HÔM ĐÓ TRỜI CÓ MƯA



"Đơn giản thôi, anh hãy đưa cho tôi một món tài sản riêng giá trị nhất của anh."
Ngay cả Mai Thư sau khi nghe xong câu nói của thằng em trai cũng trố mắt kính ngạc huống chi là người khác.

Cái gì mà tự nhiên đòi tài sản riêng giá trị nhất của người ta chứ? Đến cả vợ hợp pháp của Duy Thành là cô đây cũng chưa dám đòi hỏi nhiều như vậy.

Có điều người đàn ông bên cạnh cô lại chẳng có biểu hiện gì bất thường.

Anh không những không cảm thấy yêu cầu này quá vô lý mà còn nghiêm túc đáp.
"Cậu có thể cho anh một gợi ý cụ thể không? Bởi vì hiện tại, mọi tài sản giá trị nhất của anh đều thuộc sự quản lý của chị cậu rồi."
"Ái chà, thật sao?" Cậu Hiếu tỏ vẻ thích thú, nó nhướng mày nhìn Mai Thư.

"Bà chị cao tay hơn em tưởng đấy."
"Vậy là hiện tại anh không có đồng nào hết?"
Duy Thành gật đầu chắc nịch: "Toàn bộ đều để ở chỗ chị cậu rồi."
Nghe xong câu này, không chỉ cậu Hiếu mà cả Mai Thư cũng thoáng ngạc nhiên.

Trước đây, Duy Thành đúng là đã từng đưa hết thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cho cô cầm hộ.

Nhưng cô vẫn luôn cho rằng, một người làm ăn như anh kiểu gì cũng sẽ phải giữ lại cho riêng mình chút gì đó, ví dụ một cái thẻ riêng khác chẳng hạn? Hoá ra thật sự là không có.
"Đàn ông con trai gì mà không có đồng nào trong người thế." Cậu Hiếu chẹp miệng rồi lắc đầu nguầy nguậy.


"Thế hiện tại anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?"
"Cái gì thế Hiếu? Đùa đủ rồi đấy."
Mai Thư nghe đến đây thì không nhịn được nữa, thằng nhóc này rốt cuộc đang muốn làm cái trò gì vậy? Có phải thiếu tiền lắm đâu mà xin xỏ người ta trắng trợn như thế chứ.

"Mới thế thôi mà chị đã bênh anh ta chằm chặp, sau này anh ta đối xử không tốt với chị thì đừng có về đây khóc lóc với thằng em này đấy."
"Còn anh nữa, anh có dám đem nốt số tiền còn lại trong túi ra cho tôi không?"
Mai Thư định quay sang bảo Duy Thành đừng nghe thằng nhóc này nói bừa, ai ngờ lại thấy anh lấy ví ra thật.

Người đàn ông móc hết vài trăm trong túi đưa cho cậu thanh niên đối diện, mỉm cười nói.
"Hiện tại quả thật không có nhiều."
Cậu Hiếu hứng thú nhận tiền, cứ thế mà giở ra đếm từng đồng một, đếm xong liền hài lòng mà cất vào túi áo.

Mai Thư nhìn thấy cảnh này mà muốn điên đầu luôn, cô hoàn toàn đã cạn lời thật rồi.
"Tôi sẽ nhận tạm số này, từ giờ đến lúc hai người đám cưới, anh phải đưa đủ cho tôi năm triệu, nhưng tuyệt đối không được lấy lại thẻ và tiền từ chỗ chị tôi, anh có đồng ý không?"
"Hả?"
"Chị không phải lo, chị cứ việc đưa anh ta tiền sinh hoạt bình thường thôi, anh ta tiết kiệm thế nào là quyền của anh ta, đủ năm triệu đưa em là được."
Mai Thư trố mắt há miệng, ấy vậy mà người đàn ông bên cạnh cô không những không thấy vô lý mà còn sảng khoái gật đầu.
"Năm triệu không khó, thành giao."
"Nói là phải làm đấy! Tôi xong việc rồi, chúc anh may mắn trước bố tôi."
Dứt lời, cậu em trai trời đánh cứ thế rời đi trong sự kinh ngạc của Mai Thư.

Cô thật không tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến.

Trước đây, dù thằng Hiếu này có nghịch ngợm ăn chơi nhưng vẫn rất tốt tính, ít nhất là nó luôn bảo vệ cô trước sự khắc nghiệt của bố.

Em trai cô chính là thuộc kiểu người ngoài cứng trong mềm, cô rất rõ, nó chắc chắn không thể chỉ vì tiền mà khiến chị gái mình bị hạ thấp như vậy được.

Năm triệu… cũng rẻ mạt quá rồi.
Rất may là chồng Mai Thư không phải là một kẻ kiêu căng ngạo mạn, anh thấy vẻ mặt ái ngại nhìn mình của cô gái bên cạnh liền mỉm cười an ủi ngay.
"Chắc cậu ấy cũng không có ý xấu đâu, em đừng để tâm quá."
"Sao em có thể không để tâm chứ, em…"
Lời nói còn chưa hết, Mai Thư đã để ý bóng người vừa tiến vào trong nhà, lập tức đứng lên chào hỏi.
"Bố ạ."
Đây là thói quen của Mai Thư rồi, mỗi lần gặp bố cô đều có phản xạ đứng thật ngay ngắn, thiếu điều khoanh tay gập người như trẻ con lớp một.

Bố cô là thầy giáo đã về hưu, ngày xưa được đồn là "ghê gớm" nhất trường, tác phong cũng khác hẳn các thầy cô bây giờ, rèn giũa chị em cô rất kỹ.

Duy Thành cũng nhanh chóng đứng dậy theo Mai Thư chào hỏi, chờ cho đến khi người đàn ông trung niên cho phép mới lại ngồi xuống, bộ dạng nghiêm chỉnh ngay ngắn còn hơn cả khi đi gặp sếp.
"Cháu tên là Thành, bạn trai em Thư.


Hôm nay đường đột đến thăm hai bác không kịp chuẩn bị gì nhiều, chỉ có ít quà quê, mong hai bác thông cảm ạ."
Duy Thành vừa nói vừa dùng hai tay đưa chiếc túi đến trước ông Hùng, chỉ tiếc là thay vì nhận lấy thì bố Mai Thư vẫn ngồi bình thản uống trà, hoàn toàn bỏ bơ Duy Thành.
Mai Thư thấy vậy liền định đứng lên đỡ đồ cho anh, nhưng cũng may là mẹ cô từ nhà trong đi ra đã nhận lấy trước, tình huống ngại ngùng tạm thời được gỡ bỏ.

Có điều, Mai Thư để ý ánh mắt của bố cô có vẻ không được hài lòng cho lắm.
"Cậu nói tên gì?"
"Cháu tên Thành ạ." Duy Thành vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc đáp.

"Cậu làm nghề gì ấy nhỉ?"
"Cháu hiện đang là nhân viên công nghệ thông tin của một công ty tại Hà Nội."
"Bố mẹ cậu thì sao? Làm nghề gì? Quê quán ở đâu?"
Mai Thư đen mặt ngồi nghe bố cô làm một tràng y như thẩm vấn tội phạm nguy hiểm, muốn nói không được can cũng chẳng xong.

Có điều tố chất tâm lý của Duy Thành rất vững vàng, những câu hỏi dồn dập kia hoàn toàn chưa thể làm anh hoảng loạn.
"Bố mẹ cháu vẫn khoẻ, họ đều là người làm bên lĩnh vực kinh doanh.

Bố cháu hiện tại đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài, quê gốc của cháu ở Hà Nội."
"Ý cậu là bố mẹ cậu không sống cùng nhau?"
"Vâng, bố mẹ cháu đã ly hôn từ lâu rồi, họ cũng đều đã có gia đình mới."
Ông Hùng vừa nghe xong câu nói kia của Duy Thành liền chau mày, đến cả bà Hồng ngồi bên cạnh cũng không che giấu nhìn Duy Thành thêm vài phần.

Quả nhiên bố mẹ Mai Thư vẫn rất để tâm đến vấn đề này.
"Bố mẹ cậu ly hôn rồi sao? Vì lý do gì thế?"
"Bất đồng quan điểm thôi ạ." Duy Thành vẫn giữ một thái độ ôn hoà mà đáp lời.

"Bác trai, bác gái yên tâm, cháu sẽ không để chuyện của bố mẹ làm ảnh hưởng tới chuyện của cháu và em Thư."

Đối với Mai Thư mà nói, dáng vẻ của Duy Thành lúc này đã là rất đáng tin rồi.

Nếu như cô có con gái, cô nhất định sẽ chọn một chàng rể giống như anh.

Nhưng mà cái suy nghĩ này hơi sai sai thì phải, nếu cô có con gái thì người đàn ông này cũng thành cha của con cô mà?
Vậy đó, trong không khí căng thẳng như thế này mà Mai Thư vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện sinh con luôn rồi.

Cô đúng là tự nể phục bản thân mình.
"Đương nhiên cậu phải có trách nhiệm không để ảnh hưởng, nhưng cái tôi vướng mắc ở đây chính là bản thân cậu.

Cậu lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, liệu tôi có thể tin rằng nhân cách của cậu vẫn được trọn vẹn không?"
Ông Hùng nhấc chén chè bà Hồng vừa rót đầy lên uống một ngụm, vừa nhấm nháp vị đăng đắng vừa chậm rãi hỏi người thanh niên trước mặt.

Đối với tư cách một người bố, nghi ngờ này của ông là hoàn toàn hợp lý.

Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đổ vỡ đương nhiên không thể có cuộc sống hạnh phúc như một đứa trẻ bình thường được.

Ông cần xác nhận, liệu sau này khi cậu nhóc kia tiến tới hôn nhân với con gái ông, cậu ta có bị ảnh hưởng của bố mẹ mà coi thường hôn nhân hay không.
Con gái thì vẫn là con gái, dù ông bà Hùng khắt khe với Mai Thư tới cỡ nào, họ vẫn chưa bao giờ không thương yêu cô cả.

Chỉ là cách họ biểu hiện không giống những người khác, chính điều đó đã khiến cả Mai Thư cũng hiểu lầm bố mẹ không cần cô..


Bình luận

Truyện đang đọc