiếng người sao?”

Cơm nước xong xuôi còn chưa tới mười hai giờ, tiền ăn uống chia đều, mọi người tự móc tiền túi ra trả.

Ngoại trừ Hứa Văn Dương không lên tiếng mà trả tiền thay Vương Tĩnh, Vương Tĩnh muốn trả lại cậu ta, hai người cứ đẩy qua đẩy lại mà đỏ hết cả mặt.
Lớp trưởng đi tới cửa bị một làn gió lạnh thổi qua, cậu ta mở app bản đồ ra, vừa nhìn vừa nói: “Công viên ở gần đây có sân bóng rổ, khoảng chừng hơn một cây số, đi bộ một chút là tới, nhưng mà trường học cũng khá gần chỗ này, các cậu có muốn…”
Giang Hoài dựa vào bên tường, lười nhác đeo tai nghe lên.
Âm thanh thông báo vang lên.
Cậu lấy điện thoại ra.
BT: Đang làm gì thế?
Là Bạc Tiệm.

Chương trình học ở tiểu học, khi học đến môn Nhận thức về tình dục, các thầy cô cũng đã nói,  Alpha bước vào thời kỳ nhạy cảm sẽ rất ỷ lại người khác, quả thật không hề lừa cậu.
Mà Giang Hoài cảm thấy, thay vì Bạc Tiệm tới tìm cậu, còn không bằng đi tìm mẹ mình, mẹ cậu ta còn có thể gửi lòng thương của mẹ cho cậu ta, còn cậu không cho được.

Mà Giang Hoài nói như vậy, chủ tịch Bạc nghiêm túc mà nói cho cậu biết, cha cậu không cho.
Đệt!
Kẻ mạnh thực sự: Ra ngoài ăn cơm.
BT: Tại sao không gọi tôi đi với ●°^°●
Kẻ mạnh thực sự:…
Giang Hoài nghĩ thầm, mắc mớ gì tới cậu, gọi cậu tới làm gì.
Kẻ mạnh thực sự: Có người khác nữa.
BT: Tôi không xứng đi cùng với người khác sao?
Giang Hoài xem điện thoại di động: “…”
Nói tùm lum cái gì thế, nói cứ như cậu và Bạc Tiệm đang giấu người khác vụng trộm không bằng.

Trong suốt thời kỳ nhạy cảm thì đầu của Bạc Tiệm đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy.
Kẻ mạnh thực sự: Thời kỳ nhạy cảm của cậu tới khi nào mới kết thúc?
BT: Ngày hôm nay là ngày cuối cùng.
Kẻ mạnh thực sự: Ồ.
BT: Sao vậy, không lẽ cậu muốn giúp tôi sao? ●°v°●
Giang Hoài “Không có, cậu nghĩ quá nhiều rồi” dòng tin nhắn còn đang đánh dở chưa kịp gửi đi thì Bạc Tiệm đã gửi tới một tin nhắn mới.
BT: Hôm nay ba mẹ tôi không có ở nhà.
Kẻ mạnh thực sự:…
BT: Bài tập tuần này của cậu không phải còn chưa làm sao? Tới nhà tôi làm bài tập đi.
Kẻ mạnh thực sự:…
Giang Hoài định trả lời “Không đi” thì trên đầu màn hình lại xuất hiện một tin nhắn của “A Tài”.
A Tài có weixin của mình.

Kể từ lúc chuyển trường khỏi trường tiểu học Tứ Trung, Giang Hoài cũng mua cho A Tài một chiếc điện thoại di động mới.

Mà A Tài đã dùng quen điện thoại di động của Giang Hoài, rất ít khi dùng điện thoại di động của con bé.
Ảnh đại diện của A Tài là do con bé tự chọn, lúc trước là một ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm, nhưng Giang Hoài mở ra giao diện màn hình của A Tài, đột nhiên nhìn thấy một tấm hình chân dung đen trắng của một người đàn ông.
Giang Hoài nhìn lại cái tên.
A Tài.
Giang Hoài phóng to tấm ảnh chân dung này lên… Là ảnh trên mạng, không quen biết.
Nếu như đây thật cmn là ảnh của Bạc Tiệm, Giang Hoài nghĩ tâm thái của cậu nhất định sẽ bị hủy.
A Tài: Có ảnh của Bác Tiệm không?
Kẻ mạnh thực sự:?
A Tài: Bác Tiệm.
Kẻ mạnh thực sự:…
Kẻ mạnh thực sự: Chữ kia đọc là “Bạc”, thầy cô của em không dạy chữ đa âm sao?
A Tài ở bên kia yên lặng một lúc.
A Tài: Có ảnh của Bạc Tiệm sao?
Kẻ mạnh thực sự: Em muốn ảnh của Bạc Tiệm làm gì?
A Tài tích chữ như vàng: Có việc cần, anh mau gửi cho em.
Giang Hoài chỉ muốn treo ngược A Tài lên đánh.
A Tài: Còn có ảnh của anh, các bạn học của em cũng muốn.
Giang Hoài nhíu mày.
A Tài không thích mở miệng nói chuyện, cho nên về nhà con bé cũng không nhắc qua những bạn học mới ở trường của con bé với cậu, mà xem cái dạng này hình như là quan hệ cũng không tệ.
Cậu nhắn: Bạn học của em muốn ảnh của anh với Bạc Tiệm làm gì?
A Tài trả lời: Các bạn gái ấy nói trông hai người rất đẹp.
Tâm trạng của Giang Hoài nghe vậy liền trở nên hơi hòa hoãn chút.

Lần đầu tiên A Tài khen cậu nhìn đẹp, cho dù là mượn miệng người khác mà lén khen.

Hơn nữa chữ “bạn gái” được dùng rất chính xác, A Tài không có ở trường học kết giao loạn xạ với các bạn học nam.

A Tài lại bổ sung thêm một câu nữa, tốc độ đánh chữ của con bé rất chậm: Tốt nhất là ảnh chụp chung.
Kẻ mạnh thực sự:… Không có chụp ảnh chung.
Các bạn ấy cũng khen em, nói muốn kết bạn với em.
Giang Hoài nhíu chặt lông mày.
Đến nửa phút, cậu lại thu hồi tin nhắn vừa mới viết, đổi thành: Ừ, biết rồi.
Bạc Tiệm đợi mấy phút, Giang Hoài vẫn chưa trả lời.

Cậu cười nhẹ một tiếng, đặt điện thoại di động sang bên cạnh.
Cậu cũng không trông đợi gì mấy Giang Hoài có thể đồng ý.

Đối với Giang Hoài mà nói, hai người bọn họ còn không có thân quen đến mức có thể đi đến nhà của nhau cùng làm bài tập.
Mà Giang Hoài cũng đã hứa với cậu bao giờ đâu?
Bạc Tiệm ngồi ở trên ghế, ngửa đầu ra sau.
Thật muốn quyến rũ cậu ta.
Bạc Tiệm ngồi nửa ngày, đang muốn đứng dậy, điện thoại di động chợt rung nhẹ.
Giang Hoài trả lời…
“Xế chiều tôi còn đi luyện bóng, ước chừng cũng phải đến gần ba giờ, đợi đến ba giờ, cậu gửi định vị nhà cậu cho tôi.”
Bạc Tiệm giật mình, cầm điện thoại di động lên nhìn chằm chằm tin nhắn này.
BT: Cậu ta đến thật sao?
Kẻ mạnh thực sự: Ba mẹ cậu mấy giờ mới về?
Yết hầu của Bạc Tiệm khẽ nhúc nhích.
BT: Đêm nay bọn họ không về.
Kẻ mạnh thực sự: Ồ.
BT: Cần muốn tôi giúp cậu chuẩn bị phòng không?
Giang Hoài nhíu mày, trả lời: Cậu kêu tôi tới làm bài tập mà còn phải chuẩn bị phòng riêng sao?
Bạc Tiệm bật cười.
BT: Tôi là nghĩ đến việc cậu phải cùng tôi trải qua một buổi tối trong thời kỳ nhạy cảm ●°^°●
Kẻ mạnh thực sự: Ha ha.
Buổi chiều luyện bóng, Hứa Văn Dương mấy người thống nhất trước tiên cứ đến thử công viên đã, nếu sân bóng rổ ở đó có người thì họ quay về trường học chơi bóng.

Vừa lúc là cùng một tuyến đường, rất tiện đường không cần đi loanh quanh.
Vệ Hòa Bình đi theo sau Giang Hoài: “Giang Hoài, tuần sau tới kỳ thi tháng rồi, anh không chuẩn bị gì sao?”
Giang Hoài nhai kẹo cao su: “Chuẩn bị cái gì?”
“Ôn tập bài cũ, làm bài tập?”
Giang Hoài liếc mắt nhìn Vệ Hòa Bình, Vệ Hòa Bình liền cảm thấy ớn lạnh Giang Hoài nói: “Không cần cậu nhắc nhở.” Đã sớm có người làm phiền cậu.
Bọn họ rất may mắn, công viên lúc này không có ai.

Triệu Thiên Thanh mang theo bóng, còn vấn đề chơi thắng hay thua đã có đồng đội gánh, nhưng một khi có một hoặc hai người có thể chơi tốt và đưa nhịp điệu của trận đấu dâng cao, cấp độ tổng thể nhất định sẽ tăng.
Thời tiết hôm nay rất tốt, một hai giờ chiều chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, mấy cậu bé chạy quay chạy lại trong sân bóng không lâu đã ướt dầm dề vì mồ hôi.

Vương Tĩnh và Vệ Hòa Bình phụ trách đi mua đồ uống.
Trong đội này có ba người Alpha.

Giờ nghỉ giải lao giữa trận, Giang Hoài thờ ơ móc ra một bình thuốc ức chế tiện lợi từ trong túi quần, phun hai lần ở trên người mình, sau đó ném cho hai người kia.
Hai người kia sững sờ, sau đó cười đáp lại cậu: “Cảm ơn.”
Vừa cùng ăn cơm vừa cùng chơi bóng, Triệu Thiên Thanh tự giác cảm thấy đã gần gũi hơn khá nhiều với cậu “đại ca” cùng bàn.

Cậu ta là Beta, khi cậu ta ném bình nước đá cho Giang Hoài, khoảng cách của họ rất gần, cậu ngửi ngửi: “Này, anh Giang, hình như tôi ngửi được pheromone của cậu.”
Tay Giang Hoài hơi khựng lại: “… Ồ, vậy cậu cách xa tôi ra một chút.”
Triệu Thiên Thanh không hề tự giác mà tiếp tục ngửi: “Còn rất nguội lạnh.”
“…”
Vẻ mặt Giang Hoài vẫn không thay đổi, cậu vặn bình nước khoáng ra.
Đánh dấu tạm thời, quả nhiên là cùng một đạo lý giống như là cột chó vào đường dây điện để nó giải quyết nỗi buồn vậy.
Chơi tới ba giờ đúng, trời mùa thu ngày dài hơn đêm, lúc này đã 3 giờ nhưng sắc trời vẫn còn rất sáng.

Chỉ là mấy bạn học sinh bình thường ít rèn luyện đều đã mệt đến không thở ra hơi.
Hứa Văn Dương lau mồ hôi, thở dốc hỏi: “3 giờ đúng… Còn muốn chơi tiếp không?”
Triệu Thiên Thanh khẳng định vẫn còn thể lực, nhưng cậu ta nhìn quanh những người khác một chút, ngoại trừ cậu và Giang Hoài, mọi người đều đã thở không ra hơi.

Ngày nắng to chạy hai, ba tiếng, người bình thường rất khó mà chịu đựng được.
“Chi bằng hôm nay dừng lại ở đây đi, lớp chúng ta nhất định có thể phát huy tốt.” Triệu Thiên Thanh nói: “Thứ ba tuần sau chơi tiếp đi, không, hay là thứ hai đi.”
3 giờ 10 phút, ai về nhà nấy.
Nhà của Vệ Hòa Bình và nhà của Giang Hoài một cái ở hướng đông, một cái ở hướng tây.
“Vậy tôi đi trước nhé?” Vệ Hòa Bình hỏi.
Giang Hoài hếch cằm: “Bye bye.”
Giang Hoài về nhà lấy cặp sách.
Bạc Tiệm đã gửi địa chỉ nhà cậu ta tới… Cũng cách khá xa nhà cậu, nếu đón xe ước chừng cũng phải hơn 20 phút.

BT: Cậu còn chưa tới sao? ●° ^°●
Giang Hoài vừa mới lên xe taxi, cậu vốn là mặc kệ Bạc Tiệm, mà chợt phát hiện biểu tượng thiếu nữ của chủ tịch đánh dư một dấu cách.

Cậu chưa bao giờ buông tha bất kỳ cơ hội nào để trào phúng Bạc Tiệm.
Kẻ mạnh thực sự: Đánh dư một dấu cách, đây là vì muốn thể hiện ra cậu tai to mặt lớn sao?
BT: Không hề.
BT: Đây là không vui ●°^°●
BT: Còn đây là cực kỳ không vui ●° ^°●
Kẻ mạnh thực sự:…
Giang Hoài muốn hủy kết bạn với Bạc Tiệm!
Thông báo tin nhắn của điện thoại di động lại vang lên hai tiếng, Giang Hoài giả bộ như không nghe thấy, vứt điện thoại di động vào trong cặp sách.
Khi cậu về nhà thì A Tài trốn ở trong phòng không chịu ra, mà buổi trưa đặt hộp  đồ ăn ngoài cũng đã ăn sạch và vứt vào thùng rác.

Giang Hoài nghĩ, có lẽ cậu có thể về tới nhà trước 7 giờ tối, sẽ không bỏ lỡ giờ làm cơm tối.

Coi như là về trễ, cũng có thể bỏ bữa tối mà ăn bữa khuya là được.
Giang Hoài buồn chán muốn chết chống cằm ở phía sau xe.

Cặp sách đã bị cậu ném qua một bên.
Điện thoại di động ở trong cặp sách lại vang lên vài tiếng thông báo tin nhắn, Giang Hoài vẫn không phản ứng.
Vì vậy âm thanh cuộc gọi vang lên.
Giang Hoài nhíu chặt lông mày, kéo khóa kéo giỏ ra, dùng nón cái và ngón trỏ gắp điện thoại di động ra.
Gửi tin nhắn và gọi điện thoại đến đều là cùng một người.
Giọng điệu của Giang Hoài không mấy vui vẻ: “Cậu có việc gì sao?”
Bạc Tiệm khẽ cười, nói: “Cậu gửi bảng số xe taxi cho tôi.”
“Gửi cái đó làm gì?”
Cậu chủ Bạc: “Giúp cậu nói với bảo vệ một tiếng, lát nữa bọn họ mới cho cậu đi vào.”
Giang Hoài: “…”
Ha.

Đúng là người có tiền.
Nhà họ Bạc thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới nhà giàu, có khoảng cách kha khá với những nhà giàu khác.

Tùy tiện đi học thôi cũng có thể dùng xe Rolls Royce để di chuyển, cho nên lúc Giang Hoài nhìn thoáng qua biệt thự được xây dưới dạng trang viên cũng không quá kinh ngạc.
Chỉ là cậu nghĩ thầm, chủ tịch Bạc thân phận tôn quý phải hạ mình chơi cùng cùng đám dân thường này thật sự là quá khổ cho cậu rồi.
Từ ngoài nhìn vào, căn biệt thự cũng không phải được thiết kế theo phong cách châu Âu, cũng không phải kiểu Trung Quốc, mà theo một phong cách rất hiện đại.

Cửa thông minh tự động, được trang bị thiết bị khóa thông minh, Giang Hoài chỉ cần cho máy xác nhận con ngươi là có thể đi vào.
Cậu tiến vào bên trong, phong cách ở trong cũng nhất trí với bên ngoài.

Khác xa dự kiến của cậu, không phải là cái dạng tràn ngập mùi tiền, khắp nơi trang trí vàng phong cách châu Âu, mà ngược lại, mặc dù đường nét phức tạp nhưng không rườm rà, lấy đường thẳng là chủ đạo, màu sắc trang trí đa phần thiên về tông lạnh.
Giang Hoài tưởng tượng một hàng nữ người hầu ngực khủng mông cong, xinh đẹp như hoa xếp hàng chào đón chủ tịch Bạc “Chào cậu chủ”, nhưng cảnh tượng trong phim Nhật này cũng không có phát sinh.
Chủ tịch Bạc một mình ngồi ở cái bàn gần cửa sổ đọc sách, không hề có ai hầu hạ.
Góc độ của Bạc Tiệm vừa vặn quay lưng về phía cửa, cũng không nhìn thấy Giang Hoài.

Dù vang lên tiếng mở cửa đóng cửa, nhưng Bạc Tiệm cũng không nhúc nhích.
Giang Hoài khoác cặp sách trên vai, lười biếng đi tới: “Chủ tịch Bạc, tôi đến tìm cậu làm bài tập.”
Sợi tóc của Bạc Tiệm hơi ướt, rũ xuống trán.

Giang Hoài đi tới gần mới phát hiện Bạc Tiệm còn đang mặc áo tắm, có vẻ là mới vừa tắm xong.
Bạc Tiệm nghiêng đầu qua chỗ khác, hơi ngửa mặt lên, nhìn vào Giang Hoài.
Hồi lâu sau, yết hầu cậu khẽ nhấp nhô vài cái, cậu nói: “Cậu đã đến rồi.”
Giang Hoài: “Ừm.”
Sau đó Bạc Tiệm không nói nữa.

Hẹn người bàn trước tới nhà làm bài tập lại thành hẹn bạn trên mạng gặp mặt ngoài đời.
Giang Hoài cau mày: “Cậu…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
3.

Vợ Quỷ
4.

Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
=====================================
Bạc Tiệm cụp mí mắt xuống: “Đi vào phòng tôi không?”
Giang Hoài: “…”
“Ồ.” Cậu trả lời.
Bạc Tiệm hỏi: “Ồ là có đi hay không?”
Giang Hoài không biểu cảm: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau bước đi.

Cái người không biết phòng của Bạc Tiệm ở đâu - Giang Hoài đi trước, còn người biết rõ lại đi đằng sau.

Bạc Tiệm chính là kiểu người nói một câu rồi có thể im lặng cả nửa ngày, nhìn thấy dáng vẻ không nói chuyện của cậu lại làm cho trái tim của Giang Hoài vô duyên vô cớ mà đập nhanh hơn.

Cậu không muốn thừa nhận cậu đang căng thẳng.
Nhưng là việc đi đến nhà người khác có hơi không tiện, dù sao cậu và Bạc Tiệm cũng không có quen thuộc như vậy.
Giang Hoài cảm thấy được khớp đầu gối của mình cứng đờ ra.

Sống lưng cậu căng thẳng, cậu đi ở phía trước hỏi: “Lên lầu sao?”
“Ừm.”
“Rẽ trái hay là rẽ phải?”
“Rẽ qua trái.”
Giang Hoài cũng không ngừng lại mà rẽ phải.

Bạc Tiệm nhẹ nhàng giữ cổ tay cậu lại: “Ngược rồi, đó là bên phải.”
Giang Hoài: “…”
Cậu vừa “Ồ” một cái, rút tay ra, vừa nghĩ: Trong thời gian đánh dấu tạm thời mà lại đến nhà của Bạc Tiệm thật sự là một cái quyết định vô cùng ngu ngốc.
Gian phòng của Bạc Tiệm được kéo rèm kín mít, bên trong tối om, rõ ràng là buổi chiều nhưng lại không khác gì buổi tối cả.

Bạc Tiệm bước đến bật đèn lên.
Căn phòng của Bạc Tiệm rất sạch sẽ, cũng không có mùi vị gì.
Nhưng Giang Hoài lại luôn cảm thấy có một mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Bạc Tiệm đứng ở trước bàn đọc sách, hơi nghiêng người nhìn cậu, lại dọn sạch lại những đồ vật trên bàn vài lần nữa dù cho nó đã rất gọn gàng chỉnh tề.

Cậu rũ mắt xuống, hỏi: “Cậu là muốn cùng tôi vượt qua thời kỳ nhạy cảm sao?”
Giang Hoài không phải là một người sợ người lạ, nhưng bây giờ đứng ở chỗ này, cả người cậu nổi da gà hết lên.
Bình thường là chỉ khi lạnh, hoặc là khi… cảm thấy nguy hiểm, cậu mới sẽ như vậy.
Giang Hoài không buông cặp sách xuống, cũng không nhúc nhích.

Cậu dựa vào cửa, mí mắt cũng không nhấc lên: “Không phải cậu gọi tôi đến làm bài tập sao?”
Bạc Tiệm quay đầu, cong khóe môi lên: “Ồ… Vậy thì cậu tới làm đi.”
Giang Hoài bước qua.

Cậu liếc mắt mặt bàn của Bạc Tiệm, bất ngờ lại nhìn thấy bản vẽ bằng màu sáp kia của A Tài được đóng lại ngay ngắn ở trong khung ảnh, không dính chút hạt bụi nào.
Không có nhiều thứ linh tinh vụn vặt trên bàn của Bạc Tiệm, chỉ có những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề.

Ở phía trên chồng sách đặt một cái hộp quà tinh xảo y như một tác phẩm nghệ thuật… Nếu như Giang Hoài chưa từng ăn qua đồ vật bên trong, cậu cũng không nhận ra đây là sô cô la.
Socola bọc một lớp caramen.
Sắc mặt của Giang Hoài không quá tốt, cậu di chuyển tầm mắt, làm bộ như không nhìn thấy.
Nhưng khi cậu lấy tờ giấy bài thi vật lý ra từ cặp sách, mu bàn tay cậu vô ý đụng vào cái hộp… Nó rất nhẹ, giống như là phần lớn socola trong hộp đã được ăn hết.
Bạc Tiệm ở bên cạnh ngồi lật đi lật lại những bài tập về nhà mà mình đã sớm làm xong, giống như không nhìn thấy được động tác của Giang Hoài.
“Tuần này cậu làm môn nào trước?”
“Vật lý.”
Bạc Tiệm hừ cười: “Cậu đúng thật biết chọn.” Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Giang Hoài, ánh đèn màu xanh lá nhạt chiếu vào con ngươi của cậu, gần như là đã phản chiếu toàn bộ người của Giang Hoài: “Tuần sau tới kỳ thi rồi… Nếu không thì đêm nay cậu khỏi trở về đi?”
Cây bút trong tay Giang Hoài rớt xuống đất.
Cậu lạnh lùng nhìn Bạc Tiệm: “Tôi không muốn thức khuya để làm bài tập.”
Bạc Tiệm nói: “Tôi không ép cậu làm bài tập.”
Cậu hơi cúi người xuống, tiến đến gần Giang Hoài.

Giang Hoài lập tức ngửi thấy một mùi cây cỏ khá lạnh lẽo, rất nhạt đang từ từ tiến gần về phía cậu, như là đang nói lời thì thầm: “Cái nào cậu không biết, tôi sẽ giảng cho cậu, được không?”
Giang Hoài ngồi đờ ra nửa ngày, yết hầu động đậy mấy lần.
Một giây kế tiếp, cậu đột nhiên đẩy ghế tựa ra, ghế tựa ma sát với nền gạch kêu “roẹt” một tiếng thật dài.

Sắc mặt của Giang Hoài không vui: “Không cần, tôi làm xong tờ bài thi này rồi sẽ lập tức trở về.”
Cậu đứng lên, lấy điện thoại di động ra: “Cậu chụp với tôi một vài tấm ảnh đi.”
Bạc Tiệm đứng thẳng: “Chi vậy?”
Giang Hoài cau mày: “Chỉ tùy tiện chụp vài tấm ảnh chung thôi.”
Bạc Tiệm bước tới chỗ cậu.

Ánh đèn không tính quá sáng, nên có chút không nhìn rõ được sắc mặt của Bạc Tiệm.

Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Giang Hoài, tôi ở nay chỗ này, cậu còn muốn chụp ảnh sao?”
Đột nhiên từ sống lưng Giang Hoài truyền tới một cảm giác rùng mình.

Cậu gần như có thể cảm nhận được hô hấp của Bạc Tiệm.
Đầu óc của Giang Hoài trở nên trống rỗng.
Có vẻ như đánh dấu tạm thời của Bạc Tiệm đối với cậu đặc biệt lâu dài và mạnh mẽ.

Đầu óc cậu hỗn loạn, một bên nghĩ, Bạc Tiệm cmn cậu đây rốt cuộc là thời kỳ nhạy cảm hay là thời kỳ động dục vậy, một bên nghĩ…
Đệt mợ!
Giang Hoài mấp máy môi: “Cậu cách xa tôi ra một chút!”
Bạc Tiệm kéo tay phải của cậu, ánh mắt Giang Hoài lạnh lùng nhìn theo động tác của Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm chỉ đơn giản là giơ tay phải cậu lên, rồi kéo qua… Sau đó lấy đôi tay đầy mồ hôi của cậu áp lên má cậu ta.
Lòng bàn tay đụng tới mặt, cậu cảm nhận được nó đang nóng, và vẫn tiếp tục nóng lên.

Chỉ là không nhìn thấy được.
Lông mi cậu run rẩy: “Alpha thời kỳ nhạy cảm sẽ không có lý trí… Giang Hoài, cậu ở đây cùng với tôi đi.”
Mỗi một lời nói của Bạc Tiệm đều làm cho Giang Hoài cảm thấy cậu có thể cùng Bạc Tiệm làm ra hành động gì đó, một chuyện mà ngày sau sẽ khiến bóng ma trong lòng cả hai người càng thêm sâu sắc.

Thời gian đánh dấu tạm thời vừa qua, hai người lập tức có thể trở mặt thành thù.
Cậu cười lạnh một cái: “Có cần tôi tát cậu một cái để cậu tỉnh táo lại hay không?”
“Được nha.” Giọng nói của Bạc Tiệm chậm rãi, khàn khàn: “Nhưng nếu cậu làm tôi đau…”
Cậu hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của Giang Hoài một cái: “Cậu có thể thổi cho tôi một chút được không?”
Tác giả có lời muốn nói: chủ tịch: Thật ra tôi rất thẹn thùng.1.


Bình luận

Truyện đang đọc